Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Nguyên Duật Diệp chỉ ghé qua sương phòng gần đó, không tới tân phòng. Thượng Trang theo vào, y phục đã được đặt sẵn bên giường.

Nàng không nói gì, trực tiếp đi lên, giúp hắn cởi bỏ hỉ phục.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, một câu cũng nói không được. Tại sao trong lòng hắn lại khó chịu như vậy?

Từ lúc cầm y phục trên giường thay cho hắn tới nút thắt cuối cùng, nàng vẫn chưa ngẩng đầu. Không biết hôm nay vì sao hắn lại im lặng, im lặng tới mức khiến nàng bất an.

Trong trí nhớ, Nguyên Duật Diệp không phải người như thế.

Hôm nay là đại hôn của hắn, tại sao nàng lại nhìn không ra một chút tia cao hứng từ hắn vậy?

A, nghĩ tới đây, miệng nàng bất giác cong lên, giống hay không cũng không liên quan tới nàng. Nàng chỉ là vào hầu hạ hắn thay y phục mà thôi.

Thấy nàng đột nhiên khẽ cười, cung mày Nguyên Duật Diệp nhíu lại càng sâu.

Hắn vốn muốn hỏi tại sao nàng cười, nhưng lời vừa tới miệng lại thành: "Ngươi sẽ gả cho y sao?" Dứt lời, chính hắn cũng cảm thấy chấn động, xem ra, hắn thật sự điên rồi.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, bất giác ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, sâu trong đôi mắt đó ẩn ẩn chút đau thương. Nhìn đầu ngón tay run lên, nàng theo bản năng lui lại nửa bước: "Vương gia nói gì vậy? Hôm nay là đại hôn của ngài, sao lại liên quan tới nô tỳ chứ?"

Nàng không biết "Y" trong câu của hắn ám chỉ ai.

Nguyên Chính Hoàn sao?

Hai tay siết chặt thành đấm, đáy lòng nàng thầm cười khổ, nàng là cung nữ, mà cung nữ rất khó để tìm cho mình một mối nhân duyên phù hợp. Từ phi, đó là ân điển của chủ tử.

Đúng vậy, ân điển.

Bên tai lại truyền tới lời Hoàng đế từng nói, ngày thiết yến ở Hưng Viên, ông ấy sẽ ban nàng cho Thái tử.

Chẳng qua việc này nàng đương nhiên không thể nói cho Nguyên Duật Diệp.

Nàng vẫn lạnh nhạt, thờ ơ khiến hắn càng thêm phẫn nộ. Hắn tiến lên một bước, bàn tay nắm chặt cổ tay của nàng: "Ngươi sẽ gả cho y sao? Gả cho... Hoàng thúc?"

Hỏi, hắn nhất định phải hỏi ra đáp án.

Nhưng nếu nhận được câu trả lời rồi thì có thể nào? Nàng gả cho ai rốt cuộc cũng không liên quan tới hắn.

Chỉ là, trong lòng vô cùng khó chịu, trái tim mách hắn không thể không hỏi.

Thượng Trang kinh hoảng, cổ tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, có rút thế nào cũng rút không được. Nàng nhìn hắn, bật cười: "Khó có được trong ngày đại hôn Vương gia lại nhớ tới nô tỳ, nô tỳ đa tạ Vương gia."

Vấn đề này, nàng lựa chọn tránh không trả lời.

Nguyên Duật Diệp định tiếp tục thì bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Vương gia, khách khứa đã tới, nương nương hỏi ngài ra ngoài được chưa."

Hắn nhíu mày, chỉ nói: "Bổn vương biết rồi, lập tức ra ngay." Nói xong, cũng không nhìn nàng, hắn buông tay, nhanh chóng ra ngoài.

Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cổ tay bị hắn nắm tới đỏ. Nghĩ nghĩ, nàng cũng theo ra ngoài.

Vương phủ càng lúc càng náo nhiệt, khách khứa liên tục tới. Nhìn quan lại quyền quý trước mặt, Thượng Trang không khỏi hoa cả mắt.

Sắc trời đã tối, đèn được đốt lên, ba bước một lời chúc, năm bước một chén rượu.

Tiệc tối bắt đầu, Tề Hiền phi cũng đi ra, trên mặt mang theo nụ cười chan hòa.

Nguyên Duật Diệp đưa lưng về phía Thượng Trang nên nàng không rõ dáng vẻ của hắn. Nhìn xung quanh, xa xa, nàng thấy Nguyên Chính Hoàn, ngọn đèn chiếu vào càng tô điểm lúm đồng tiền cùng khuôn mặt của y.

Thượng Trang lặng lẽ rời đi, quả nhiên vừa rời yến hội không xa, nàng đã thấy Mạc Tầm và Phục Linh.

Phục Linh cũng thấy nàng, vội vẫy tay: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Mạc Tầm chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Nguyên Chính Hoàn, hôm nay vương phủ người đồng, hắn phải bảo vệ chủ tử nhà mình an toàn.

Thượng Trang chạy tới, đúng lúc này, bên ngoài có người hô lớn: "Thái tử điện hạ tới..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui