Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Phục Linh sốt ruột nhìn nàng, thấy nàng lắc đầu, ý bảo bản thân không sao.

Đã tới Tây Viên, Phục Linh cẩn thận giúp Thượng Trang xuống kiệu, lại không thấy bọn người Thái hậu. Thái giám lên tiếng: "Nương nương, mời đi bên này, Thái hậu đang ở trong đình phía trước nói chuyện phiếm với các chủ tử." Nói xong, hắn liền đi trước dẫn đường.

Tây Viên có một chỗ đang được sửa chữa, cây cối rậm rạp trồng hai bên, hiện tại trời đã sang đông, lá cây đều úa tàn, không khí lạnh lẽo. Đường đi quanh co, tuyết vẫn còn đọng lại.

Phục Linh nói "Cẩn thận" rồi giữ chặt lấy nàng.

Đi theo thái giám xuyên qua rừng cây, thấy xa xa có một tòa đình, xung quanh được che bởi màn trước đỏ thẫm, giữa khung cảnh trắng xóa đặc biệt bắt mắt. Từ đây, nàng mơ hồ nghe bên trong truyền ra tiếng cười, xem ra có rất nhiều người đến.

Thượng Trang có chút chần chờ, lại thấy thái giám vội vàng đi qua phục mệnh.

"Thái hậu, Tu dung nương nương đã tới." Thái giám quỳ xuống bẩm báo.

Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng ra ngoài, chỉ có Mộ Dung Vân Khương nhìn nàng cười tủm tỉm, còn những phi tần còn lại đều lộ vẻ không vui. Các nàng đều từ vương phủ của Nguyên Duật Diệp tới, luận tư lịch đều sâu hơn nàng, huống hồ, tuy nàng là tiểu thư của An Lăng gia nhưng lại xuất thân nô tỳ, điều này càng khiến các nàng cảm thấy bất mãn.

Còn nữa, Thượng Trang chẳng qua là Tu dung vừa được sắc phong, Hoàng Thượng lại vì nàng mà ngủ lại Cảnh Nhân cung, đã vậy còn có khẩu dụ mỗi ngày không cần tới thỉnh an Thái hậu, đây là đãi ngộ mà ngay cả Hoàng hậu cũng không có.

Thượng Trang không nhìn các nàng, chỉ tiến lên hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu."

Thái hậu buông ly trà trong tay, cười nói: "Vu Tu dung hôm qua cực khổ hầu hạ Hoàng Thượng, ai gia vốn không nên gọi ngươi tới đây, chỉ là cảnh tuyết mỹ lệ, tỷ muội các ngươi lại muốn tụ họp, cho nên ai gia đành phải đứng đầu chủ trì."

Thái hậu vừa dứt lời, nữ tử bên cạnh liền lên tiếng: "Thái hậu nói rất đúng, Vu Tu dung hầu hạ Hoàng Thượng thật sự rất vất vả." Nàng ta lại nhìn Phục Linh, trách mắng, "Đứng đó làm gì hả? Còn không mau đỡ chủ tử ngươi qua đây? Bên ngoài trời lạnh, nếu Tu dung bị cảm, Hoàng Thượng trách tội xuống thì ai gánh vác đây?"

Thái hậu cười nói: "Từ Chiêu nghi nói chuyện quả nhiên đúng tâm tư của ai gia. Tu dung còn không qua đây làm ấm thân mình?"

Thượng Trang tạ ơn, sau đó tiến lên ngồi xuống.

Từ Chiêu nghi xem thường liếc nàng, cha nàng chẳng qua là Kinh Triệu Doãn tiền nhiệm, ở trong nội cung này, chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng đế, nàng liệu có thể duy trì được phượng quang bao lâu?

Thượng Trang khẽ cười, nàng biết Thái hậu mời mình tới đây chẳng qua là muốn đẩy nàng ra đầu sóng ngọn gió. Xuất thân là một cung nữ, ai có thể ngờ hiện tại nàng là người được Hoàng đế sủng ái? Hơn nữa, bản thân còn là phi tử đầu tiên được "thị tẩm", chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Lần đó Thái hậu lên tiếng hỏi nàng với Nguyên Duật Diệp, nhưng hắn không đồng ý, xem ra, bà ta định mượn tay người khác để diệt trừ nàng.

Dưới bàn và xung quanh đình đều đặt lò sưởi, chỉ ngồi một lát, cơ thể vốn lạnh như băng đã dần cảm nhận được ấm áp, mà tâm Thượng Trang càng rõ ràng. Nàng nắm chặt khăn tay, bất đắc dĩ cười, người nàng phải phòng bị thì ra lại nhiều như vậy.

Cung nữ tiến lên dân trà, Mộ Dung Vân Khương liền cười nói: "Đây là tuyết sớm Thái hậu sai người góp nhặt đầu cành nấu với trà, bổn cung nếm thử rồi, quả thật là tinh khiết." Dứt lời, nàng liền cầm ly lên uống một ngụm.

Thượng Trang sao có thể không hiểu dụng ý của nàng ấy, nàng ấy chẳng qua là muốn nói nàng cứ yên tâm uống, Thái hậu sẽ không quang minh chính đại làm gì nàng. Nàng cảm kích cười cười, cũng cúi đầu uống một ngụm, hương vị quả nhiên không tồi.

Nữ tử áo trắng bên cạnh Mộ Dung Vân Khương cười nói: "Hương vị quả nhiên có khác biệt, lúc ở nhà, nương của thần thiếp cũng có ủ nước từ tuyết ba năm."

Thái hậu dùng khăn lụa lau khóe miệng, nói: "Đúng vậy, ai gia có kêu chôn mấy hũ tuyết dưới đất, chờ thêm mấy năm sẽ lấy ra dùng, không ngờ ngươi lại nói trước." Nói xong, bà ta liếc nhìn mấy thái giám bên cạnh.

Hai thái giám hiểu ý, lập tức xoay người lui xuống.

Nữ tử áo trắng kia che miệng cười: "Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên lắm mồm như vậy."

Từ Chiêu nghi cười nói: "Vân phi tỷ tỷ quá lời, chuyện này có là gì chứ, ý của Thái hậu là..."

Vân phi chẳng qua là lanh mồm lanh miệng, nhưng thứ Từ Chiêu nghi ám chỉ chẳng lẽ Thượng Trang không rõ sao?

Thái hậu khẽ cười, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Vốn muốn cùng các ngươi đi dạo một lát, ai ngờ tuyết mỗi lúc một lớn, hiện tại chỉ có thể ngồi đây nói chuyện phiếm. Hoàng hậu..." Thái hậu nhìn Mộ Dung Vân Khương, hỏi thăm, "Mộ Dung tướng đang bị thương, con trở về sai người nói hắn biết, dùng tuyết nấu trà rất tốt cho thân thể."

Mộ Dung Vân Khương gật đầu: "Để Thái hậu lo lắng, thương tích của ca ca đã không còn gì đáng ngại."

Cánh tay Thượng Trang bưng ly trà khẽ run lên, lập tức nở một nụ cười yếu ớt, Thái hậu đi quan tâm Mộ Dung thừa tướng sao? Nguyên Duật Diệp cũng bị thương, bà ta lại không nhắc một câu, kỳ thật nàng hiểu, hai người bọn họ sớm đã không vừa mắt. Hôm nay, bà ta chỉ còn lại một mình, bà ta có gì để sợ nữa chứ? Bà ta là Thái hậu, vinh hoa phú quý hưởng cả đời cũng không hết, mà Nguyên Duật Diệp cũng không cần tìm lý do để diệt trừ bà ta.

Mọi người trò chuyện một lát thì một thái giám đi vào, cúi đầu nói: "Thái hậu, Linh thượng nghĩa tới."

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, vừa quay đầu đã thấy Linh Khuyết đi tới, quỳ xuống hành lễ.

Nàng vốn là ngự tiền thượng nghĩa, nhưng hôm nay lại bị Nguyên Duật Diệp làm Tu dung, hiện tại Linh Khuyết là thượng nghĩa cũng chẳng có gì kỳ quái. Chỉ là, Thái hậu đột nhiên truyền nàng ấy tới đây làm gì?

Mộ Dung Vân Khương cũng nhíu mày, quay đầu nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà ta vẫn bình thường, không có gì thay đổi.

Thái hậu phất tay cho Linh Khuyết đứng dậy, hỏi: "Ai gia gọi ngươi tới đây là muốn hỏi vài chuyện, Hoàng Thượng vẫn tốt chứ?"

Linh Khuyết cúi đầu, đáp: "Hồi Thái hậu, Hoàng Thượng rất tốt."

"Ừ." Thái hậu gật đầu, lại hỏi, "Hoàng Thượng đang ở Ngự thư phòng sao?"

"Vâng." Nữ tử nhẹ giọng trả lời.

Thái hậu đột nhiên bật cười: "Nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa! Ai gia chẳng qua là thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Hoàng Thượng vừa đăng cơ, xử lý chính sự có rất chỗ cần phải học, ngươi ở cạnh ngài ấy phải cố gắng hầu hạ thật tốt."

Thượng Trang ngước mắt nhìn bà ta, chẳng lẽ bà ta đang nhắc tới Thái tử đã mất sao? Không ai rõ ràng hơn nàng, khi đó Tiên hoàng ốm đau, chính sự đều giao cho Thái tử xử lý.

Linh Khuyết vẫn cẩn thận đáp lời.

"Ai gia nghe nói ngươi pha trà rất thơm, đúng lúc trà ở đây sắp hết, không bằng ngươi pha cho mọi người một bình đi, cũng để cho các chủ tử ở đây nếm thử hương vị của trà mà Hoàng Thượng dùng hằng ngày."

Vừa nghe tới trà Hoàng Thượng hay dùng, mọi người đều hào hứng.

Linh Khuyết không biết Thái hậu có ý gì nhưng nàng không cự tuyệt, chỉ nhận lệnh theo thái giám lui xuống.

Lúc này, tuyết bên ngoài đã nhỏ đi.

Phía đông cách đó không xa là một rừng mai, hiện tại hoa mai đã nở, giữa không khí lạnh lẽo phảng phất có mùi hương nhè nhẹ, trông giống như tiên cảnh.

Mọi người lại tiếp tục nói chuyện, đột nhiên có người đề nghị chấp bút vẽ lại cảnh đẹp lúc này, nhưng vì nơi này ít người, không thể nhanh chóng chuẩn bị giấy mực nên đành thôi.

Qua một lát, Linh Khuyết tới dâng trà.

Nàng đi tới bên cạnh Thái hậu, châm trà cho bà ta, lại nghe bà ta nói: "Ngươi cũng rót trà cho bọn họ đi."

"Vâng."

Lần lượt rót trà cho từng người, thời điểm tới cạnh Thượng Trang, Linh Khuyết đột nhiên thấy có người vươn chân ra, nàng muốn tránh nhưng lại không kịp, cả bình trà đều hướng tới Thượng Trang.

"Thượng nghĩa." Ti Y vốn muốn kéo nàng lại nhưng cũng không kịp.

Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng, một câu cũng không nói.

Thượng Trang cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì nước trà đã hất hết lên người nàng. Lúc này, bình trà trong tay Linh Khuyết rơi xuống đất, "Bang" một tiếng.

"Tiểu thư." Phục Linh sợ hãi, vội tiến lên xem nàng có sao hay không.

Thượng Trang lập tức đứng dậy, may là xiêm y mùa đông rất dày, cho nên bản thân không bị phỏng.

Phục Linh cuống quít giúp nàng cởi áo khoác, một tay giúp nàng lau khô.

"Nô tỳ đáng chết, thỉnh nương nương thứ tội." Linh Khuyết tự biết việc này không ổn, liền quỳ gối dưới chân Thượng Trang.

Thượng Trang theo bản năng liếc nhìn Thái hậu, Linh Khuyết hầu hạ bên cạnh Nguyên Duật Diệp bao năm, làm việc chưa từng lỗ mãng, chỉ có vài bước đơn giản, nàng ấy sao có thể đi không vững chứ?

Giờ phút này thấy Thái hậu buông chén trà xuống, định lên tiếng lại bị Thượng Trang cướp lời: "To gan! Chẳng qua là rót một ly trà, tay chân ngươi có phải quá yếu đuối không? Người đâu, lôi nàng ta xuống, vả miệng!"

Phục Linh khiếp sợ nhìn tiểu thư nhà mình, người ngoài đình không ai dám động.

"Lời bổn cung nói các ngươi không nghe sao!" Thượng Trang sốt ruột quát, nếu Thái hậu tự mình mở lại, bà ta nào dễ dàng tha cho Linh Khuyết?

Rốt cuộc cũng có hai thái giám tiến lên, kéo Linh Khuyết đi xuống.

"Nương nương!" Linh Khuyết kinh ngạc nhìn Thượng Trang.

Lúc này, Vân phi đột nhiên lên tiếng: "Vu muội muội có phải quá nương tay với nô tỳ này không? Vả miệng đã là gì chứ? Theo bổn cung thấy tay nàng ta mềm mại như vậy phải trách phạt nặng hơn, có đúng không Thái hậu?"

Thái hậu lại mỉm cười, đứng dậy, nói: "Ai gia mệt rồi, cũng nên hồi cung nghỉ ngơi thôi. Chuyện này ai gia không muốn xen vào." Lúc đi ngang Thượng Trang, khóe miệng bà ta lộ ra một nụ cười lạnh. Đúng là nữ tử thông minh, biết bà ta cố ý muốn trách phạt Linh Khuyết, nên lấy hình phạt nhẹ nhất phạt nàng ta.

Ti Y lo lắng nhìn Linh Khuyết, giờ phút này cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành cùng Thái hậu rời đi.

Từ Chiêu nghi cũng cười đứng dậy, tiếp lời: "Đúng đó, nào có thể đơn giản vả miệng như vậy, nếu sau này hận Vu muội muội mà ra ngoài nói bậy thì sao?"

Mộ Dung Vân Khương thấy Thượng Trang như thế, biết nàng cố ý vì Linh Khuyết mà mở miệng. Thanh Nhi bên cạnh lại nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, chuyện này chúng ta không nên quản, đi thôi."

Nàng nhìn Thanh Nhi, Thanh Nhi nói đúng, Thái hậu đã đi rồi, nàng cũng không cần dấn thân vào mớ bùn này.

Vân phi lại nói: "Còn đứng đó làm gì? Tu dung nương nương phạt nàng ta chịu hình kẹp tay, còn không lôi xuống?" Ai ai cũng biết Linh Khuyết là người Nguyên Duật Diệp coi trọng nhất từ lúc ở vương phủ, khi đó không có cơ hội, hiện tại trước mắt có thể giáo huấn nàng ta, ai mà buông tha chứ?

Đám nữ tử còn lại không ai lên tiếng, nhưng trên mặt đều lộ rõ cao hứng.

"Vâng." Hai thái giám nhận lệnh, tiến lên kéo Linh Khuyết xuống.

Thượng Trang nâng bước muốn đi lên, lại bị Phục Linh kéo ống tay áo lại. Nàng quay đầu, thấy nàng ấy khẽ lắc đầu.

Thượng Trang cắn môi, nàng nào ngờ lần thưởng tuyết này, người Thái hậu muốn đối phó lại không phải nàng, mà là Linh Khuyết!

Vả miệng, cùng lắm chỉ sưng mặt mấy ngày, nhưng kẹp tay...

Nghe khẩu khí của bọn họ, tay của Linh Khuyết còn giữ được sao?

Mộ Dung Vân Khương không lên tiếng, giờ phút này nàng cũng không thể nói gì, chỉ nói: "Xiêm y của tần thiếp ướt rồi, xin về cung trước." Nàng hành lễ, sau đó mang Phục Linh ra ngoài.

Đi được một đoạn, Thượng Trang vội nói: "Mau tới Ngự thư phòng tìm Hoàng Thượng, kêu ngài ấy tới cứu Linh Khuyết!"

Phục Linh sợ run lên, nhưng thấy thần sắc tiểu thư nhà mình trầm trọng như vậy, nàng chỉ đành gật đầu, nhấc chân chạy về phía trước.

Thái hậu đứng cách đó không xa lạnh lùng quan sát, bà ta đương nhiên biết nha đầu kia đang định làm gì.

Bà thật muốn xem xem, Linh Khuyết kia trong lòng Nguyên Duật Diệp có phải rất quan trọng không? Hôm nay xem ra có thể lợi dụng việc này.

Ti Y lo lắng nhìn phía trước, Thái hậu đột nhiên quay đầu, khẽ hừ một tiếng: "Người ta đi mời Hoàng Thượng rồi, ngươi còn gấp gì nữa hả?"

"Nô tỳ không dám."

Trong lòng Thái hậu vô cùng rõ ràng, cung nữ này là người của Nguyên Duật Diệp, bà ta sớm muộn cũng sẽ động thủ diệt trừ mối họa này.

Phục Linh vừa thở hổn hển vừa chạy tới Ngự thư phòng, thấy Trương công công đứng hầu bên ngoài liền xông lên, lớn tiếng: "Công công! Trương công công..."

Thấy người tới là Phục Linh, Trương công công lập tức nâng bước đi về phía trước, nhỏ giọng: "Trời, bà cô nhỏ của ta, còn không nhỏ tiếng lại! Đây là chỗ để ngươi la to lớn tiếng sao?"

Phục Linh nào quản nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ biết nếu Nguyên Duật Diệp không xuất hiện, trong cung nhất định sẽ xả ra chuyện lớn. Nàng lại tiếp tục xông lên, lớn tiếng: "Hoàng Thượng có ở bên trong không? Ta có việc gấp!"

"A!" Trương công công cả kinh, vội kéo ống tay áo của nàng, trách mắng, "Ngươi không còn muốn cái mạng nhỏ này nnuwax hả?"

Phục Linh gấp tới độ dậm chân, lớn tiếng gọi: "Nếu ta không vào, có người sẽ thật sự mất mạng đó!"

Nguyên Duật Diệp ở trong đang đọc mật hàm trong tay, mơ hồ nghe tiếng người la lối bên ngoài, tựa hồ là Phục Linh, lúc này lại nghe nàng nói "Có người sẽ thật sự mất mạng" thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng vứt đồ trong tay xuống, nhanh chóng ra ngoài, hỏi: "Chủ tử nhà ngươi xảy ra chuyện gì?"

Thấy Phục Linh, hắn tưởng Thượng Trang đã xảy ra chuyện.

Trương công công vội lui sang một bên, Phục Linh lúc này mới chịu hành lễ, cánh tay lại bị Nguyên Duật Diệp bắt lấy, quát: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Phục Linh hoảng sợ, lắp bắp đáp: "Là... Linh thượng nghĩa..."

Linh Khuyết?

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Linh Khuyết làm sao?"

"Nàng ấy... Bị người ta kéo xuống dụng hình kẹp tay."

Nguyên Duật Diệp cả kinh, vội vàng đi về phía trước, nói: "Còn không dẫn đường!" Là ai to gan như vậy, dám động vào người của hắn?

Trương công công thấy hắn tức giận, lại thấy Phục Linh còn thất thần, vội nói: "Đi mau."

Phục Linh lúc này mới hoàn hồn, cắn môi, chạy nhanh về phía trước. Chạy tới chạy lui, nàng thật sự rất mệt, nhưng nghĩ tới tiểu thư và sắc mặt của Hoàng Thượng, nàng nào dám nghỉ ngơi, lập tức liều mạng mà chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui