Dịch Thế An cùng Thẩm Triệt đến chỗ ngồi xuống trước, Thẩm Triệt ôm đầu, công khai quan sát vị "Tráng sĩ" có thể bắt mất chị mình.
"Trên mặt tôi có dính gì sao?"
"Không có, chỉ là cả người mềm mại như ngọc, tựa như hoa sen." Chỉ riêng về khí chất và dung mạo thôi, chị xứng với chị gái của tôi.
Không tiếp lời Thẩm Triệt, Dịch Thế An dùng nước sôi đun bát đĩa và đũa: "Chị gái cậu còn người em trai hay em gái nào khác không?"
"Không, chúng tôi là một gia đình bốn người, gia thế trong sạch."
"Vậy cô ấy không phải muốn có them em gái à?"
Thẩm Triệt lúc này nhịn không được, lẽ nào hai người đã đến bước bàn chuyện nuôi con rồi à? Chẳng phải vẫn chưa ở bên nhau sao?
"Việc này tôi không biết, lẽ ra chị phải biết rõ hơn tôi mới phải." Thẩm Triệt cầm lấy bộ đồ ăn Dịch Thế An đã đun qua cho cậu.
"Biết rõ cái gì?" Thẩm Dĩ Hạ ưu nhã đi vào, ngồi ở giữa hai người.
"Không có gì, nhanh dùng bữa thôi." Dịch Thế An đưa chén cơm vào tay Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, được, nàng về nhà từ từ hỏi.
"Bác sĩ Dịch, lúc rảnh rỗi chị thường làm gì?" Thẩm Triệt bắt đầu điều tra quân tình.
"Tập thể dục, đọc sách, viết luận văn."
"A? Đây không phải là một hình thức tăng ca trá hình sao? Chị không làm gì để giải trí sao?" Thẩm Triệt lo lắng cho cuộc sống hạnh phúc của chị gái mình.
"Thể thao không được coi là giải trí sao?"
"Ây...thế chị biết môn thể thao nào? Nói không chừng chúng ta có thể chơi cùng nhau."
Dịch Thế An suy tư một phen, lựa chọn một đáp án tương đối bảo thủ, "Bình thường phần lớn đều biết một chút."
"Ồ, tôi thích thể thao mạo hiểm hơn.
Nếu sau này tôi bị mất tay hay mất chân gì đó, trông cậy vào chị sẽ cứu tôi." Thẩm Triệt nhếch miệng cười một tiếng.
Thẩm Dĩ Hạ đang yên lặng nghe hai người nói chuyện, trừng mắt nhìn Thẩm Triệt: "Mê sảng cái gì vậy, lại tự nói xui cho bản thân mình."
"Cậu có muốn leo núi không? Hôm nào hãy đến chỗ tôi, cậu có thể trải nghiệm và cho tôi một số lời khuyên." Dịch Thế An gắp một miếng cá cho vào chén của Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Triệt hai mắt sáng lên, "Đi chứ, là chị tự mình xây dựng sao?"
"Tham gia liên doanh với Faxiao (Phát Tiểu) để kiếm thêm chút thu nhập."
Faxiao (Phát Tiểu)? Thẩm Dĩ Hạ chỉ nghe được điều này.
"Được rồi được rồi, hai ngày này tôi rảnh rỗi, mấy ngày nữa tôi sẽ cùng chị gái đi Thành Đô." Cán cân trong lòng Thẩm Triệt bắt đầu lệch đi.
Dịch Thế An nhìn về phía Thẩm Dĩ Hạ không nói lời nào.
Thẩm Dĩ Hạ hiểu được suy nghĩ của cô, giải thích: "Cha mẹ tôi đang ở Thành Đô, đi tầm hai ngày rồi quay về."
"Đúng, đúng, bác sĩ Dịch, nhà chị ở chỗ nào thế?"
"Tôi là người Đế Đô, nhưng hai năm nay ba mẹ tôi ở Nam Thành không có trở về."
"Làm kinh doanh sao?" Thẩm Triệt rèn sắt khi còn nóng.
"Thẩm Triệt." Thẩm Dĩ Hạ ngăn cản em trai mình đi sâu vào vấn đề.
"Cũng coi là vậy, công ty dược phẩm." Dịch Thế An nhẹ giọng nói, trước mắt hiện lên một ít ký ức, bàn tay cầm đũa vô thức siết chặt.
Thẩm Dĩ Hạ vẫn luôn để ý tới cô, nhìn động tác của cô liền phát hiện có gì đó không đúng, tay trái nắm chặt bàn tay đang siết lại kia, khẽ lay động: "Thế An?"
Dịch Thế An tỉnh táo lại, thu tay phải lại, vùi đầu vào ăn: "Không sao đâu, tôi chợt nghĩ đến dự án trước mắt có vấn đề cần phải xử lý."
Không có ai nói với chị rằng khi nói dối nhìn thẳng đối phương sẽ thuyết phục hơn sao? Hôm nay gạt hai lần, chị tôi khi tức giận không dễ dỗ như chị.
Thẩm Triệt nhìn bầu không khí nghiêm túc, không dám nói gì, im lặng ăn phần cơm của mình.
Trầm mặc ăn cho đến hết bữa, ba người với suy nghĩ khác nhau ngồi lên xe về nhà.
Nhìn thấy sắp đến tiểu khu, Thẩm Triệt bối rối trong long, không hiểu tại sao lại trực tiếp đưa người về nhà như vậy trong khi mình vẫn còn ngồi một đống ở đây.
"Chị, không đưa bác sĩ Dịch về nhà sao?" Thẩm Triệt lịch sự nhắc nhở Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ từ bỏ suy nghĩ về quá khứ không có chút đầu mối nào, mở miệng nói: "Nhà cô ấy ở ngay dưới tầng của chúng ta."
Hay lắm, đây là lý do tại sao chị không ở biệt thự, không hổ là chị.
Thẩm Triệt giơ ngón tay cái lên cho Thẩm Dĩ Hạ.
Sau khi tạm biệt Dịch Thế An, Thẩm Dĩ Hạ cùng em trai trở về nhà.
"A ô ô, đôi dép này là đặc biệt mua riêng cho chị ấy." Thẩm Triệt bắt đầu trêu chọc chị gái nhà mình.
"Đúng thì sao." Thẩm Dĩ Hạ hào phóng thừa nhận.
"Em cũng không dám như thế nào, nói thật thì em cảm thấy hài lòng với chị ấy."
"Mắt nhìn của chị đương nhiên tốt hơn em không phải sao?"
"Vâng vâng vâng, chỉ là em không biết làm sao để gọi một tiếng chị rễ*." Thẩm Triệt đâm trúng ngay điểm đau.
*Chỗ này là tỷ phu (anh rễ) nhưng mà mình để chị rễ nha.
Giống như bị người ta giẫm phải đuôi, Thẩm Dĩ Hạ tóm lấy lỗ tai Thẩm Triệt nói: "Em nói cái gì hả? Nhìn chị giống loại người yếu đuối không thể tự lo liệu cho bản thân sao!"
Thẩm Triệt liền vội xin tha: "Không không, em sai rồi, là em mới phải." Không biết ngày hôm qua là ai nói hắn thiếu cái gì bổ sung cái đó, nhưng lúc để lên người mình lại không thừa nhận.
Thẩm Dĩ Hạ buông tay cô ra, nhớ tới điều mình đã bỏ lỡ, hừ lạnh một tiếng: "Nếu còn nói hươu nói vượn nữa thì cứ tiếp tục vừa học vừa làm đi.
Trước khi chị vào, hai người đã nói chuyện gì vậy?"
Thẩm Triệt hồi tưởng lại: "Chị ấy hỏi chị còn em gái hay em trai nào nữa không, em nói không có, sau đó lại hỏi chị có phải còn muốn có em gái không."
"Em gái?"
"Ân, không còn gì khác."
Nghĩ đến lời nói của người kia về việc nàng và Thẩm Triệt tình cảm thật tốt, cùng bộ dáng không muốn gọi nàng là chị trước đây, Thẩm Dĩ Hạ không khỏi phỏng đoán, quả hồng ngốc nghếch này chẳng lẽ cho rằng nàng muốn làm "chị gái" của cô ấy sao?
Chị này không phải chị kia đâu a, ai da, một chút tình thú cũng không hiểu gì.
Cảm thấy bản thân hẳn là nắm giữ tin tức mấu chốt, Thẩm Dĩ Hạ vỗ vỗ vai Thẩm Triệt, "Cũng coi như có chút hữu dụng, tháng sau sẽ không trừ tiền tiêu vặt của em."
"Thật sao? Cảm ơn chị nha, chị à ôm một cái nào ~" Có vẻ như việc trở thành một người chạy cánh giỏi sẽ được đền đáp.
"Tránh xa ra đi." Thẩm Dĩ Hạ chán ghét dùng chân nhẹ nhàng đá văng đại cẩu tử (chú chó lớn) đang nhào tới.
"Được rồi, bây giờ em sẽ rời đi ngay." Thẩm Triệt vui vẻ chạy về phòng.
Xem ra cần phải tìm cách cho em ấy một liều thuốc mạnh.
Thẩm Dĩ Hạ trầm ngâm đi về phía thư phòng, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Thẩm Triệt gọi lại.
"Nhân tiện, chị ơi, hôm nay khi em đi đăng ký, nhân viên kia nói bác sĩ Dịch xưa nay không có thêm số." Thẩm Triệt từ phòng thò đầu ra ghi công với Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ nghe tới lời này lông mày nâng lên, gật đầu, giơ ngón trỏ lên nói: "Ghi nhận công lao của em."
Ây da, con đường phát tài đã mở ra rồi.
Thẩm Triệt đóng cửa lại, nắm tay tự cổ vũ tinh thần bản thân.
Mở trình duyệt, Thẩm Dĩ Hạ tiếp tục tìm kiếm thông tin có liên quan đến Dịch Thế An, nhưng không tìm thấy gì ngoại trừ phần giới thiệu chính thức.
Hay là xem thử diễn đàn của trường học nhỉ? Thẩm Dĩ Hạ suy nghĩ một chút, chui vào diễn đàn trường y, đổi từ khóa bắt đầu tìm kiếm.
Nhập vào "Giáo sư Dịch", rất nhiều lời nhận xét đầy sự si mê xuất hiện, khóe mắt Thẩm Dĩ Hạ giật một cái.
...Ngày nay, sinh viên không lo chăm chỉ học hành gì hết, cả ngày vào si mê bậy ba cái gì vậy chứ, liền biết a a a.
Nhìn thấy toàn những lời tỏ tình hoa mỹ, Thẩm Dĩ Hạ tâm phiền ý loạn, muốn đóng nó lại nhưng lại tò mò bấm vào một trong những bức ảnh.
[ Hôm nay cũng là một ngày bị mê hoặc bởi chiếc áo blouse trắng của Giáo sư Yi.
] Hình ảnh cũng không được rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy người kia mặc áo blouse trắng cài cúc gọn gàng đứng trước tấm bảng đen, vẻ mặt ôn nhu trả lời điện thoại.
Thẩm Dĩ Hạ càng buồn bực hơn, em ấy đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Còn nhếch miệng cười, thời gian lên lớp mà lại nhận điện thoại, không lo làm việc đàng hoàng! Người học sinh này cũng thế, không lắng nghe bài giảng, chụp chụp cái gì chứ.
Tức giận đóng diễn đàn lại, Thẩm Dĩ Hạ lấy con búp bê đã được giặt sạch đặt lên ghế sofa rồi nhào nặn.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Dĩ Hạ nhớ đến lời của Dịch Thế An ở bàn ăn, ở Nam Thành chắc không có nhiều người họ Dịch.
Nàng định tìm kiếm công ty dược phẩm Nam Thành nhưng chợt dừng tay, Thẩm Dĩ Hạ thở dài rồi đóng máy tính lại.
Tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện riêng tư của em ấy.
Mặt nước trong bồn tắm rộng rãi gần như cân bằng, nhìn từ xa chỉ thấy phần nước dao động rất nhẹ.
Hoa -- mực nước giảm xuống.
Một bóng người từ trong nước nổi lên, những giọt nước trượt theo mái tóc xuống gương mặt rồi đi dọc một đường theo cổ.
Dịch Thế An bình tĩnh thở ra, nhìn tay phải của mình chậm rãi nắm lại rồi mở ra, hồi lâu mới trượt xuống, trầm mình xuống nước.
Mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ, những hàng cây to xanh ngoài cửa sổ vẫn đang xòe cành lá trong gió.
"Chị ơi, chiều nay Vu Cao Viễn phẫu thuật, em sẽ đến bệnh viện, chị có muốn đi cùng em không?" Thẩm Triệt vừa ăn cơm vừa báo cáo hành trình.
Thẩm Dĩ Hạ thần sắt nhàn nhạt, "Không được, chị có hẹn với người ta để bàn bạc chuyện hợp tác."
"Được rồi, vậy để cho thiên tài là em đây vì hạnh phúc của chị mà góp một viên gạch." Ánh mắt Thẩm Triệt như lóe sáng lên, nở nụ cười tự mãn.
Thẩm Dĩ Hạ liếc nhìn hắn không nói lời nào, ưu nhã ăn cơm.
Thẩm Triệt thu hồi nụ cười, quan sát sắc mặt của chị gái, nhẹ giọng nói: "Hai người cãi nhau à?"
Thẩm Dĩ Hạ cầm đũa hơi khựng lại, "Không có, chị từ trước đến nay chỉ giảng đạo lý, không đi cãi nhau.
Chẳng qua là cảm thấy em ấy có lẽ cũng không muốn nói chuyện với em."
"Thôi mà, cứ coi thường em, chị cứ đợi nghe tin tốt đi." Thẩm Triệt nhanh chóng ăn xong rồi đặt bát đũa vào trong bếp, "Em đi trước, chị, chị cứ ăn từ từ nhé."
Ca phẫu thuật của Vu Cao Viễn xếp cuối cùng, lúc kết thúc cũng đã gần 7 giờ, Thẩm Triệt đi thăm hỏi bạn mình xong, vội vàng chạy đến khu làm việc tìm Dịch Thế An.
Tùy ý gọi lại một y tá đi ngang qua, Thẩm Triệt treo lên gương mặt tươi cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô có nhìn thấy bác sĩ Dịch không? Hoặc là cô có biết cô ấy đang ở phòng nào không?"
Mạnh Lị nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, sửng sốt, sao người này nhìn quen mắt thế, trước giờ chưa từng gặp qua a.
"Y tá?"
"tìm bác sĩ Dịch có chuyện gì không? Bây giờ đã tan làm rồi, chúng tôi không tiếp nhận khám bệnh nữa." Mạnh Lị không hề lơi lỏng cảnh giác chỉ vì Thẩm Triệt đang cười.
"Ây...!Tôi là bạn của cô ấy, tôi muốn tạo cho cô ấy một niềm vui bất ngờ." Thẩm Triệt miệng lưỡi dẻo quẹo.
Tại sao mình lại quên xin số điện thoại trước?
Mạnh Lị càng nghi hoặc hơn: "Bạn bè?" Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Dịch kết bạn.
"Đúng vậy, đúng vậy a, tôi mới từ nước ngoài về, số điện thoại di động của tôi đã bị đổi, không còn số của cô ấy nữa."
Hóa ra là một người theo đuổi, loại người thậm chí còn không có số điện thoại.
Mạnh Lị thương hại nhìn thoáng qua Thẩm Triệt.
Mạnh Lị lấy điện thoại di động ra liên lạc với Dịch Thế An, "Alo, bác sĩ Dịch, có một chàng trai trẻ tìm ngài, nói là bạn của ngài vừa từ nước ngoài về."
Dịch Thế An trong phòng làm việc nhận ra người này chính là Thẩm Triệt, trong lòng thở dài, "Đúng vậy, phiền cô dẫn mang hắn đến văn phòng của tôi."
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Lị nghi ngờ liếc nhìn Thẩm Triệt, lẽ nào bác sĩ Dịch thích kiểu chó con nhỏ?
"Đi theo tôi."
"Được rồi, cảm ơn y tá."
Đưa người vào văn phòng, Mạnh Lị trầm tư đóng cửa lại.
"Có chuyện gì à?" Dịch Thế An tiếp tục xử lý công việc trên tay.
Thật là bị chị ấy nói trúng rồi, xem ra chỉ có thể chuyển địa điểm ra bên ngoài.
Thẩm Triệt mặt không đỏ, tim không đập: "Chuyện là chị tôi tạm thời có việc, muốn nhờ chị trông chừng tôi một chút."
Dịch Thế An dừng việc đang làm, cau mày nhìn Thẩm Triệt: "Cậu chắc chắn chứ?" Cô nói xong liền nhấc điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện.
"Ai ai ai, thủ hạ lưu nhân thủ hạ lưu nhân, tôi chỉ muốn mời chị một bữa thôi.
Hôm nay chị tôi thật sự có việc phải làm, tôi ở nhà một mình." Thẩm Triệt nhanh chóng ngăn cản Dịch Thế An cùng chị gái "Cáo trạng".
Dịch Thế An để điện thoại xuống, tiếp tục làm việc: "Lần sau có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần quanh co long vòng, tôi rất bận." Càng không được bắt nàng làm bia đỡ đạn.
Thẩm Triệt ngoan ngoãn gật đầu như gà con mổ thóc, thận trọng hỏi: "Vậy chị đồng ý sao?"
"Ngồi đợi đi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn."
"Được được, cảm ơn bác sĩ Dịch."
Thẩm Triệt khoe khoang với Thẩm Dĩ Hạ như thể mình đã thắng một trận chiến.
Thẩm Triệt: [ Hừ, thành công có được suất ăn tối, nhưng có người nào đó không ăn được rồi ~]
Ngay tại bàn ăn xã giao Thẩm Dĩ Hạ thừa dịp những người kia cùng nhau mời rượu chúc mừng, khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Thẩm Dĩ Hạ: [爬] (cái này giống kiểu câu cảm thán, emotion á mọi người)
Dịch Thế An làm xong công việc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Triệt như tiểu nhân đắc chí, ngồi trên ghế ôm điện thoại nhịn cười.
Một bóng đen phủ xuống đầu hắn, Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn thấy bác sĩ Dịch mặt không biểu tình, lập tức ngừng cười tà ác.
"Đi thôi." Dịch Thế An nói xong, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Thẩm Triệt vội vàng đứng dậy đuổi theo: "Chờ tôi."
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Mạnh Lị liếc nhìn hai người đang rời đi từ phòng bên cạnh.
Ở lại lâu như vậy, dường như có hy vọng.
Cố lên chàng trai trẻ, kẻ hèn rất muốn nhìn thấy bộ dáng yêu đương của bác sĩ Dịch.
Tác giả có lời muốn nói:
Phàm là Thẩm đại ảnh hậu xem quá nhiều bài viết trên dòng thời gian cũng sẽ không tránh được tình trạng tự ăn giấm của bản thân, thấy sắc liền mờ mắt a.
Thẩm Dĩ Hạ: Em thích niên hạ tiểu nãi cẩu? (kiểu người ngọt ngào nhỏ tuổi hơn á mọi người)
Dịch Thế An: Em không phải, em không có!
Thẩm Triệt: Cứu mạng, có người hãm hại tôi..