Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Nàng liều mạng lắc đầu, mở miệng muốn giải thích như yết hầu vô cùng khó chịu, nhịn không được mà ho khan. Nàng muốn giải thích rằng bản thân chẳng qua ngẫu nhiên đi ngang, nàng không cố ý nghe lén bọn họ nói chuyện.

"Chủ tử..." 

Mạc Tầm định tiếp tục nhưng bị y lớn tiếng cắt ngang: "Câm miệng!" Nếu không phải nghe tiếng của nàng, y thật không biết nàng đứng ngoài cửa.

Mạc Tầm muốn...

Nghĩ tới đây, y thật sự rất tức giận, Mạc Tầm hắn chưa từng tự tiện làm chủ như vậy. Lần này, hắn thật sự to gan mà.

"Khụ khụ..." Nàng vội vã giải thích, "Vương gia, không ai sai Thượng Trang đến cả, ta chỉ là đi ngang qua thôi."

Mạc Tầm lạnh lùng hừ một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi không biết nghe lén sẽ bị chủ tử giáng tội sao?"

Nàng lắc đầu: "Ta chưa nghe gì cả."

"Ta biết." Cho dù nàng có nghe thấy thì như thế nào? Bọn họ căn bản chẳng nói gì cả, là Mạc Tầm quá sốt ruột thôi. Không đúng, có lẽ Mạc Tầm vẫn luôn có thành kiến với nàng.

Mạc Tầm quỳ xuống, bất mãn nhìn Thượng Trang, thấp giọng: "Để thuộc hạ dìu ngài lên giường nghỉ ngơi."

Nghĩ đến này, cư nhiên sẽ có tức giận, đừng tìm hắn, chưa bao giờ dám tự tiện làm chủ. Lúc này đây, hắn thật sự là lớn mật a.

Thượng Trang không khỏi cả kinh, vừa rồi y nghe tiếng động bên ngoài nên mới từ trên giường ngã xuống sao?

Nàng nhịn không được mà hỏi: "Vương gia sao vậy?" Vừa rồi nàng chỉ thấy tay y run lên, giờ phút này cẩn thận quan sát, trán y đã ròng ròng mồ hôi.

Y lắc đầu, cười: "Đêm qua trong phủ có khách nên uống vài chén, hiện tại hơi khó chịu."

"Vậy ngài dùng canh giải rượu chưa?"

"Kêu Phục Linh đi lấy rồi."

Thảo nào không thấy Phục Linh ở đây. Nàng nâng mắt nhìn Mạc Tầm, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, bộ dáng lúc này hoàn toàn khác với thời điểm muốn giết nàng khi nãy. Thượng Trang biết, cho dù thái độ của hắn đối với mình thế nào thì với Nguyên Chính Hoàn, hắn luôn tận tâm tận lực. Nếu không vừa rồi hắn cũng không kích động tới mức vọt ra ngoài như vậy.

Nếu Nguyên Chính Hoàn vì chuyện vừa rồi mà trách hắn, vậy nàng thật cao hứng. Ít nhất trong lòng của y, có nàng.

Nhưng dù sao, nàng cũng không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới quan hệ của bọn họ.

Thượng Trang miễn cưỡng người: "Vậy Vương gia để Mạc thị vệ dìu ngài đi, một mình ta không đỡ ngài được."

Y nhíu mày, Mạc Tầm cũng cả kinh nhìn nàng, giờ phút này hắn không nói gì thêm, chỉ cúi người bế y lên. Vừa đứng dậy, Thượng Trang cơ hồ muốn ngã xuống mép giường.

"Thượng trang!" Y sốt ruột gọi.

Nàng cười: "Không sao, ngồi lâu nên tê chân thôi."

Y không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay bắt mạch cho nàng, trầm ngâm một lát mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn y, nàng thấp giọng: "Thượng Trang chưa nghe thấy gì cả, cho dù có nghe được cũng sẽ không nói ra ngoài." Đây là lời hứa của nàng dành cho y, vĩnh viễn không hối hận.

Người trong hoàng thất ai mà không có bí mật?

Hoặc nói đúng là, có ai mà tâm tư không phức tạp?

Nhớ lại ngày đó ở Thành Vương phủ, y nói với nàng những lời này, nàng còn nói mặc kệ y làm gì nàng cũng không trách. Nếu đã thế, nàng sao có thể nói ra bí mật của y và Mạc Tầm?

Mạc Tầm kinh ngạc nhìn nàng, hai tay siết chặt thành đấm, hắn biết lời của nàng chủ tử nhất định sẽ tin. Nhưng còn hắn? Hắn tin sao?

"Sao lại đóng cửa lại? Mạc thị vệ phải mở cửa sổ nhiều hơn, như vậy Vương gia mới... A, tiểu thư ở đây sao?" Phục Linh đẩy cửa vào thấy Thượng Trang ở trong thì lập tức cao hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui