Thâm Bình Abysm


"Hung thủ là hướng tôi mà đến..." Sau hai phút điều chỉnh cảm xúc, rốt cuộc Hoàng Vệ Bình cũng khiến bản thân trở nên bình tĩnh hơn, vỗ nhẹ lên bàn tay đang khẽ vuốt lưng anh của Lâm Thâm, ý bảo hắn dừng lại.
"Vậy nên...!tôi có thể cung cấp một nghi phạm." Hoàng Vệ Bình cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình không quá run rẩy, "Tôi phải thú nhận một điều với mọi người, nửa năm trước tôi vẫn còn ở trạng thái người thực vật, trước đó vì bị thương nên đã ngủ suốt mười năm.

Mười hai năm trước, tôi tốt nghiệp trường cảnh sát, đến tập đoàn S nằm vùng điều tra vụ án buôn lậu." Anh nhận lấy ly nước Lâm Thâm đưa cầm lên uống một ngụm, vẫn cảm thấy ngực từng đợt co rút.

"Có thể mọi người từng thấy trên báo hoặc trên TV đưa tin tập đoàn S đã bị tiêu diệt, hầu như toàn bộ đầu não của tập đoàn đều đã đền tội, ngoại trừ đầu sỏ H."
"Tôi nằm vùng ở tập đoàn S hai năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp H, nhưng tôi vẫn luôn liên lạc với anh ta qua email, người này vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, phong cách làm việc quyết đoán tàn nhẫn.

Tôi nhanh chóng leo lên chức vụ lãnh đạo cấp trung của tập đoàn, tuy rằng tôi cũng không hiểu sao anh ta lại tín nhiệm tôi nhanh như vậy..." Hoàng Vệ Bình nói một cách máy móc, lúc này đột nhiên cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của mình được bao bọc bởi một cỗ ấm áp, cúi đầu liền nhìn thấy Lâm Thâm đang nhẹ nhàng nắm tay anh, bởi vì sự ấm áp này, bộ não chết lặng của anh dường như đã tan được một chút, anh dừng lại một lúc nhưng không có bất kỳ động tác tránh thoát nào.
"Sau khi lấy được bằng chứng phạm tội của tập đoàn, tôi lập tức làm theo chỉ thị của cấp trên, nội ứng ngoại hợp phối hợp với công tác bắt giữ của cảnh sát, mọi việc diễn ra rất thuận lợi cho đến khi tôi bị trúng đạn trên đường truy bắt H, từ đó ngủ say mười năm." Thanh âm của Hoàng Vệ Bình dần dần bình tĩnh lại, "Hung thủ có thể chính là H đã trốn thoát, nếu những nạn nhân này thực sự vì tôi mà rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi sẽ báo thù cho họ."
Nghe xong chuyện cũ, các đồng nghiệp đều tỏ vẻ Hoàng Vệ Bình không nên tự trách mình, đây hoàn toàn không phải lỗi của anh, muốn trách chỉ có thể trách hung thủ.

Lão Lý sau đó cũng đích thân đến thăm Hoàng Vệ Bình, hơn nữa còn rộng lượng cho anh nghỉ sớm hai tiếng, bảo anh sớm về nhà điều chỉnh trạng thái.

Lâm Thâm tỏ vẻ cũng muốn xin nghỉ, Lão Lý nhìn hai người bọn họ thật sâu, cũng không hỏi gì liền đồng ý.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Thâm nhìn vẻ mặt vẫn hoảng hốt của Hoàng Vệ Bình liền kéo anh lên xe, sau khi giúp anh thắt dây an toàn, thấy anh hoàn toàn lơ đễnh, liền đề nghị: "Bình Bình, đến nhà tôi đi, trong nhà tôi có máy chiếu phim cũng không tệ lắm, cũng có rất nhiều đĩa CD, chúng ta xem phim để bình tĩnh một chút, anh thấy được không?"

Thật ra Hoàng Vệ Bình không để ý lời nói của Lâm Thâm, từ khi nhìn thấy tấm ảnh kia, trong đầu anh không ngừng vang lên một giọng nói, "Đều là lỗi của mày, năm đó nếu không phải mày, H cũng sẽ không thành công chạy trốn! Hiện tại anh ta hại chết nhiều người như vậy, mày còn không biết xấu hổ làm cảnh sát! Mày thật sự không cảm thấy xấu hổ với cái huy hiệu cảnh sát sao..."
Lâm Thâm nhìn vẻ mặt anh không đúng lắm, cũng không hỏi anh nữa, chỉ khởi động xe lặng lẽ đưa người về nhà ở khu biệt thự của mình, "Hoan nghênh đến nhà tôi." Hoàng Vệ Bình mặc hắn kéo cánh tay mình, nhẹ nhàng kéo anh vào nhà.
"Bình Bình," Lâm Thâm pha cho Hoàng Vệ Bình một tách cà phê nóng, sau đó cứng rắn nhét vào đôi tay lạnh lẽo của anh, "Ở đây anh có thể khóc, có thể kêu, cách âm nhà tôi rất tốt nên anh không cần lo lắng sẽ quấy nhiễu mọi người."
Hoàng Vệ Bình im lặng bưng tách cà phê lên, tùy ý để hơi nóng của cà phê bay lên kích thích hai mắt, nước mắt cuối cùng cũng cuồn cuộn rơi xuống.
"Bình Bình, câu chuyện hôm nay của anh, có điểm giấu giếm." Đợi đến khi tiếng nức nở bị kiềm chế dần lắng xuống, Lâm Thâm kéo chiếc sô pha đơn đến đối diện chiếc sô pha Hoàng Vệ Bình đang rúc vào, bởi vì bản thân hai chiếc sô pha có độ chênh lệch cao, hơn nữa Lâm Thâm ngồi thẳng tắp, trong khi Hoàng Vệ Bình lại ngồi co rúm trên sô pha, tạo thành một sự hạ mình giả vờ.

"Một điểm rất quan trọng về trách nhiệm và yêu cầu đạo đức của chuyên gia tư vấn tâm lý là nguyên tắc bảo mật.

Tôi có thể tư vấn tâm lý cho anh miễn phí, không tính phí."
Hoàng Vệ Bình xuyên qua nước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười của Lâm Thâm một lúc, trong lòng thầm hạ quyết tâm, dùng thanh âm có chút khàn khàn sau khi khóc nói: "Hôm nay quả thật tôi đã giấu diếm một ít chuyện, năm đó H có thể trốn thoát là bởi vì tôi thông báo cho anh ta vào phút chót."
"Năm đó sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, bởi vì quan hệ xã hội đơn giản, hoặc là bởi vì tôi là một ngôi sao cô độc." Anh cười tự giễu, "Cục cảnh sát đã chọn tôi đến tập đoàn S nằm vùng, Lão Lý là người nối dây duy nhất của tôi.

Vừa vặn đúng lúc tập đoàn S tuyển người, nhờ hồ sơ hoàn hảo do cục cảnh sát làm giúp, tôi đã thành công được tuyển vào tập đoàn S."
"Tôi thăng tiến rất nhanh trong tập đoàn S, có lẽ do tôi may mắn và được H sớm để ý.

Sau đó, anh ta bắt đầu liên lạc với tôi thông qua email.


Ban đầu chỉ là báo cáo công việc và phê duyệt bình thường, rồi dần dần anh ta bắt đầu trao đổi cuộc sống với tôi, anh ta sẽ gửi cho tôi biết cuốn sách mình đang đọc trong email, dặn tôi hôm sau trời sẽ mưa nên hãy mang ô...!Tôi cũng sẽ kể cho anh ta nghe một số điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình.

Trong hai năm đó, ở một số thời điểm nhất định tôi luôn có những khoảnh khắc quên đi nhiệm vụ, cảm thấy như tôi và anh ta đã trở thành bạn bè, điều buồn cười là tôi chưa bao giờ gặp trực tiếp anh ta."
"Cho đến khi tôi lợi dụng chức vụ của mình đã thu thập được đủ chứng cứ phạm tội để lật đổ tập đoàn, Lão Lý ra lệnh cho tôi rút lui.

Tôi khăng khăng muốn ở lại đó, nội ứng ngoại hợp để giúp đội tiến hành bắt giữ, nhưng trong lòng tôi biết rất rõ mình thực sự đang nghĩ gì, tôi không muốn anh ta chết, bởi vì anh ta là người bạn duy nhất của tôi trong những năm qua." Hoàng Vệ Bình bưng cà phê đã lạnh lên uống một ngụm.

Lâm Thâm vẫn yên lặng nghe anh nói, không có phát ra âm thanh cũng không có động tác gì, mãi đến lúc này mới đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Hoàng Vệ Bình để trấn an.
"Trước khi đi bắt H, tôi đã gửi cho anh ta cái email cuối cùng bảo anh ta hãy chạy trốn.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đuổi khỏi đội và đi tù để hối cải, nhưng khi một viên đạn găm vào người, mọi chuyện đều hóa thành hư không.

Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, Lão Lý đã nói với tôi rằng mười năm đã trôi qua, mười năm trước H đã trốn thoát được, nơi ở của H bị hỏa hoạn thiêu rụi, hồ sơ trao đổi thư từ của tôi với anh ta cũng bị chôn vùi cùng với ngọn lửa."
"Tôi vốn tưởng rằng có lẽ mười năm ngủ say này chính là hình phạt mà trời cao ban cho mình, có thể tiếp tục trở thành cảnh sát cũng là một thử thách do trời cao ban cho, không ngờ rằng thì ra mình đã phạm phải tội lỗi còn lớn hơn." Nước mắt của Hoàng Vệ Bình lại bắt đầu chảy, từng giọt rơi xuống, hốc mắt lập tức trở nên đỏ như máu.


Lâm Thâm im lặng đưa sang một gói khăn giấy, chỉ nhìn anh, vẫn như cũ không nói gì.
"Nạn nhân đầu tiên xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi tôi tỉnh lại.

Tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, chuẩn bị xuất viện, Lão Lý tới hỏi tôi có muốn trở lại cảnh đội hay không, xử lý vụ án có vẻ phức tạp, tôi đồng ý, tôi đã không phát hiện ra." Hoàng Vệ Bình không dùng khăn giấy mà dùng ống tay áo thô lỗ lau mắt vài lần.

"Là sau khi tôi tỉnh dậy nạn nhân đầu tiên mới xuất hiện."
"Tôi đúng là đồ ngốc, loại người như H làm sao có thể thật sự coi tôi là bạn, khi anh ta biết tôi là người nằm vùng, tình bạn của chúng tôi đã kết thúc.

Nhưng tôi vẫn không rõ, anh ta hận tôi như vậy, vì sao không trực tiếp đến trả thù tôi, ngược lại đi thương tổn nhiều người vô tội như vậy, mặc dù mười năm trước tập đoàn của anh ta làm toàn là chuyện vi phạm pháp luật, nhưng bản thân anh ta cũng không phải loại người lạm sát người vô tội.

Tôi đã xem qua không ít nghị quyết về việc xử lý vấn đề nội bộ trong tập đoàn của anh ta, lúc ấy tuy rằng anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ân oán rõ ràng, cũng chưa từng giết người.

Là tôi đã nhìn lầm, lại đem chó sói coi thành bạn bè."
Lâm Thâm cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại hỏi một câu khiến Hoàng Vệ Bình sững sờ: "Bình Bình, rốt cuộc anh tỉnh lại như thế nào, anh còn nhớ không?"
Lúc này đôi mắt Hoàng Vệ Bình vẫn còn đỏ hoe, nghe xong lời này mới cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: "Mười năm hôn mê này của tôi tựa như rơi vào trong vực sâu đen thẳm, tất cả mọi thứ đều trống rỗng u ám, tôi có thể tỉnh lại chính là có một ngày trong giấc mộng đen tối đột nhiên có một tia sáng chiếu vào, rất ấm áp, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, tôi cảm giác khổ sở bao trùm, giống như trái tim sống sờ sờ bị xé rách thành hai nửa, bởi vì tim đặc biệt đau nên mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại liền không cảm thấy đau đớn nữa, sau đó Lão Lý đến thăm tôi, thúc giục tôi đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, nhưng thật sự không có gì cả, bác sĩ cũng không nói được nguyên nhân."
Sau khi Lâm Thâm nghe xong những lời anh nói, đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy nghiêng người, ôm Hoàng Vệ Bình đang cuộn tròn trên ghế sô pha vào lòng thật chặt, Hoàng Vệ Bình hoảng sợ, nước mắt trên khóe mắt cũng rơi vì kinh hoảng, vội hỏi: "Sao vậy?" Ở phía Hoàng Vệ Bình không nhìn thấy, Lâm Thâm lộ ra một nụ cười, "Không có gì, anh có thể tỉnh lại thực sự là một món quà trời cao đã thương xót mà ban cho tôi."

Mặc dù cảm giác tội lỗi nặng nề vẫn đang đè nén trong lòng, Hoàng Vệ Bình vẫn bị những lời này của hắn làm hại đến mặt đỏ lên, "Anh đây là có ý gì..." Hoàng Vệ Bình giãy giụa trong lòng hắn.
"Ý tôi là, anh là món quà ông trời tặng cho tôi." Hoàng Vệ Bình vốn tưởng Lâm Thâm yếu ớt, lại là một bác sĩ hẳn là không có bao nhiêu sức lực, không ngờ mình bị hắn ôm trong lòng không cách nào tránh thoát, không thể làm gì hơn là xoay tới xoay lui để tỏ vẻ kháng cự, may mà lúc này Lâm Thâm buông anh ra, lần nữa trở về ghế sô pha đối diện, giống như vừa rồi chẳng có gì phát sinh.

"Tôi đã hứa sẽ tư vấn tâm lý cho anh, vậy nên tôi cần một số thông tin chân thật về anh, Bình Bình, anh có thể kể cho tôi nghe về tuổi thơ của mình được không?" Lâm Thâm lại mở miệng đứng đắn tựa như đang giảng bài trên bục giảng vậy.
Hoàng Vệ Bình hơi bối rối trước thái độ của hắn nên giận dữ trả lời, "Xin lỗi bác sĩ Lâm, mùa hè năm sáu tuổi tôi đi bơi bị đuối nước, tôi đã quên hết mọi thứ trước sáu tuổi.

Tôi chỉ có những kỉ niệm sau khi đi học, nhưng những điều này không quan trọng, tôi chỉ muốn nhanh chóng bắt được H, không cần tư vấn tâm lý chỉ cần bắt được anh ta là đủ."
Lâm Thâm nghe xong lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó ôn nhu nói: "Bình Bình, anh nghe tôi nói, trí nhớ của con người nên liên kết lại với nhau, mất trí nhớ không phải chuyện nhỏ, làm sao anh biết đoạn ký ức anh mất có quan trọng hay không chứ.

Tôi biết hiện giờ anh một lòng chỉ muốn phá án muốn thay những người bị hại kia đòi lại công bằng, nhưng tôi không hy vọng anh gánh vác nhiều như vậy.

Anh đã bao giờ tự hỏi, có lẽ mọi thứ không giống như anh nghĩ, làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng bức ảnh nhất định là anh? Nói không chừng cũng có người giống anh thì sao? Anh xem hung thủ luôn có thể tìm được nhiều con mồi có ngũ quan tương tự, có lẽ anh cũng chỉ là trông giống hơn chút so với con mồi của hung thủ."
Hoàng Vệ Bình nghe xong lời này có chút tức giận, "Lâm Thâm, cho dù trước đây tôi có làm chuyện sai, chờ đến khi bắt được H, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những sai lầm mà tôi đã gây ra trong quá khứ, nhưng hiện giờ tôi vẫn là một cảnh sát, và nguyên tắc của chúng tôi là tin sự thật, trên đời làm sao có nhiều sự tình cờ như vậy, hiện tại sự tình đã rất rõ ràng, tôi không cần anh an ủi tôi bằng những lời vô nghĩa này.

Hiện tại tôi cảm thấy không thể lãng phí thời gian oán hận nữa, cảm ơn anh đã mời tôi đến nhà, tôi phải quay lại cục cảnh sát để truy tìm tung tích của H."
Sắc mặt Lâm Thâm không chút thay đổi khi nghe anh nói, chỉ đứng lên đuổi theo Hoàng Vệ Bình đang đi về phía cửa, "Bình Bình, tôi không phải đang an ủi anh, tôi chỉ là nói ra một cái khả năng mà thôi, không nghĩ anh sẽ tức giận, để tôi đưa anh về."
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận