Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Phục Linh im lặng một lúc lâu, qua nửa ngày, ánh mắt có chút khác thường. Thượng Trang giật mình, thấy nàng ấy đưa tay xoa mặt, cắn răng nói: "Linh Thục Viện kia đúng là không phải người tốt, ra tay nặng như vậy! Tiểu thư hiền lành quá rồi, nếu đổi lại là nô tỳ, nô tỳ sẽ đánh trả nàng ta."

Thượng Trang bất giác đưa tay chạm vào gương mặt, đứng dậy hỏi: "Sao thế? Rõ ràng lắm hả?"

"Vâng." Phục Linh tức giận, "Tiểu thư đối với nàng ta đúng là quá khách khí."

Thượng Trang không khỏi bật cười. Không phải nàng khách khí với Linh Khuyết, chỉ là nha đầu Phục Linh này không biết, kỳ thật Linh Khuyết cũng rất đáng thương. Nàng ấy dùng trăm phương ngàn kế để được ở cạnh Nguyên Duật Diệp, toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, nhưng tới cuối cùng nàng ấy có được cái gì?

Còn không bằng Thượng Trang nàng có tình yêu của hắn.

Tình yêu của hắn...

Trái tim run lên, đúng vậy, nàng sao có thể không nhận ra?

Thượng Trang cúi thấp đầu, tình yêu của đế vương...

"Tiểu thư đừng buồn, rất nhanh sẽ khỏi, nếu người đau, nô tỳ sẽ đi tìm thuốc bôi cho người." Phục Linh thấy nàng im lặng, cho rằng nàng buồn chuyện cái bạt tai của Linh Khuyết.

Phục Linh xoay người muốn đi lại bị Thượng Trang kéo lại.

Nàng lắc đầu: "Không cần khẩn trương như vậy, chỉ hơi đau mà thôi, Linh Khuyết cũng không phải cố ý." Nàng ấy hiểu lầm nàng dám ở trước mặt mọi người thiếu chút cho Nguyên Duật Diệp ăn đồ có độc nên mới tức giận, kỳ thật cũng không thể trách Linh Khuyết, nàng ấy yêu hắn nên mới hành xử như vậy.

Nguyên Duật Diệp khi đó cũng tức giận bỏ đi không phải vì nguyên nhân này sao?

Sự tình giải thích rõ rồi thì sẽ không sao"

"Nhưng nô tỳ đau lòng." Hai mắt Phục Linh ửng đỏ.

Thượng Trang cảm thấy ấm lòng, kéo tay nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta biết ngươi quan tâm ta, không còn sớm nữa, còn chưa đi ngủ sao?"

Phục Linh lắc đầu: "Nô tỳ đợi người nghỉ ngơi rồi sẽ đi."

Nhìn vẻ mặt kiên định của tiểu nha đầu, Thượng Trang đột nhiên cảm thấy khó chịu, ban đầu nàng không muốn tiến cung, vào được rồi liền muốn tìm cách ra ngoài. Nhưng đổi lại Phục Linh, từ đầu tới cuối nàng đều chưa từng hỏi cảm xúc của nàng ấy.

Nếu như không vì thay tiểu thư vào cung, nàng cũng sẽ giống Phục Linh, chẳng qua là nô tỳ mà thôi.

Thượng Trang duỗi tay kéo người trước mặt lại gần: "Vậy ngươi ngồi đi, chúng ta trò chuyện." Tối nay sợ rằng nàng sẽ không ngủ được.

Lần này Phục Linh không câu nệ, nàng gật đầu, mỉm cười ngồi xuống.

"Tại sao lại đồng ý cha ta vào cung giúp ta?" Lời này nàng chưa bao giờ hỏi Phục Linh, thậm chí Phục Linh có biết nàng không phải An Lăng tiểu thư hay không, nàng cũng chưa từng hỏi.

Vì tín nhiệm, cho nên không hỏi chăng?

Hôm nay hỏi không phải vì không còn tín nhiệm, chỉ là muốn hiểu thêm mà thôi.

Phục Linh không trốn tránh, thành thật trả lời: "Lão gia là ân nhân cứu mạng cả nhà nô tỳ. Năm đó, nô tỳ còn nhỏ, phía Nam xảy ra nạn đói, rất nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi, là lão gia cứu giúp nương, tỷ tỷ, còn cả nô tỳ. Nương nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống hồ ơn của lão gia lại lớn như vậy."

Thượng Trang có chút khiếp sợ: "Ngươi không phải cô nhi sao?" Nàng vẫn nhớ trước khi vào cung, Phục Linh từng nói như vậy.

Phục Linh gật đầu: "Chuyện này nô tỳ không lừa người, nương và tỷ tỷ đều nhiễm bệnh mất rồi."

Thượng Trang bất giác nắm chặt tay nàng, lại thấy nàng lắc đầu, nói: "Đó là quá khứ rồi, thời điểm lão gia hỏi nô tỳ có tâm nguyện gì, nô tỳ đã nói muốn học y thuật. Nếu y thuật của nô tỳ cao minh, có lẽ nương nương và tỷ tỷ đã không chết."

Thượng Trang dùng ánh mắt khác thường nhìn nha đầu trước mặt, thấp giọng hỏi: "Phục Linh, ngươi không phải nha đầu của hiệu thuốc, đúng không?"

Nàng cười: "Tiểu thư thật thông minh." Phục Linh đứng dậy, quỳ gối trước giường, nói, "Đây là chuyện duy nhất nô tỳ lừa người."

"Tại sao?" Thượng Trang cảm thấy không chân thật, nha đầu bên cạnh thì ra lại là chân nhân bất lộ tướng.

Ánh mắt Phục Linh vẫn thuần khiết như lúc ban đầu, thành thật đáp: "Bởi vì lão gia nói, theo tiểu thư vào cung, nô tỳ chỉ là một nha đầu bình thường, không có bất cứ liên quan nào khác."

"Phục Linh." Thượng Trang đưa tay đỡ nàng.

Nàng cười nói: "Tiểu thư đừng như vậy, kỳ thật lão gia rất tốt với tiểu thư. Khi đó sau khi lão gia hỏi tâm nguyện của nô tỳ, nô tỳ được học y thuật, đương nhiên mọi chuyện phải bắt đầu từ hiệu thuốc."

Vì vậy nàng cũng có thể tính là người của hiệu thuốc.

"Lão gia nói tới lúc tiểu thư lấy chồng, nô tỳ sẽ là nha đầu hồi môn của tiểu thư, chức trách của nô tỳ là chiếu cố người. Nô tỳ đã hứa với lão gia sẽ đi theo tiểu thư, coi tiểu thư như tỷ muội của mình."

Thượng Trang không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi cũng biết ta không phải An Lăng tiểu thư."

Phục Linh lại lắc đầu: "Chỉ cần lão gia nói người phải thì người chính là An Lăng tiểu thư, mà nô tỳ cả đời sẽ hầu hạ người, không xa không rời."

"Phục Linh, ta..."

Cung nữ nhíu mày: "Tiểu thư đừng khóc, sẽ hư hết phấn trên mặt, trông rất khó coi."

Thượng Trang nhịn không được mà khẽ cười, nàng thật nên cảm tạ lão gia đã cho nàng một nha đầu tốt như vậy. Chỉ là nhớ tới lão gia, nụ cười trên mặt lại biến mất, sau nửa ngày, nàng mới thấp giọng hỏi: "Cha còn kêu ngươi giám thị ta?"

Phục Linh căng lớn hai mắt, lắc đầu: "Không có, lão gia chỉ nói hi vọng tiểu thư sống tốt."

Sống tốt...

Đưa mắt nhìn nụ cười của nha đầu trước mặt, Thượng Trang không khỏi cả kinh.

Trước kia nàng luôn cho rằng Phục Linh là người Phục Linh phái tới giám thị mình, lại không ngờ, thì ra không phải.

A, ngược lại là nàng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Thấy Thượng Trang đã cười, Phục Linh mới lần nữa ngồi xuống, cười nói: "Chỉ là tiểu thư cũng thật thông minh, sao người biết Thái Hậu sẽ đưa bánh ngọt cho Hoàng Thượng ăn vậy? Bánh phù dung kia nếu không đổi thì thảm rồi." Ban đầu nàng không biết đó là độc gì, sau khi đổi bánh, nàng mới phát hiện, đó là đoạn trường thảo.

Từ Chiêu Nghi này thật ngoan độc.

Thấy nàng đổi chủ đề, Thượng Trang cũng chỉ cười cười: "Ta không biết, chỉ là phòng vạn nhất thôi." Có điều dạo một vòng, bánh phù dung cũng đẩy tới trước mặt Từ Chiêu Nghi, như vậy còn hữu dụng hơn bất kỳ ai ăn thử.

Phục Linh nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: "Nhưng nô tỳ vẫn không hiểu, tiểu thư đưa bánh cho Trương công công để làm gì?" Vấn đề này, cả đường đi nàng đều suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu dụng ý bên trong.

Thượng Trang mím môi cười: "Ngươi không hiểu cũng không sao, quan trọng là... Hoàng Thượng sẽ hiểu."

Còn về Thái Hậu.

Nghe Phục Linh hỏi, Thượng Trang mới nghĩ tới một chuyện. Khi đó Thái Hậu nói khi trước Nguyên Duật Diệp đã đưa hai hộp bánh tới Úc Ninh Cung, như vậy lúc Phục Linh mang ra, bà ta phải phát hiện, bởi vì đó là cống phẩm, trong cung không thể nào xuất hiện cái bánh phù dung giống hệt.

Xem ra Thái Hậu vừa thấy liền biết đã có người động tay chân bên trong.

Với tâm tư của Thái Hậu, bà ta không khó đoán ra chuyện bánh ngọt có người động qua, nhưng tại sao bà ta lại để Hoàng Thượng ăn trước?

Sắc mặt Thượng Trang thay đổi, ý của Thái Hậu, nàng còn không rõ sao?

Hôm nay, nếu Nguyên Duật Diệp thật sự ăn hết cái bánh có độc mà xảy ra chuyện, Thái Hậu sẽ như thế nào?

Nàng biết rất rõ Thái Hậu xưa nay không ưa thích nhi tử của Tề Hiền Phi này, chỉ là không ngờ bà ta có thể điềm nhiên coi như không thấy gì.

"Tiểu thư sao vậy?" Phục Linh lên tiếng hỏi.

Thượng Trang hoàn hồn, đáp: "À, không có gì, chỉ là bị nha đầu ngươi lừa thảm rồi."

Phục Linh cười hì hì: "Tiểu thư tốt, sau này Phục Linh không dám nữa."

Thượng Trang than thở một tiếng, lại nói: "Trước khi vào cung, ta thật không ngờ có ngày hôm nay, sau này có chuyện gì cứ nói với ta, nếu người muốn, ta sẽ nghĩ cách để ngươi xuất cung, tuyệt không nuốt lời."

"Khi nào tiểu thư xuất cung, nô tỳ sẽ cùng người rời đi." Lời nói của cung nữ vô cùng kiên định, không chút chần chờ.

"Chẳng lẽ ngươi không cần tự do sao?"

Phục Linh nhíu mày, đáp: "Tiểu thư nghĩ tự do là gì? Trong cung chắc chắn không có tự do, nhưng ra ngoài thì có tự do sao? Tiểu thư đã quên rằng mình là bất đắc dĩ phải vào cung rồi ư?"

Thượng Trang khiếp sợ nhìn nữ tử trước mặt, đã quên...

Thì ra xuất cung chỉ là chấp niệm thôi sao?

"Tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, ngủ một giấc, ngày mai mọi chuyện đều sẽ tốt trở lại." Phục Linh mỉm cười đưa tay giúp nàng cởi áo ngoài, lại đẩy nàng nằm xuống.

Thời điểm cung nữ tới trước đèn, lại nghe Thượng Trang lên tiếng: "Đừng tắt đèn."

Phục Linh quay đầu nhìn nàng, gật đầu nói: "Vậy không tắt nữa, tiểu thư ngủ đi."

"Ngươi cũng về nghỉ ngơi đi."

"Nô tỳ sẽ ở đây hầu hạ." Dứt lời, nàng tiến tới ngồi cạnh bên giường.

Thượng Trang lại lắc đầu: "Ở đây không cần hầu hạ, lui xuống đi."

Phục Linh còn muốn nói chuyện nhưng thấy nàng kiên trì, cuối cùng đành phải thôi. Cung nữ đứng dậy, ra tới cửa lại quay đầu nhìn, sau đó mới rời đi.

Bên ngoài, nam tử vẫn im lặng đứng, phía sau hắn là Trương công công.

Phục Linh cả kinh, vừa định quỳ xuống thì bị hắn liếc nhìn, ý bảo lui ra. Phục Linh không dám nói gì, chỉ đành vội vàng lui xuống.

Để Trương công công cởi áo choàng bên ngoài, Nguyên Duật Diệp mới nhẹ bước đi vào.

Cánh cửa đóng lại.

Nhìn nữ tử nằm nghiêng trên giường, ánh đèn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như ẩn như hiện.

Hắn cố gắng nhẹ chân đi tới.

Thượng Trang cảm thấy có người lại gần, tưởng Phục Linh quay lại, định lên tiếng, nhưng vừa nhìn liền giật mình ngồi dậy.

Hắn đã thay long bào, trên người chỉ còn kiện y phục gọn nhẹ, giờ phút này nhìn có vẻ gầy ốm. Thượng Trang cau mày hỏi: "Sao chỉ mặc chút xiêm y như vậy mà tới?" Nàng định lấy chăn bao lấy thân thể hắn nhưng bị hắn đè xuống.

Bàn tay to bao trùm bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn cười yếu ớt: "Xem đi, một chút cũng không lạnh. Lúc tới có mặc áo choàng, chỉ là trước khi tiến vào đã cởi mà thôi."

Đang nằm lại bị hắn nhìn chằm chằm, Thượng Trang có chút không tự nhiên, đành phải nói: "Đã trễ rồi, sao Hoàng Thượng lại tới?"

Hắn "A" một tiếng, mới nói: "Nàng đặc biệt phái nha đầu mang bữa khuya tới cho ta, mùi vị không tệ."

Thượng Trang giật mình, đương nhiên biết hắn chỉ cái bánh phù dung kia, không khỏi kinh ngạc: "Hoàng Thượng đã ăn nó?"

Hắn cười hỏi lại: "Vì sao không?" Dương Thành Phong ra ngoài, Trương công công liền vào bẩm báo, nói Vu Tu Dung ở Cảnh Nhân Cung đưa đồ tới. Hắn còn tưởng là gì, không ngờ là miếng bánh phù dung bị ăn một nửa.

Hắn chỉ nhìn một cái, nhưng cả người lập tức tỉnh táo.

"Chẳng qua là một chuyện nhỏ, nàng còn cố ý kêu nha đầu mang đồ qua, nếu ta không hiểu, nàng sẽ làm thế nào?" Hắn nhìn nàng, hỏi.

Thượng Trang chỉ cười: "Hoàng Thượng thông minh như vậy, muốn không biết cũng khó."

"Trẫm không biết."

Thượng Trang không định so đo với hắn, chỉ cười không đám."

Nụ cười trên mặt nam tử lại chậm rãi biến mất, qua nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Ta không biết thì ra nàng tiến cung không tình nguyện như vậy."

Thượng Trang kinh hãi, lại nghe hắn nói: "Vừa rồi ở bên ngoài không cẩn thận nghe được."

Nàng chột dạ nhìn hắn, hắn ở bên ngoài, đứng bao lâu, rốt cuộc đã nghe những gì?

"Hoàng Thượng, ngài... Đã nghe được gì?" Nàng nhịn không được mà hỏi.

Hắn thở dài: "Nghe được sự bất đắc dĩ của nàng." Hắn nắm tay nàng càng chặt, nhẹ giọng, "Nếu lần này trở về y vẫn còn nhớ tới nàng, nếu hôm nay nàng không đổi cái bánh phù dung kia, ta có lẽ sẽ thả nàng đi."

Nếu Nguyên Chính Hoàn một lòng không quên được nàng.

Nếu trong lòng nàng thật sự không quan tâm hắn.

Như vậy, hắn sẽ lựa chọn buông tay.

Mà bây giờ, tất cả đều không giống lúc trước.

Không giống lúc trước.

Thượng Trang lộ rõ sự khiếp sợ.

Nguyên Chính Hoàn, y không nhớ nàng sao?

Khó trách hôm nay y lại kỳ quái như vậy.

"Vương gia ngài ấy..." Vừa mở miệng, nàng lại phát hiện bản thân không biết nên hỏi cái gì.

Nguyên Duật Diệp lại nói: "Không được nhắc tới y."

Không được nhắc tới y, đây là lần đầu tiên y nói thong dong như vậy.

Thượng Trang nhấp môi, cuối cùng không tiếp tục.

Bàn tay to lớn mơn trớn hai má của nữ tử, dưới ánh đèn, vết hồng trên mặt càng rõ lên.

Hắn bỗng nhíu mày, hỏi: "Mặt bị làm sao vậy?"

Thượng Trang cả kinh, vừa rồi Phục Linh có nói, chẳng lẽ dấu bạt tai rõ ràng vậy sao?

"Ai đánh?" Hắn lại hỏi.

Nàng cười lắc đầu: "Không đau."

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, lòng hắn đau.

Cẩn thận nâng mặt nàng, cẩn thận quan sát, hắn lạnh giọng: "Lần sau có ai đánh nàng thì cứ tiện tay đánh trả."

Thượng Trang không đáp, nếu biết người đánh là Linh Khuyết, hắn còn nói lời này sao?

A, nàng sao vậy, sao lại nói lời này?

Đột nhiên nhớ tới sự tình tối nay, nàng hỏi: "Từ Chiêu Nghi kia..."

Hắn trầm giọng: "Trẫm đã phế nàng ta."

Thượng Trang cúi đầu, nàng hắn biết thích khách ngày đó do Từ Chiêu Nghi phái đi, nàng ta khẳng định không sống được. Có điều, nàng không định nói thẳng, dù sao đó cũng là một mạng người. Là người thì đều muốn sống.

"Hoàng Thượng định đi sau?" Thấy hắn không có ý định lên giường, nàng nhịn không được mà hỏi.

Sắc mặt hắn có chút khác thường, gật đầu nói: "Chuẩn bị qua Quan Sư Cung, thuận đường qua đây xem nàng, hiện tại phải đi rồi." Dứt lời, hắn thật sự đứng dậy.

Thượng Trang đứng lên, lại bị hắn ngăn cản: "Ngủ đi, không cần hành lễ."

Thời điểm xoay người rời đi, bước chân của hắn có chút trì trệ, nhưng rất nhanh, hắn đã nâng bước ra ngoài.

Trong lòng hắn rất rõ vì sao Từ Chiêu Nghi lại làm vậy với nàng, rất đơn giản, là vì hắn cho nàng tình yêu.

A, tự giễu mà cười, có lẽ nàng đúng, nếu thật sự yêu nàng, hắn không thể mỗi thời mỗi khắc đều ở cạnh nàng như vậy.

Qua hôm nay, hắn mới hiểu được đấu đá trong hậu cung vô cùng khốc liệt.

Trương công công thấy hắn đi ra, không khỏi kinh hãi, vội vàng tiến lên phủ thêm áo choàng cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay Hoàng Thượng không nghỉ ngơi ở Cảnh Nhân Cung sao?"

Hắn chỉ nói: "Tới Quan Sư Cung."

Vì nửa miếng bánh phù dung kia, tối nay cho dù hắn ngủ ở đâu, nội tâm đều vui vẻ.

Thượng Trang ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt tới xuất thần.

Nguyên Chính Hoàn lựa chọn quên nàng không phải lỗi của hắn.

Từ nay về sau, y là Vương gia của y, nàng là nương nương của nàng.

Thượng Trang nghiêng người, bỗng nhiên có thứ gì đó từ khóe mắt rơi ra. Nàng đưa tay lau, bỗng nhiên bật cười, nếu nàng còn chấp niệm thì đó chính là ích kỷ. Quên nàng rồi, cũng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui