Thẩm Ảnh Hậu Hôm Nay Lại Trêu Chọc Bác Sĩ Dịch Sao


Chủ nhật, hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, Dịch Thế An tới cửa mời.
"Chào buổi tối~" Thẩm Dĩ Hạ chào tiểu quả hồng thần thái sáng láng ngoài cửa.
"Bây giờ cô có rảnh không? Nhiệt độ tối nay rất hoàn hảo."
Tất nhiên là rảnh, liền chờ em đấy.
Nụ cười Thẩm Dĩ Hạ nở rộ: "Có a, chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ." Nói xong liền chuẩn bị đi lấy túi xách.
Dịch Thế An nắm lấy cổ tay Thẩm Dĩ Hạ, thận trọng nói: "Cô đổi trang phục khác thuận tiện hơn đi."
Thẩm Dĩ Hạ nhìn chiếc váy dài lộ vai trên người, nghi hoặc nhìn về phía Dịch Thế An.
Cái này vẫn chưa thuận tiện sao?
"Ây...! giống như tôi, mặc quần." Vừa mới nhìn theo ánh mắt của Thẩm Dĩ Hạ quan sát một hồi xương quai xanh cùng bờ vai xinh đẹp, bác sĩ Dịch có chút ngượng ngùng.
Người trước mặt một thân quần áo dài chất lượng có vẻ tốt, nhìn qua khí chất xuất trần, Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày nói: "Vậy được rồi, em vào trong ngồi đi trước."
Cái này cần thuận tiện đến mức nào?
Dịch Thế An ngồi chờ có chút nhàm chán, bắt đầu quan sát cách trang trí trong nhà.
Ở đây cảm giác ấm áp hơn nhiều so với nhà mình nhưng đồ đạc có chút ít, giống như vừa mới chuyển vào đây ở không lâu vậy.
"Đi thôi." Thẩm Dĩ Hạ mang theo một cỗ mùi hương thơm ngát đi tới trước mặt Dịch Thế An, gót giày mới của nàng gõ xuống sàn nhà phát ra tiếng vang.
Dịch Thế An có chút khó khăn, "Đổi sang một đôi giày đế bằng đi."
Hôm nay sao lại xoi mói như vậy.
"Tuy cao nhưng chúng là đế bằng mà, có vấn đề gì sao? Vẫn chỉnh tề." Thẩm Dĩ Hạ không vui.
Dịch Thế An đi ra ngoài cửa, lấy trong tủ giày ra một đôi bốt Martin đế dày đặt ở cửa, ánh mắt chân thành nhìn Thẩm Dĩ Hạ: "Cái này được không? Cũng không khác là mấy."
Nhìn thấy trên chân Dịch Thế An cũng là bốt da, Thẩm Dĩ Hạ nhướng mày, miễn cưỡng tiếp nhận: "Được thôi, nhường em một chút."
Trên đường tới gara, Thẩm Dĩ Hạ nội tâm kích động xoa xoa tay, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.
"Chúng ta sẽ đi đâu, làm gì?" Giọng điệu nàng đều đều.
"Mang cô đi cảm thụ một chút khói lửa nhân gian." Dịch Thế An kéo Thẩm Dĩ Hạ đi đến phía trước xe và cẩn thận đội mũ bảo hiểm fullface*, phần kính của nón dần chuyển màu khiến người ngoài khó mà thấy được dung mạo bên trong.
*Nón đội kín hết đầu, hay thấy ở các phượt thủ hoặc những người đua xe á.

Thẩm Dĩ Hạ không nghĩ tới cô là muốn dẫn nàng đi hóng gió, nhìn thấy chiếc xe máy mới tinh, trong lòng có chút xúc động.
"Em mua sao? Thuê một cái không phải tốt hơn à." Thẩm Dĩ Hạ có chút đau lòng số tiền lương ít ỏi của bác sĩ Dịch.
Dịch Thế An đeo đồ bảo vệ chân lên, "Tôi khiết phích."
Mang trang bị cho bản thân xong, Dịch Thế An chân dài bước lên xe, quay người nói với Thẩm Dĩ Hạ: "Lên xe đi."
Không nhăn nhó nữa, Thẩm Dĩ Hạ vịnh lấy bờ vai vững chắc của người kia ngồi lên xe, suy nghĩ tay để ở đâu thì phù hợp.
Có thể ôm phải không?
"Ngồi vững đó." Dịch Thế An khởi động xe, chậm rãi lên đường.
"Nha." Thẩm Dĩ Hạ lợi dụng quán tính ôm lấy eo người trước mặt, nhất thời cảm giác được co rút.
Người này cảm thấy nhột sao, Thẩm Dĩ Hạ nổi lên ý đồ xấu.
Hơi ấm từ tay nàng xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến bụng, nhưng Dịch Thế An lại cảm thấy phần lưng có chút tê dại.
Xe chạy đều đều trên đường, Thẩm Dĩ Hạ khi nhìn thành phố sầm uất và đầy màu sắc, trong lòng như được đổ đầy mật ngọt.
Nhẹ nhàng tựa vào vai Dịch Thế An, Thẩm Nhất Hạ giọng ngọt ngào mở miệng: "Em lái nhanh hơn được không vậy? Người ta lái xe điện đều vượt mặt em cả rồi.

Đừng nói em cầm tiền để đổi lấy bằng lái nha."
Nhiệt độ phía sau lưng tăng lên, may mắn thay, chiếc mũ bảo hiểm đã chặn được hơi thở của người ngồi sau.
Dịch Thế An dần dần tăng tốc độ lên 60km/h, đem xe điện bỏ lại đằng sau.
Gió thổi tung tóc và quần áo của cô, bên trong nón bảo hiểm, Thẩm Dĩ Hạ cười lên hệt như một nàng hồ ly.
Cánh tay từ từ siết chặt, Dịch Thế An cũng vô thức siết chặt cơ thể mình theo động tác của Thẩm Dĩ Hạ.
Hình như có bốn khối? Cảm giác coi như không tệ, đàn hồi tốt.
Ngón tay Thẩm Dĩ Hạ lặng lẽ di chuyển, cảm nhận đường nét.
Người sau lưng càng lúc càng làm càn, Dịch Thế An cảm thấy bản thân sẽ không thể lái xe nếu cứ tiếp tục như vậy.
"Xin đừng cản trở việc lái xe an toàn của tài xế." Dịch Thế An thanh âm hơi chát.
"Vậy thì em nhanh hơn chút nữa đi." Bị bắt được, Thẩm Dĩ Hạ ngừng động tác.
"...Giới hạn tốc độ ở đây là 60."
"Chị mặc kệ, chị muốn tốc độ 80." Thẩm Dĩ Hà chọc vào bên eo cô, nó thật mềm mại, đàn hồi và thoải mái.
Trong nón bảo hiểm, Dịch Thế An hô hấp siết chặt, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Dĩ Hạ lại tung chiêu hung hãn: "Nếu em không đi, chị sẽ nhéo em."
"..." Chiếc xe đi chệch khỏi lộ trình ban đầu và vòng về phía đích từ bên ngoài.
Chậc chậc, không có kiên định chút nào, người ta sờ chưa đủ ghiền mà.

Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Thẩm Dĩ Hạ an phận lại, Dịch Thế An cũng thả lỏng cơ thể, tập trung lái xe.
Tiếng gió rít khiến Thẩm Dĩ Hạ khá vui vẻ, nàng lớn tiếng nói: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Chợ đêm."
"Cái gì?"
"Chợ đêm!" Dịch Thế An cũng đề cao âm lượng.
Thẩm Dĩ Hạ ỷ vào việc người khác không thể nhìn thấy hay nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ được thả ra, "Wow ~ Chị thích chợ đêm!"
Chị thích cùng em đi chợ đêm, thích em.
Thẩm Dĩ Hạ ôm Dịch Thế An thật chặt, kín kẽ.
Cơn gió cuốn đi theo dòng xe cộ, bỏ qua đám đông, chỉ còn em lưu lại đáy lòng chị.
Bên tai dần dần truyền đến tiếng huyên náo, các quầy hàng khác nhau đã được sắp xếp ngay ngắn.

Khi tiếng chào hàng vang lên, Thẩm Dĩ Hạ đột nhiên trở nên sợ hãi, nắm chặt góc áo của Dịch Thế An.
"Đi thôi." Dịch Thế An cởi găng tay, đưa tay ra hiệu Thẩm Dĩ Hạ xuống xe.
Tròng kính mở ra lộ ra đôi mắt dịu dàng, trong lòng Thẩm Dĩ Hạ yên tĩnh lại, nàng nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của người kia, xoay người bước xuống xe.
Cô Thẩm vừa mới còn hoạt bát phá phách, giờ phút này đang ngoan ngoãn đi theo sau Dịch Thế An, tùy ý để cô dẫn bản thân đi dạo chơi.
Những hàng thủ công mỹ nghệ rực rỡ và đủ loại đồ ăn nhẹ không hề làm phân tán sự chú ý của Thẩm Dĩ Hạ.
"Muốn cái gì thì cứ nói với tôi." Dịch Thế An quay đầu lại nhìn Thẩm Dĩ Hạ đang quá im lặng ở phía sau.
Phía sau tấm kính, ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ khẽ chớp, nhu tình vạn phần.
Chị chỉ muốn em.
"Wow, hai người đó ngầu quá, chị gái trước mặt còn có đôi mắt đẹp thật đấy." Nữ sinh dễ thương đang ăn thịt viên ở quầy hàng bên cạnh không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
"Bang." Thẩm Dĩ Hạ đưa tay đóng tròng kính của Dịch Thế An lại, kéo cô đến khu trò chơi.
Nữ sinh quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Em muốn theo couple này đến cùng, chị thì sao?"
"Chị còn chưa đủ cho em nhìn sao?" Nữ tử lãnh diễm kéo cô bạn gái nhỏ đuổi theo hai người Thẩm Dĩ Hạ.
"Nào, nào, tới đây, dạo một vòng xem thử đi, 20 viên 10 tệ, 50 viên 20 tệ, già trẻ không bắt nạt ~"
"Chị muốn con búp bê đó." Thẩm Dĩ Hạ chỉ vào con búp bê dễ thương phía sau ông chủ tiệm.
Ông chủ nhìn ra ý muốn của Thẩm Dĩ Hạ, vội vàng kiếm khách hàng nói: "Hắc hắc, hai vị mỹ nữ, 30 điểm có thể đổi lấy một con búp bê nhỏ, 60 điểm thì đổi lấy được một con búp bê to ở bên trong, cứ thế mà suy ra."
Dịch Thế An nhìn vào kích thước của con búp bê, sau đó quét mã để chuyển 60 tệ.
"Chúng tôi cũng tới giá 60."
Nữ sinh dễ thương lúng túng xoay đầu lại cười cười với Thẩm Dĩ Hạ, giật nhẹ quần áo của người yêu để cảnh cáo cô đừng làm loạn.
Cảnh cáo vô hiệu, hai người họ đã song song chộp lấy súng laser, vận sức chuẩn bị bắn.
Nữ tử lạnh diễm dẫn đầu bóp cò, âm thanh trúng đích liên tiếp vang lên.
Dịch Thế An theo sát phía sau, nhưng tiếc là cô chỉ bắn trúng một trong ba phát đầu tiên.
"Không sao, không sao, chúng ta có phần thưởng tham gia." Ông chủ bước ra hòa giải.
Dịch Thế An cau mày, ngừng bắn, cúi đầu cởi nón bảo hiểm đưa cho Thẩm Dĩ Hạ.
Khí thế thay đổi, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy tiểu quả hồng nhà mình có vẻ nghiêm túc.
Âm thanh hai bên nối tiếp nhau, cằm ông chủ hơi hé ra, ôm con búp bê âm thầm rơi lệ.
Chao ôi, sao lại có hai kẻ phá quán ở đây một lúc, làm ăn khó khăn quá.
Hai người gần như kết thúc cùng một lúc, nhìn nhau rồi gật đầu chào hỏi.
Dịch Thế An cầm lấy con búp bê và trao đổi nó với Thẩm Dĩ Hạ, dẫn nàng đến quầy hàng tiếp theo.
"Chị là một người chuyên nghiệp, sao có thể cùng người qua đường phân cao thấp? Cũng may chị gái nhỏ này phẩm chất trong sạch lại còn lợi hại, nếu không thì xấu hổ quá." Nữ sinh dễ thương nhẹ nhàng nói.
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo em khen ngợi người khác?"
"Được rồi được rồi, chị xinh đẹp nhất, em vẫn chưa ăn no nữa." Nữ sinh hôn đối tượng một cái rồi kéo người trở lại khu ăn vặt.
Thẩm Dĩ Hạ thoáng nhìn thấy động tác của đôi tình nhân trẻ, nháy mắt cảm thấy con búp bê trong tay không còn mùi thơm nữa, liền bĩu môi xoa xoa khuôn mặt của con búp bê.
Nhìn thấy con búp bê mới lấy được bị nhào nặn và biến dạng, Dịch Thế An nhẹ giọng hỏi thăm: "Sao vậy?"
Thẩm Dĩ Hạ yếu ớt nhìn Dịch Thế An không biết chuyện chút nào, trầm giọng nói: "Không có việc gì, cảm giác không tốt bằng em, không hài lòng."
"..." Xem ra không có khả năng tìm thấy búp bê làm cô hài lòng đâu.
"Còn muốn chơi gì nữa không?"
Thẩm Dĩ Hạ nhìn xung quanh một chút, dẫn người đến quầy điêu khắc tượng đất sét.
"Em có làm tượng đất sét chưa?"
"...Tôi chưa thử qua nên không biết." Dịch Thế An thành thật nói.
"Hai người đẹp, chúng tôi ở đây cung cấp dịch vụ nặn hình siêu tốc, sẽ nặn xong rất nhanh."
Thẩm Dĩ Hạ ý động, nhìn về phía Dịch Thế An.
"Vậy ông chủ chiếu theo hai người bọn tôi làm một đôi đi, lát nữa chúng tôi tới lấy." Dịch Thế An cùng chủ quán xác định thời gian lấy đồ.
"Có đói bụng không?"
"Một chút, nhưng chị phải giữ dáng."
"Vóc dáng cô bây giờ đã rất khá rồi, lại gầy đi thì còn đâu sức khỏe." Dịch Thế An dẫn Thẩm Dĩ Hạ đến quầy hamburger tự phục vụ, gọi một chiếc burger thịt bò không có nước sốt và chia làm hai, rồi tiện thể mua hai chai nước khoáng dọc đường.
Đi đến một chiếc ghế ẩn sau hàng cây ngồi xuống, Dịch Thế An giúp Thẩm Nhất Hạ cởi nón bảo hiểm và đưa cho nàng nửa chiếc burger.
"Ăn đi, tôi giúp cô che." Dịch Thế An cảnh giác nhìn chằm chằm vào góc đường duy nhất có thể dẫn tới đây, vừa ăn vừa quan sát.
Thẩm Dĩ Hạ "Phốc xì..." cười một tiếng, "Em thật giống như một têm trộm nha."
Tội danh: Trộm tâm đạo tặc.

(Kẻ đánh cắp trái tim)
"Làm gì có tên trộm nào thông minh như tôi."
"Tự luyến." Thẩm Dĩ Hạ đánh vào vai Dịch Thế An một cái.
Ăn xong một nửa, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy no bụng, khó xử nhìn chiếc burger thịt thơm ngon trong tay.
Dịch Thế An cầm lấy bao bì bên ngoài, "Sức ăn của cô nhỏ vậy, nếu không ngại thì tôi giúp cô ăn."
"Không ngại." Nhìn thấy người kia ăn ngon lành, ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ tối sầm lại.
Vậy phải xem ăn cái gì.
Ăn uống no đủ, hai người nghỉ ngơi rồi quay trở lại quầy điêu khắc đất sét.
Nhân vật cao lớn cầm mũ bảo hiểm bằng một tay đang dẫn đầu một nhân vật khác đội mũ bảo hiểm và ôm một con búp bê, dựng hình cực giống bên ngoài, rất xứng đôi, vô cùng khả ái.
Đôi mắt Thẩm Dĩ Hạ như lóe lên ánh sao, nhét búp bê vào trong ngực Dịch Thế An, cầm lấy tượng đất sét nhìn trái nhìn phải, toàn thân nổi đầy bong bóng màu hồng.
Dịch Thế An ra hiệu cho ông chủ đóng gói, Thẩm Dĩ Hạ miễn cưỡng giao bức tượng đất sét cho ông chủ để cho vào hộp bảo vệ.
"Chúng ta về nhà thôi." Thẩm Dĩ Hạ quay đầu nhìn Dịch Thế An.
"Được."
Thẩm Dĩ Hạ thu hoạch tương đối nhiều, Dịch Thế An sợ nàng sẽ không thể ngồi vững khi cầm đồ như vậy, vì thế cô đặt con búp bê trước người để Thẩm Dĩ Hạ ngồi kẹp nó lại, rồi lái xe vững chắc lên đường.

Lần này Thẩm Dĩ Hạ cũng không thúc giục cô lái xe nhanh hơn.
Sớm biết đã không muốn con búp bê này có thể đổi chỗ được không? Thẩm Dĩ Hạ lẩm bẩm trong lòng.
Trở về tiểu khu an toàn, Thẩm Dĩ Hạ ngồi trên xe không chịu di chuyển.
"Đi thôi." Dịch Thế An ôm búp bê.
Ôm búp bê có gì hay chứ? Không hiểu phong tình.
Bất đắc dĩ xuống xe, Thẩm Dĩ Hạ đi lướt qua, bỏ lại Dịch Thế An ở phía sau.
Tại sao lại đột nhiên mất hứng?
Thang máy dừng ở tầng 7, Dịch Thế An muốn dùng búp bê đổi về nón bảo hiểm.
"Con búp bê của cô."
Thẩm Dĩ Hạ cầm lấy búp bê, nghiêng đầu ra hiệu cho Dịch Thế An ra khỏi thang máy: "Em đi đi, những thứ này đều là của chị."
"Tôi......"
"Nón bảo hiểm cũng là của chị." Ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ sắc bén.
Đừng bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với tiểu muội muội.
Dịch Thế An chớp mắt, không hiểu xoắn xuýt vì cái gì, "Được rồi, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Thắng lợi trở về nhà, Thẩm Dĩ Hạ đặt chiếc mũ bảo hiểm vào phòng làm việc, tượng đất sét đặt ở đầu giường, còn búp bê thì bị ném vào máy giặt để xả nước.
Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời.
Thẩm Dĩ Hạ mở điện thoại di động ra, chuyển tiếp Weibo chính thức của bộ phim điện ảnh《Thánh sơn》, đồng thời phát động xổ số 7 chiếc điện thoại di động mới do chính nàng làm đại ngôn.

[ Dành tặng cho mọi người thiết bị tốt để xem phim làm quà lưu niệm.

]
[ Oa, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hạ Hạ đăng bài phúc lợi trên blog riêng.

] [ Đây là có chuyện vui sao? ] [ Hãy để tôi làm mẫu số ]
[ Hạ Hạ có đi xem phim không? ] [ U u u giọng nói của Hạ Hạ đánh vào mặt tôi, xin hãy cho phép tôi trở thành con dân của cô ấy! ]......
Mọi người trong nhóm trưởng phòng sôi nổi ngoi đầu lên:
Hoạt động: [ Tài khoản của lão bản bị hack à? ]
Kỹ thuật: [ Cút, cút, cút, chất vấn năng lực của tôi sao ]
Kỷ Lan: [ Khụ khụ, lão bản tâm tình tốt đi phát phúc lợi không được sao? Nhanh lên chuẩn bị mọi thứ đi ]
Nội vụ: [ Tuân mệnh, nhưng khi nào chúng ta mới được phát phúc lợi đây, Kỷ tỷ ]
Tài vụ: [ Là ai đang gọi tôi ]
Kỷ Lan: [ Biểu hiện tốt một chút, lão bản vui vẻ thì cái gì cũng có ]
...
Kỷ Lan gửi ảnh chụp màn hình cho Thẩm Dĩ Hạ với chú thích: Nhân viên của em đang chất vấn em.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Biết rồi, mỗi người xuất sắc trong cuộc đánh giá theo quý sẽ có một phần ]
Kỷ Lan: [ Lão bản uy vũ ].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui