Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

"Thiếu..."

Một chữ vừa bật ra, nam tử kia liền lên tiếng cắt ngang: "Nương nương xin cẩn trọng lời nói." Hắn thoáng ngước mắt nhưng chưa từng đối diện nhìn nàng, chỉ cúi đầu nhìn vạt áo trước mắt.

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, biết mình lỡ lời.

Hắn thấp giọng cười nói: "Thần và nương nương lâu rồi không gặp, chẳng lẽ nương nương không nhận ra sao?"

Nghe vậy, Thượng Trang mới xấu hổ cười: "Không, sao có thể? Chỉ là đột nhiên gặp mặt, có chút kinh ngạc mà thôi." Nàng lại đưa mắt nhìn đoàn người đang rời đi, không khỏi nhíu mi, "Không đi theo, không sao sao?"

Nơi này là hậu cung, thần tử không thể đi loạn.

Hắn lại khẽ cười: "Không sao, vừa rồi thần có xin Hoàng Thượng cho phép qua Cảnh Nhân Cung thăm nương nương, không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây. Nương nương không mời thần về nội cung ngồi một chút sao?"

Nàng chỉ cười cười, nhấp môi, hiện tại không thể gọi hắn là "Thiếu gia", nàng có chút không quen.

An Lăng Tễ như nhận ra tâm tư của nàng, thấp giọng: "Nhiều năm không gặp, chẳng lẽ nương nương quên cách xưng hô với thần rồi sao?"

Siết chặt khăn lụa trong tay, nàng cười cười: "Sao có thể? Ca..." Một chữ ngắn gọn nhưng nói ra lại vô cùng gian nan, cho dù trước kia nàng đã nghe tiểu thư gọi như vậy rất nhiều lần.

Phục Linh vào phủ sau khi Thượng Trang giả mạo An Lăng tiểu thư, đương nhiên không biết An Lăng Tễ. Lúc này nghe nàng gọi một tiếng "Ca", Phục Linh mới bừng tỉnh, chỉ vào hắn nói: "Tiểu thư, ngài ấy là... Là thiếu gia sao?"

Thượng Trang gật đầu.

Phục Linh lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm An Lăng Tễ, qua một lúc lâu mới cười nói: "Vậy thì tốt quá, sau này tiểu thư cũng có một người để dựa vào, không còn cô đơn nữa."

"Phục Linh." Thượng Trang thấp giọng khiển trách, nha đầu này đúng là nói chuyện không biết giữ miệng.

An Lăng Tễ lại không để trong lòng, chỉ cười trừ.

Trở về Cảnh Nhân Cung, hai người ngồi trong sảnh, cung nữ lên dâng trà, sau đó cung kính hầu một bên.

Thượng Trang thấy cung nữ tên Huyên Chu kia cũng ở đây, sắc mặt khẽ thay đổi, nâng ly trà uốn một ngụm, liền cau mày nói: "Huyên Chu, lá trà cho vào nhiều quá rồi, An Lăng đại nhân không thích uống trà đắng."

An Lăng Tễ không khỏi nghi hoặc, nhưng không nói gì.

Huyên Chu vội đáp: "Vâng, nô tỳ lập tức đi đổi."

Đợi nàng ta ra ngoài, An Lăng Tễ mới lên tiếng hỏi: "Nàng ta là người của ai?"

Thượng Trang lắc đầu, đổi sang đề tài khác: "Trong phủ... Mọi chuyện đều tốt chứ?"

Hắn đặt ly trà trong tay xuống, gật đầu: "Mọi người đều an khang, nương nương không cần lo lắng. Hiện tại thần đã trở về, cuối cùng cũng có thể tẫn hiếu với phụ mẫu, những điều này, nương nương không cần bận tâm." Hắn theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài, chuyện nàng cần quan tâm nên là tình hình hiện tại của mình.

Cung nữ vừa rồi, nàng còn không biết là người của ai, cho nên mọi điều càng phải dè chừng.

Thượng Trang đáp một tiếng, lại muốn hỏi chuyện của muội muội, nhưng lời vừa tới bên môi lại cảm thấy không ổn.

Phục Linh nhanh trí, vội nói: "Có lẽ thiếu gia có nhiều chuyện muốn ôn lại với tiểu thư, chi bằng nô tỳ lui xuống chuẩn bị điểm tâm, hai người cứ trò chuyện đi." Nói xong, nàng hành lễ với hai người, lúc tới cửa còn quay đầu nói với Thượng Trang, "Một mình nô tỳ làm sợ là không biết, chi bằng gọi Huyên Chu qua hỗ trợ."

Nói xong, nàng liền chạy ra ngoài.

An Lăng Tễ nhìn theo bóng lưng của Phục Linh, cười nói: "Nha đầu này thật thông minh."

Thượng Trang mím môi cười, đúng vậy, hầu hạ Nguyên Chính Hoàn một đoạn thời gian, nàng ấy đã nhanh nhẹn hơn nhiều, cho nên y mới yên tâm để nàng ấy trở về cạnh nàng.

Hoàn hồn, Thượng Trang rốt cuộc cũng mở lời hỏi chuyện cần hỏi: "Có tin tức của muội muội ta chưa?"

An Lăng Tễ ho một tiếng: "Nương nương, nơi này tuy không người nhưng người không được buông lỏng cảnh giác. Bất cứ lúc nào người cũng phải nhớ thần là ca ca của người, người là An Lăng tiểu thư, là Tu dung của đương kim Hoàng Thượng."

Thượng Trang không khỏi giật mình, đúng vậy, nàng gấp tới hồ đồ rồi, ở nơi như vậy sao có thể tùy tiện hỏi chuyện này cơ chứ?

An Lăng Tễ thấy nàng gật đầu, lúc này mới nói: "Việc này phụ thân luôn để trong lòng, nhưng tới hiện tại vẫn chưa có bất kỳ tin tức của Diệc Trang."

Không có tin tức...

Thượng Trang cảm thấy có chút thất vọng, sau đó, nàng lại nghĩ tới ngọc bội nhận lại nhau của mình và muội muội. Cho dù thế nào nàng cũng không ngờ nó có liên quan tới hoàng thất Lê Quốc, liền vội nói: "Nếu... Nếu có tin tức của muội ấy, không cần thông báo với bổn cung, chỉ mong phụ thân có thể giúp muội ấy tìm một gia đình trong sạch... Gả nàng ấy đi."

Nếu muội muội biết nàng sống trong cung, sợ rằng muội ấy sẽ muốn gặp mình. Nàng đương nhiên sẽ không quên chuyện trên người muội muội còn một miếng ngọc bội. Tuy nàng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu để người khác nhìn thấy ngọc bội, sợ là sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Nàng tin, một khi An Lăng lão gia đã hứa, ông ấy chắc chắn sẽ không bạc đãi muội muội.

An Lăng Tễ không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.

Nghĩ tới ngọc bội, Thượng Trang lại nhớ tới ngọc bội lần trước Nguyên Duật Diệp đưa cho mình, nói rằng đây là đồ Tiên hoàng từng ban thưởng cho An Lăng gia. Nàng đứng dậy vào trong lấy nó ra, đưa cho An Lăng Tễ: "Ngọc bội này là vật Tiên hoàng ban thưởng cho phụ thân, huynh có nhận ra không?"

Khối ngọc bội được khắc tinh xảo an ổn nằm trong tay nữ tử, mà ánh mắt An Lăng Tễ lại ngưng tụ một chút kinh ngạc.

Thượng Trang nhận ra sự lo lắng của hắn, liền hỏi: "Sao vậy?"

Bộ dáng của hắn rõ ràng chứng tỏ đã xảy ra chuyện. Không biết tại sao, trong lòng nàng lại vô cùng khẩn trương.

An Lăng Tễ cầm lấy ngọc bội trong tay của nàng, cẩn thận quan sát, sau đó lại đưa lên cao nhìn, qua một lúc lâu mới nói: "Ngọc bội này là vào năm Tuyên Khánh mười ba, thời điểm Hoàn Vương điện hạ hồi kinh, phụ thân đã đưa cho Hoàn Vương điện hạ, sao nó lại nằm trong tay của người?"

Lời hắn nói khiến Thượng Trang run lên, đồ của Nguyên Chính Hoàn?

Nàng không tin ngẩng đầu nhìn hắn, run run hỏi: "Chắc chắn sao?"

Không ai rõ hơn nàng chuyện này, lần đó Nguyên Duật Diệp nói có người ám sát hắn, mà trên hiện trường chỉ để lại khối ngọc bội này, hắn lo sự tình liên quan tới An Lăng phủ, cho nên mới áp chế xuống.

Nhưng An Lăng Tễ lại nói miếng ngọc bội này vào năm Tuyên Khánh mười ba, An Lăng lão gia đã đưa cho Nguyên Chính Hoàn.

An Lăng Tễ cười nói: "Đương nhiên là chắc chắn, chuyện này sao có thể nhớ nhầm? Tuyên Khánh mười ba, phụ thân vẫn là Kinh Triệu Doãn, lần đó có rất nhiều đại nhân cùng qua Hoàn Vương phủ." Hắn dừng lại, hỏi, "Đúng rồi, sao ngọc bội lại ở trong tay của người?"

Sao lại nằm trong tay của nàng?

A, vấn đề này, kêu nàng trả lời thế nào đây?

Thượng Trang cắn môi, miễn cưỡng đáp: "Là... Là thế này, Hoàng Thượng thấy nó, nói rằng đây là đồ Tiên hoàng ban cho An Lăng phủ. Bổn cung đương nhiên không nói gì, chỉ là thắc mắc tại sao đồ của An Lăng phủ lại xuất hiện trong nội cung. Hôm nay huynh tới, ta mới hỏi chút xem sao." Nàng tùy tiện tìm một cái cớ để che giấu sự bối rối đang dâng trào.

Nghe vậy, An Lăng Tễ bật cười: "Có lẽ là Hoàn Vương điện hạ làm mất, chỉ là hôm nay y đã rời kinh, cũng không trả được."

Thượng Trang chỉ đành gật đầu, sau đó lại nhanh chóng giật lấy ngọc bội, nói: "Nếu phụ thân đã tặng nó ra ngoài, chi bằng cứ để ở chỗ bổn cung, sau này nếu Vương gia trở về, bổn cung sẽ trả lại. Nếu không, ngọc bội trở về An Lăng phủ, tương lai không biết nên giải thích thế nào cho phải."

"Cũng đúng." An Lăng Tễ cũng không phát hiện ra gì bất thường.

Thượng Trang cất miếng ngọc bội, trong lòng không khỏi chột dạ, nàng vốn định giao trả đồ cho An Lăng Tễ, lại không ngờ sự tình phía sau lại lớn như vậy. Liên quan tới Nguyên Chính Hoàn, sợ là không phải việc nhỏ.

Hai tay siết chặt thành đấm, nàng ép bản thân không được nghĩ nữa, không thể để An Lăng Tễ nhìn ra chuyện gì.

Không phải nàng không tin hắn, nhưng chuyện này thật sự không phải trò đùa.

Thượng Trang miễn cưỡng cười, vòng vo một lúc, nàng lại đè thấp thanh âm, hỏi: "Tiểu thư, vẫn ổn chứ?"

Nghe nàng nhắc tới An Lăng Vu, sắc mặt An Lăng Tễ thoáng thay đổi, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười nói: "Chuyện của muội ấy, người cũng không cần quan tâm."

Hiện tại chắc có lẽ An Lăng Vu đã gả cho thiếu gia nhà họ Thẩm, chuyện của nàng ấy nào tới phiên nàng nhắc tới?

Thượng Trang không khỏi bật cười.

Thấy nàng không nói gì thêm, An Lăng Tễ lại hỏi thăm sự tình của Nguyên Duật Diệp. Thượng Trang chỉ đáp qua loa, cái gì là được sủng ái, bị thất sủng, nàng căn bản không để trong lòng, cũng không định nói nhiều trước mặt hắn.

Nàng chỉ nói: "Chỉ mong phụ thân biết cục diện hôm nay không phải điều ta nguyện ý." Nàng từng hứa với lão gia sẽ không quá nổi bật, nhưng hiện tại bản thân lại trở thành phi tử của Hoàng đế, so với lời hứa năm đó quả thật khác xa một trời một vực.

An Lăng Tễ nghe vậy, chỉ đành an ủi: "Việc này nương nương yên tâm, trong lòng thần hiểu rõ."

Thượng Trang mỉm cười. Nàng và An Lăng Tễ quả thật nhiều năm không gặp, hôm nay trùng phùng, hắn so với người trong trí nhớ đã thành thục hơn, khi nói chuyện cũng vô cùng bình tĩnh. Nàng vẫn còn nhớ, khi đó trước khi rời kia, trong thư phòng, An Lăng Tễ hình như còn ầm ĩ với lão gia một trận. Lần đó sự tình quá lớn, không ai dám tới khuyên. Cho nên tới tận bây giờ, nàng vẫn không biết nguyên nhân xảy ra tranh chấp khi đó là gì.

Vừa rồi, nhiều lần nhắc tới An Lăng lão gia, nghe ngữ khí đó, hắn dường như không hề tức giận. Xem ra là nàng buồn vô cớ rồi.

Đúng vậy, giữa phụ tử làm gì có thâm cừu đại hận chứ?

Phục Linh và Huyên Chu đã quay lại, còn mang theo trà và điểm tâm.

Huyên Chu rót trà cho hai người, thấp giọng: "Thỉnh nương nương và An Lăng đại nhân dùng thử, nếu không tốt, nô tỳ sẽ đi pha lại."

An Lăng Tễ cúi đầu uống một ngụm, cười nói: "Quả nhiên là trà ngon, tay nghề của nha đầu bên cạnh nương nương thật không tệ, nếu thần có phúc, chắc chắn sẽ tới đây thường xuyên." Nói xong, hắn liền đứng lên, "Tiếc là hôm nay thần còn có việc, xin cáo lui trước."

Thượng Trang cũng đứng lên, cau mày nói: "Ca, thật sự không ngồi thêm một lát sao? Điểm tâm còn chưa kịp dùng thử."

Hắn lắc đầu: "Không được, để dịp khác vậy." Nói xong, hắn liền hành lễ, xoay người ra ngoài.

Phân phó Phục Linh và Huyên Chu ở lại thu dọn, nàng tự mình tiễn hắn ra ngoài: "Bổn cung tiễn huynh." Ra tới cửa, nàng đè thấp thanh âm, "Mộ Dung thừa tướng sợ là không phải người bình thường."

An Lăng Tễ giật mình quay đầu, hỏi: "Mộ Dung đại nhân làm gì người sao?"

Nàng lắc đầu: "Không có, chỉ là, trong lòng huynh nhớ lời ta nói là được."

Hắn không khỏi nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Thân ảnh kia đã đi xa, Thượng Trang mới xoay người vào trong, đúng lúc gặp Phục Linh ra ngoài. Nàng dò đầu nhìn, hỏi: "Thiếu gia đi rồi sao?"

Thượng Trang gật đầu, một mình đi vào trong.

Trong đầu hiện tại chỉ toàn là lời An Lăng Tễ vừa nói.

Cánh tay dò vào trong, ngọc bội lúc này đã trở nên ấm áp, nhưng trái tim Thượng Trang lại lạnh như băng.

Hôm đó Nguyên Duật Diệp gặp chuyện, Tiên hoàng ban chết cho Lâm Thụ của Đông Cung, ngay cả Lâm Phụng Nghi cũng chịu liên lụy. Tất cả đều cho rằng việc này do huynh muội Lâm thị làm, lý do đưa ra cũng vô cùng phù hơp, không phải sao?

Cho dù có đi sâu vào, mọi người cũng chỉ cho rằng Thái hậu là vì Thái tử mà để Lâm gia gánh tội danh này. Như vậy, Đông cung sẽ thoát khỏi can hệ.

Mà Thượng Trang cũng nghĩ như vậy.

Khi đó Nguyên Duật Diệp còn cho rằng ngọc bội là do An Lăng lão gia đưa cho Lâm Thụ, hơn nữa hắn còn nói, hắn không thể xác định người nọ có phải Lâm Thụ hay không.

Thượng Trang cắn môi, có lẽ thích khách thật sự không phải Lâm Thụ.

Như vậy, là người của Nguyên Chính Hoàn sao?

Không...

Nhắm chặt hai mắt lại, cánh tay run lên, nàng không tin.

Nhưng cho dù nàng không tin thì chuyện ngọc bội rơi ở hiện trường, nàng phải giải thích thế nào đây?

Lâm Thụ một lòng trung thành với Thái tử, cho nên hắn tình nguyện gánh vác tội danh này, lại không ngờ, sự tình một chút cũng không liên quan tới Đông cung.

"Tiểu thư?" Thấy nàng ngơ ngác ngồi cạnh cửa sổ, Phục Linh nhịn không được mà gọi.

"Hả?"

Thấy nàng hoàn hồn, Phục Linh liền nhíu mày hỏi: "Người sao vậy? Từ lúc thiếu gia đi người không nói câu nào, nô tỳ gọi mấy tiếng, người hình như cũng không nghe thấy..."

"Vậy sao?" Nàng thật sự không biết.

"Đúng vậy!" Phục Linh liên tục gật đầu, sau đó lo lắng nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt thì la lên, "Bị bệnh sao?"

Nói xong, Phục Linh tiến tới duỗi tay kiểm tra trán của Thượng Trang, không sốt, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm

"Trong phủ có chuyện gì sao?"

Thượng Trang lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải, đừng nói lung tung. Đúng rồi, khi nãy ngươi cùng Huyên Chu ra ngoài, nàng ta có nói gì không?"

Nhắc tới Huyên Chu, Phục Linh nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Cũng không nói gì, chỉ hỏi những chuyện trước kia của tiểu thư thôi, nô tỳ cũng không nói gì cả."

Thượng Trang gật đầu, dặn dò: "Trước mặt nàng ta, lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút."

Hôm nay tuy Phục Linh đã lanh lợi hơn trước, nhưng Thượng Trang vẫn nhịn không được mà dặn dò vài câu.

Phục Linh lại than: "Hoàng Thượng lâu rồi không tới Cảnh Nhân Cung, sao vẫn còn có người nhìn chằm chằm tiểu thư không chịu buông tha chứ?"

Thượng Trang không nói gì, trên thế giới này luôn sẽ có những người như vậy, mặc kệ bản thân có là vật trở ngại hay không, bọn họ vẫn sẽ bám lấy không bao giờ buông.

Nhắm hai mắt lại, qua một lúc lâu, nàng mới mở mắt, đứng dậy về giường, cất ngọc bội vào hộp.

Phục Linh đưa mắt nhìn, tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời.

................

Sắc trời dần tối, không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Thượng Trang dùng bữa xong, đang nằm trên giường đọc sách thì nghe Huyên Chu ở bên ngoài bẩm báo: "Nương nương, Niên Tần tiểu chủ tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui