Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Tới cửa Úc Ninh Cung, trùng hợp trông thấy Nguyên Duật Diệp cùng Mộ Dung Vân Khương đến, Thượng Trang liền khom người hành lễ.

Nguyên Duật Diệp đưa mắt nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, định tiến lên hỏi thì Ti Y lại chạy tới: "Hoàng Thượng tới rồi, các vị Vương gia đều đang chờ ngài."

Hắn giật mình, lập tức cười nói: "Xem ra là trẫm tới trễ."

Mộ Dung Vân Khương tiến lên, thấp giọng hỏi: "Vu Tu Dung sao không dùng dù? Bổn cung kêu người lấy khăn cho muội."

Thượng Trang vội lắc đầu: "Đa tạ nương nương, chẳng qua là bị ướt chút thôi, không gì đáng ngại."

Nguyên Duật Diệp chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nói một câu.

Mọi người vào chỗ ngồi, Thái Hậu mới cùng cung nữ đi ra. Hôm nay bà ta trông có vẻ cao hứng, bước chân bên dưới đã nhẹ nhàng không ít. Đợi bà tới ghế trên, mọi người mới quỳ xuống hành lễ.

"Được, được." Thái Hậu cười nói, "Đều đứng dậy cả đi, hôm nay náo nhiệt, ai gia vừa nhìn liền thấy vui vẻ."

Mọi người cảm tạ ân điển rồi đứng lên.

Thời điểm ngồi xuống, ánh mắt Thượng Trang trong lúc lơ đãng đảo qua dung nhan tuấn mỹ của nam tử, nội tâm lại bắt đầu sợ hãi.

Nàng đã đồng ý với Nguyên Duật Diệp là không gặp y, không cùng y nói chuyện, cho nên khi nãy nàng quyết định không tiến lên. Chỉ là không nhìn y, nàng không nhịn được.

Thoáng nhìn, có lẽ là xuất phát từ bản năng.

Y thoạt nhìn không tệ, Phục Linh không hề lừa nàng.

Bên cạnh y, Cảnh Vương đang cười nói gì đó, y nghe rồi gật đầu, còn mở miệng nói mấy câu.

Thoáng nhìn, cũng chỉ là xuất phát từ bản năng.

Hắn thoạt nhìn không tệ, Phục Linh không có lừa gạt nàng.

Bên cạnh hắn cảnh Vương chính cười cùng hắn đang nói gì đó, hắn cười gật đầu, còn có thể mở miệng nói lên vài câu.

Bất giác nở nụ cười, như thế này, nàng còn lo lắng nữa sao? Hiện tại, nàng cao hứng, thật sự rất cao hứng.

Nam tử ngồi trên cao vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, tay không tự chủ mà bưng chén rượu tới trước mặt, ngửa đầu uống cạn.

"Khụ khụ..." Hắn ho mấy tiếng.

Trương công công hoảng sợ, vội vàng nhận lấy chén rượu trong tay hắn, thấp giọng: "Hoàng Thượng, ngài sao có thể uống rượu?" Trên người Hoàng Thượng còn thương tích, sao có thể uống rượu? Là hắn đáng chết, là hắn không chiếu Hoàng Thượng.

Mộ Dung Vân Khương ở cạnh thấy vậy lập tức gọi cung nữ dâng trà, một mặt nói: "Hoàng Thượng uống ngụm trà làm ấm bụng đi."

"Tạ nương nương." Trương công công vội nhận lấy, đưa tới trước mặt hắn.

Nguyên Duật Diệp chỉ liếc nhìn, không có ý định uống, còn nói: "Còn không rót đầy cho trẫm!"

Cung nữ đứng cạnh nghe xong liền tiến lên rót đầy chén rượu.

Trương công công vội khuyên: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, ngài không thể uống."

Trương công công lo cho hắn, nhưng hắn lại từng giận. Dùng sức đẩy thái giám ra, Nguyên Duật Diệp mắng: "To gan, trẫm uống rượu còn cần ngươi quản sao?"

Mọi người cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì nghe hắn cười nói: "Hôm nay là thọ thần của mẫu hậu, là dịp cao hứng, chén rượu này, nhi thần xin kính người." Dứt lời, hắn liền uống cạn.

Thái Hậu cười cười: "Được được, Hoàng Thượng kính rượu ai gia đương nhiên phải nhận."

Thượng Trang còn chưa ngước mắt nhìn thì lại nghe Nguyên Duật Diệp ra lệnh cho cung nữ rót rượu, hướng chúng Vương gia nâng chén: "Thái Hậu không thể uống nhiều rượu, vậy để trẫm thay người mời các ngươi một ly."

Các Vương gia nhao nhao nâng chén, đồng loạt chúc thọ Thái Hậu.

Thượng Trang không khỏi nhíu mày, người khác không biết nhưng chẳng lẽ hắn không rõ trên người mình đang có thương tích hay sao? Sao còn uống nhiều rượu như vậy? Nàng rõ ràng thấy Trương công công là lo cho hắn, chỉ là hắn không nghe.

Yến hội trôi qua một nửa, Thái Hậu liền hỏi các vị Vương gia về chuyện đất phong, trong cuộc nói chuyện, bà ta có nhắc tới Tân Vương. Hôm nay, Tân Vương không tới, Thượng Trang không khỏi nhớ lại chuyện lần đó ở Hưng Viên, Tân Vương đã bị mất một chân. So với hắn, vẫn là Cảnh Vương may mắn hơn, ít nhất là hiện tại, hắn nhìn không khác người thường.

Cung nhân tiến lên thu dọn, mọi người dời vào trong sảnh, ngồi quay quần bên chiếc bàn tròn lớn.

Rót trà cho các vị chủ tử xong, cung nữ mới lên dâng trà.

Thượng Trang ra hiệu cho Phục Linh, Phục Linh hiểu ý, lập tức bước lên trước, nhỏ giọng: "Thái Hậu, nương nương chúng ta hôm trước có được hộp bánh phù dung, là đồ tiến cống, hôm nay nhân dịp này mà lấy ra, mong Thái Hậu nếm thử."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui