Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Sắc trời dần tối, cảnh tượng xung quanh đã không thể nhìn được rõ ràng. Nhưng Thượng Trang lại đột nhiên chấn động.

Ở xa xa, là một ngôi đình.

Chính là ngôi đình kia!

Hắn khẽ cười: "Trẫm quyết định chọn chỗ này, bởi vì nghĩ hai người đều sẽ thích."

"Hoàng Thượng..." Hắn rõ ràng cố ý mà!

Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, cung mày khẽ nhíu lại: "Xem ra hoàng thúc đã tới rồi."

Thượng Trang cả kinh, không khỏi nheo mắt nhìn lại, thân ảnh trong đình như ẩn như hiện đập vào mắt nàng. Hai tay siết chặt thành đấm, cho dù không thấy rõ, nàng cũng biết họ là Nguyên Chính Hoàn và Mạc Tầm.

Bị hắn kéo đi, cả người mặc dù chôn trong áo choàng ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng vẫn cảm thấy rét run.

Cách mái đình mỗi lúc một gần, trái tim Thượng Trang đập càng loạn nhịp. Nam tử cúi đầu nhìn nàng, thỏa mãn cười.

"Chủ tử." Trong đình, Mạc Tầm thấy có người tới, liền thấp giọng gọi Nguyên Chính Hoàn.

Chỉ một tiếng gọi, y liền biết hắn đã tới.

Mạc Tầm tiến tới gần y, lại gọi: "Chủ tử..." Hắn thấy Nguyên Duật Diệp đang ôm một nữ tử, giờ phút này định mở miệng lại nhịn không được mà im lặng. Hai tay siết chặt thành đấm, hôm nay cách ăn vận của nàng rõ ràng là cung trang của tần phi. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Hôm qua, thời điểm người trong cung tới báo Hoàng đế định mở tiệc thiết yến chủ tử, hắn đã cực lực ngăn cản. Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến, thông minh như Nguyên Chính Hoàn thì sao có thể không biết? Chỉ là, y vẫn cố tình tới.

"Hoàng thúc đợi lâu rồi đúng không? Trẫm phải qua Cảnh Nhân cung đón Vu Nhi, cho nên mới chậm trễ một chút." Nguyên Duật Diệp ôm Thượng Trang tiến vào, nhìn nam tử trước mặt, nói.

Hai người vừa vào, y đã nghe tiếng thở hổn hển của một nữ tử, nàng không lên tiếng, y cũng đoán được là nàng. Mà vừa rồi Mạc Tầm có lời định nói nhưng cuối cùng lại thôi, chắc hẳn là muốn nói cho y biết.

Nhưng Nguyên Duật Diệp vừa nói gì? Cảnh Nhân cung?

Theo y biết, lúc tiên hoàng tại thế, Cảnh Nhân cung bị bỏ trống, mà Thượng Trang với tư cách là ngự tiền thượng nghĩa sao có thể ở Cảnh Nhân cung?

Trừ phi...

Hai tay bỗng nhiên siết chặt, y cố gắng duy trì bình tĩnh, trầm giọng: "Ta còn tưởng Hoàng Thượng sẽ dẫn Hoàng hậu tới."

Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp cười rộ lên: "Hôm nay nếu đi cùng Hoàng hậu, ngược lại có chút không hợp. Ngày mai hoàng thúc rời kinh rồi, trẫm để Vu Nhi tới đưa tiễn, như vậy thích hợp hơn Hoàng hậu, hoàng thúc nói đúng không?"

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn có chút khó coi. Thượng Trang cắn môi, giờ phút này một câu nàng cũng không nói được. Y có lẽ đã tin lời nàng nói ngày đó... Nàng đã không còn cách nào cự tuyệt được sự hấp dẫn mà quyền lực mang lại.

Thấy y không nói lời nào, Nguyên Duật Diệp cũng không để ý. Hắn cởi áo choàng, kéo Thượng Trang ngồi xuống, thấp giọng: "Trẫm thấy sắc mặt hoàng thúc không tốt cho lắm, chi bằng truyền thái y tới xem đi."

Nguyên Chính Hoàn lắc đầu: "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, truyền thái y thì không cần."

Hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: "Thời tiết hôm nay không tốt, đã vậy trời còn đổ tuyết, mới đây mà đã chập tối. Trẫm vốn định giữ hoàng thúc ở lại thêm đoạn thời gian, nhưng hôm nay xem ra không cần nữa rồi. Trẫm có thương tích trên người, chi bằng để Vu Nhi kính hoàng thúc một chén, coi nhưng là ly rượu tiễn biệt. Nàng hôm nay đã là Tu dung của trẫm, không còn là nô tỳ, thân phận cũng đủ, hoàng thúc chắc sẽ không để ý đúng không?"

Hắn còn cố ý nói ra thân phận của mình, vì sao chứ? Đương nhiên là vì giận y.

Nguyên Duật Diệp quay đầu, liếc nhìn Trương công công. Trương công công hiểu ý, lập tức sai thái giám đứng sau dâng rượu.

Mà lời hắn nói khiến sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, không còn một tia huyết sắc.

Thượng Trang ép bản thân thu hồi ánh mắt, thời điểm quay đầu thấy thái giám đem một hộp đồ ăn đặt lên bàn. Mở nắp ra, bên trong có hai ly rượu.

Nguyên Duật Diệp phất tay, đuổi mọi người lui xuống.

Thượng Trang cả kinh nhìn hắn, hắn cũng đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười, nói: "Còn chưa đi?"

Hai chén rượu đều được đặt trước mặt Nguyên Chính Hoàn.

Y khẽ nhíu mày, hai ly rượu trước đó đã được rót đầy. Rượu tiễn biệt sao? Y không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết hàm nghĩa bên trong? Chỉ là y không ngờ, Nguyên Duật Diệp lại làm chuyện này quang minh chính đại như thế.

Mạc Tầm cũng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội, trên người chủ tử còn có thương tích, sợ là uống rượu không được. Chi bằng để thuộc hạ uống thay." Nói xong, hắn liền nâng tay định cầm lấy ly rượu.

Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Ngươi chẳng qua là một thị vệ, có thể nhận ly rượu Tu dung của trẫm mời sao?"

Nguyên Chính Hoàn nghiêng mặt, khẽ quát: "Mạc Tầm, lui ra." Nếu Nguyên Duật Diệp đã có chuẩn bị, vậy mặc kệ ai ra mặt, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Y hoàn hồn, vừa định lên tiếng tiếp tục thì thanh âm của nữ tử truyền tới: "Nếu Hoàng Thượng và Vương gia đều có thương tích trên người, không bằng hai ly rượu này đều để nô tỳ uống."

Thượng Trang nhìn thẳng Nguyên Duật Diệp, thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi.

Hay lắm, vì y, nàng lại tự xưng là "nô tỳ"!

Nàng thật biết nói chuyện, dám nói trên người hắn và Nguyên Chính Hoàn đều có vết thương, nên hai ly rượu đều nên do nàng uống thay.

Chẳng biết tại sao, hắn lại đột nhiên tức giận, cắn răng nói: "Không cần, ly của trẫm, trẫm tự mình xuống." Nói xong, hắn duỗi tay qua.

"Hoàng Thượng." Thượng Trang kinh hãi, cuống quýt bắt lấy tay hắn. Hắn điên rồi sao?

Nàng biết, hai ly rượu này, ít nhất có một ly là rượu độc.

Giờ phút này nhìn qua, ly nào có độc cũng không thể phân biệt, hắn dám uống sao?

Khí lực của nữ tử không lớn, nhưng lại đủ khiến Nguyên Duật Diệp nao nao. Hắn lập tức cười nói: "Thì ra Vu Nhi đau lòng cho trẫm." Hắn trở tay cầm lấy tay nàng, dùng lực kéo nàng dựa vào lòng mình, tiếp tục, "Có điều, nếu Vu Nhi mời hoàng thúc uống rượu, nàng không sợ trẫm ghen sao?"

Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lộ ra tia sắc bén. Hắn là đang nhắc nhở thân phận hôm nay của nàng, trước khi rời cung, nàng là Tu dung, là người của hắn.

Trái tim Thượng Trang đập loạn nhịp, nàng biết mặc dù hắn không nói gì, nhưng chỉ bằng ánh mắt đó, rõ ràng là đang cảnh cáo. Nàng nghiêng người, nhỏ giọng bên tai: "Ly rượu đó có độc sao?" Lúc hỏi, thân thể nhịn không được mà run lên.

Hắn nhìn nàng, bật cười trào phúng, trầm giọng: "Trẫm không biết."

Hắn biết rõ, nhưng lại không nói. Hôm nay, hắn muốn nàng tự tay dâng rượu cho y, ngôi vị Hoàng đế trước mắt, trước nay đều vô tình, mà Nguyên Duật Diệp hắn cũng không phải ngoại lệ.

"Vu Nhi, còn chờ gì nữa?" Hắn lại hỏi, "Uống xong ly rượu này, trẫm sẽ phái người đưa hoàng thúc về phủ. Hoàng thúc chắc cũng mệt rồi, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt."

Nguyên Chính Hoàn mỉm cười, hắn duỗi tay, lướt qua hai ly rượu còn để yên trên bàn. Rượu đang chuyển động trong ly, y có thể cảm nhận được.

Thượng Trang cắn môi, tất cả nàng đều tìm cách xử lý, nhưng hiện tại, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn y chọn một trong hai ly rượu.

Nàng định một mình uống hết, nhưng thời điểm vừa duỗi tay, ngón tay của nam tử đã chạm vào ly rượu. Chỉ trong nháy mắt, cả hai ly rượu đều rót hết vào miệng.

"Chủ tử!" Mạc Tầm kinh hô một tiếng, giờ phút này mặc kệ bản thân đang quỳ, hắn cũng nhanh chóng tiến lên.

Trước mắt Thượng Trang đột nhiên trở nhiên mờ mịt, y vậy mà...

"Chủ tử!" Mạc Tâm vội đỡ lấy thân thể của y, thấy sắc mặt y vẫn bình thường. Hắn cả kinh, quay đầu nhìn Nguyên Duật Diệp. Chẳng lẽ bọn họ đều nghĩ sai rồi sao? Trong rượu... Không có độc?

Thượng Trang cũng chấn kinh, nghe người phía sau cười khẽ: "Trẫm không hạ độc."

Nói xong, hắn duỗi tay kéo nữ tử vào lòng mình. Hành động bất ngờ này khiến Thượng Trang hoảng sợ, xém chút kinh hô ra tiếng.

Nam tử đột nhiên cúi người, hôn lên môi nàng.

"A..." Hắn cứ vậy mà hôn nàng ở đây sao?

Theo bản năng đưa tay định đẩy hắn ra, bên tai lại truyền tới tiếng gọi hoảng hốt của Mạc Tầm: "Chủ tử!"

Thời điểm rượu vừa vào bụng, trong người không hề có gì khác thường, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ nghe một tiếng hét kinh hãi của Thượng Trang, Nguyên Chính Hoàn đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhức. Y há miệng, một ngụm máu tươi liền trào ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui