Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Lãnh hương hoa hồng...

Thượng Trang không khỏi muốn cười, nàng sắp chết rồi, đột nhiên nhớ tới thứ này làm gì?

Khi đó mới vào cung, Tề Hiền Phi đưa cho nàng hương lộ hoa hồng, đẩy nàng vào vòng xoáy thâm cung.

Chợt nhớ tới tiên Thái Tử, còn cả cô cô của hắn.

Hai mắt chậm rãi nhắm lại, nàng dường như cảm thấy có một đôi bàn tay rộng lớn đỡ lấy thân thể của mình. Là ảo giác sao? Chẳng có khí lực để nhìn, lúc này sinh mệnh trong cơ thể nàng đã bắt đầu chậm rãi trôi mất...

............................

Vào phòng, thấy Phục Linh ngồi bên mép giường, Nguyên Chính Hoàn vội vàng chạy tới, vừa định hỏi chuyện ánh mắt đã thấy người trên giường, y cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Thượng Trang đâu?" Nữ tử trên giường sao lại là Linh Khuyết?

Phục Linh nhìn y, nàng biết chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, có điều giờ phút này tiểu thư có lẽ đã xuất phủ, bằng sự thông minh của tiểu thư, bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được nàng ấy.

Nghĩ tới, nha đầu bất giác nở nụ cười.

Thấy Phục Linh cười, trái tim Nguyên Chính Hoàn trầm xuống, đưa tay nắm chặt cổ tay nàng, cắn răng hỏi: "Thượng Trang đâu?" Trong người nàng ấy còn mị tâm chưa giải, nàng ấy có thể đi đâu?

Phục Linh không đáp, chỉ nhìn người nằm trên giường, nói: "Muội muội mà Vương gia muốn không phải đang ở đây sao?" Mà Thượng Trang chỉ là tiểu thư của nàng, không phải muội muội y.

Nguyên Chính Hoàn chấn động, không thể tin mà nhìn Phục Linh, sau nửa ngày y mới hoàn hồn, lạnh giọng: "Người đâu, mau tìm công chúa trở về!"

Mạc Tầm và Bùi Thiên Sùng cũng đã tới, nghe Nguyên Chính Hoàn phân phó đều không khỏi kinh hãi. Đi vào, họ mới phát hiện Thượng Trang đã mất tích, Bùi Thiên Sùng lập tức xoay người ra ngoài an bài thuộc hạ tìm kiếm.

Xe ngựa chưa đi được lâu, hiện tại nhanh chóng đuổi theo có thể bắt kịp.

Trong lòng Mạc Tầm thầm nghĩ, hôm nay Thượng Trang là người Lê Quốc, vạn nhất rơi vào tay người Tây Chu, đối với chủ tử là việc rất không tốt. Hiện tại thấy Bùi Thiên Sùng đã ra ngoài, hắn liền dừng bước. Chủ tử bên này, hắn lo lắng, hắn tin Bùi Thiên Sùng sẽ cố hết sức tìm người về.

"Tại sao Vương gia không thể tha cho tiểu thư?" Phục Linh ngẩng đầu nhìn y, trong mắt đã ẩn ẩn nước mắt, thanh âm cũng theo đó mà nức nở.

"Ngươi cho rằng giúp nàng xuất phủ là cứu nàng ấy sao? Ngươi cho rằng hoàng đế Tây Chu thần thông quảng đại có thể cứu nàng ấy sao? Không có thuốc giải, nàng ấy rời đi chỉ còn đường chết! Sao ngươi có thể không biết chừng mực như vậy!" Mạc Tầm đi tới, lớn tiếng quát nàng.

Phục Linh không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Chính Hoàn, đột nhiên bật cười: "Vương gia cho rằng tiểu thư sợ chết sao? Vương gia ép buộc tiểu thư ở bên cạnh, rốt cuộc là vì cái gì? Ngài thật sự muốn cùng tiểu thư làm huynh muội sao?"

Huynh muội...

Hai chữ này nặng nề như cái búa giáng xuống lòng y, cung mày nhíu chặt, y loạng choạng mà lui nửa bước.

"Chủ tử!" Mạc Tầm vội đỡ lấy y, ánh mắt sắc bén nhìn Phục Linh, cả giận quát, "Ngươi câm miệng!"

Phục Linh cắn môi, vẫn tiếp tục: "Nếu Vương gia thật sự yêu tiểu thư, xin đừng tìm nàng ấy nữa!"

"Phục Linh!" Mạc Tầm lại quát một tiếng, vừa định tiến lên liền bị Nguyên Chính Hoàn giữ chặt.

Kỳ thật lời của Phục Linh y đều rõ, với quan hệ hiện tại, y và Thượng Trang rốt cuộc sẽ ra sao? Y không biết phải đối mặt với nàng thế nào, bản thân thật sự sẽ coi nàng như muội muội sao?

Có trời mới biết lòng y có bao nhiêu đau khổ, chỉ là do dù không muốn, y có thể làm gì?

Quan hệ huyết thống không thể cắt đứt này còn có thể thay đổi được sao?

Linh Khuyết dường như nghe được rất nhiều giọng nói bên tai mình, nàng không khỏi cố gắng mở mắt, liền thấy Nguyên Chính Hoàn đứng bên giường. Nàng kinh hãi, vội ngồi dậy, lại thấy Phục Linh ở cạnh, trong đầu bất giác hiện lên tình cảnh trước khi ngất đi, nha đầu này chắc chắn đã động tay chân gì đó!

Đúng rồi, Thượng Trang đâu?

Linh Khuyết nhịn không được mà khẩn trương, nàng vì sao lại ngủ trên giường tỷ ấy?

Xoay người định xuống giường, đầu vẫn có chút khó chịu, nàng vội duỗi tay đỡ mép giường mới có thể giữ vững thân thể.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Linh Khuyết ôm tay ôm trán, nhỏ giọng hỏi.

Kỳ thật từ lúc nhìn thấy Linh Khuyết ở đây, Nguyên Chính Hoàn liền biết Thượng Trang đã dùng kế sách ve sầu thoát xác rời đi, mà lý do của nàng y càng hiểu rõ.

"Tỷ ấy đâu?" Linh Khuyết lại hỏi, nhưng nam tử trước mặt không hề trả lời.

Chỉ có Phục Linh mở miệng đáp: "Tiểu thư nhà ta đi rồi!"

Linh Khuyết chấn động, một tay nắm lấy vạt áo của Phục Linh, phẫn nộ hỏi: "Đi kinh thành tìm Hoàng Thượng sao?" Nàng biết mà, Thượng Trang chắc chắn không có lòng tốt để nàng tùy ý về kinh thành Nguyên Duật Diệp như vậy, hiện tại thì hay rồi, để nàng ở đây, chính tỷ ấy đã hồi kinh trước!

"Này, buông ra!" Phục Linh gạt tay Linh Khuyết đi, cũng nổi giận, "Đừng tưởng rằng ngươi vẫn là chủ tử cao cao tại thượng, nếu không phải đã hứa với tiểu thư sẽ chiếu cố ngươi, ta sớm đã không khách khí!" Nghe Linh Khuyết mắng tiểu thư, Phục Linh liền nổi giận.

Linh Khuyết cười lạnh: "Đừng giả nhân nghĩa trước mặt ta!" Buông vạt áo Phục Linh ra, nàng chuyển hướng nhìn Nguyên Chính Hoàn, "Vương gia nói gì đi!"

Thượng Trang đi rồi, nàng cũng phải đi.

Nguyên Chính Hoàn hoàn hồn, dường như không hề nghe thấy nữ tử vừa nói gì, chỉ có Mạc Tầm bình tĩnh lên tiếng: "Nếu ngươi muốn đi, chúng ta sẽ an bài xe ngựa khác cho ngươi."

Nghe vậy, Linh Khuyết cũng không nhiều lời, nâng bước rời đi.

Phục Linh nhìn theo nàng ấy, kỳ thật bản thân không hề muốn ở cùng nữ tử này, cho dù đã hứa với tiểu thư sẽ chiếu cố nàng ấy, nhưng không có nghĩa chính mình phải luôn đi theo hầu hạ.

Nàng quả thật không thể ưa nổi Linh Khuyết.

Cho nên, mãi tới khi Linh Khuyết rời khỏi gian phòng, Phục Linh vẫn như trước một câu cũng không nói. Ánh mắt theo bản năng mà nhìn ra ngoài, cũng không biết hiện tại tiểu thư đang ở đâu. Một mình nàng ấy, liệu vẫn ổn chứ?

Nghĩ tới, hai mắt liền hồng hồng, nếu có thể, nàng muốn đi cùng tiểu thư, chỉ là nếu đi theo, e rằng tiểu thư không thể rời khỏi. Có điều hiện tại nghĩ tới, nàng vẫn cao hứng, ít nhất tiểu thư đã có thể lấy lại tự do, cho dù chỉ còn lại thời gian rất ngắn, nàng cũng hi vọng tiểu thư có thể sống tốt.

Nguyên Chính Hoàn vẫn ngơ ngác đứng đó, thật lâu sau, y đột nhiên cười cười.

Rất nhanh Bùi Nguyên Sùng đã trở về, thấy họ vẫn còn ở bên trong liền vội tiến vào, bẩm báo: "Điện hạ, xe ngựa được tìm thấy cách đây năm dặm, xa phu đang ở đó, nói là công chúa bảo hắn đứng chờ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy người trở về."

"Vậy hắn vẫn chờ?" Mạc Tầm nhịn không được mà hỏi.

Lúc ấy bọn họ cố ý chọn một người thành thật tiễn Linh Khuyết đi, người này đúng là quá trung thực!

Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng có phản ứng, mở miệng hỏi: "Nàng đâu?"

"Đã phái người tìm xung quanh, trong bụi cỏ gần quan đạo phát hiện một bãi máu, hiện tại đã khô." Bùi Thiên Sùng nhìn Nguyên Chính Hoàn, mới nói tiếp, "Người, không thấy."

Nguyên Chính Hoàn chấn động, cắn răng: "Sao có thể không thấy?" Nàng ấy suy nhược như vậy, chắc chắn không thể đi xa.

Nghĩ tới đây, y liền gạt tay Mạc Tầm, gấp gáp lao ra ngoài.

"Chủ tử!"

"Điện hạ!"

Người phía sau vội vàng đuổi theo y.

Phục Linh kinh hãi, đợi tới lúc hoàn hồn, mọi người ở nơi này đều đã rời đi. Nàng sợ run lên, cũng vội chạy ra ngoài. Đi được một đoạn đường mới sực nhớ ra, nàng nên đi đâu?

Tiểu thư đi rồi, nàng không muốn ở lại chỗ này nữa? Dù sao hiện tại cũng không có ai quản được nàng, chi bằng, nàng cũng trốn đi?

Một lòng chạy về phía cửa lớn, đột nhiên thấy Mạc Tầm xoay người nhìn mình, Phục Linh cả kinh, nghe hắn trầm giọng: "Đợi ở đây, không được đi đâu cả!"

Phục Linh bị hắn dọa sợ, lúc này thấy hắn định rời đi, nàng liền vội tiến lên: "Ta đi đâu không cần ngươi xen vào!"

Hắn trừng mắt: "Cũng bởi vì ta không xen vào, ngươi mới không thể đi! Ngươi cho rằng bên ngoài an toàn sao?" Bên ngoài Vũ Thành vốn không hề an toàn, một tiểu nha đầu như nàng có thể đi đâu?

Phục Linh động môi, kinh ngạc nhìn hắn, đây có thể xem là quan tâm không?

Mạc Tầm quả nhiên là Mạc Tầm, hắn toàn làm những việc khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, một chút cũng không có tình cảm.

Mạc Tầm không nhìn nàng nữa, hắn còn đang nghĩ có nên phái thủ vệ trông chừng Phục Linh hay không, vừa ngước mắt lại thấy Nguyên Chính Hoàn đã đi xa, tay bất giác nắm chặt trường kiếm, hắn lập tức đuổi theo.

"Điện hạ." Bùi Nguyên Sùng ngăn cản y, "Điện hạ không thể ra ngoài!"

Y liếc nhìn ông ta, cười nói: "Nàng là muội muội của ta, ta sao không thể tự mình đi tìm?"

Mỗi lần nói hai tiếng "muội muội", trái tim liền không ngừng đau đớn, nhưng mỗi lần nhắc tới y đều như muốn thức tỉnh chính mình, nàng là muội muội của y, là muội muội...

Hai tay nắm chặt thành đấm, bước chân bên dưới không hề dừng lại.

Bùi Thiên Sùng vội đuổi theo.

Thị vệ canh cửa thấy họ tới đều lộ thần sắc kinh ngạc, vội vàng cúi đầu, lại nghe phía sau truyền tới tiếng của Mạc Tầm: "Mau ngăn chủ tử lại!"

Chủ tử không về Thục Quận, ngược lại tới Vũ Thành, tin tức rất nhanh sẽ truyền tới tai Nguyên Duật Diệp, một khi để hắn biết thân phận của chủ tử, Tây Chu chắc chắn sẽ có hành động, thời khắc đặc biệt như vậy, hắn sao có thể để Nguyên Chính Hoàn ra ngoài?

Bọn thị vệ kinh hãi, vội tiến lên một bước, Bùi Thiên Sùng cũng vội lao ra ngăn cản bước chân của y: "Điện hạ!"

"Chủ tử!" Mạc Tầm vội chạy tới ngăn cản trước mặt y.

Nguyên Chính Hoàn trầm giọng: "Ở đây, bổn cung là Thái Tử! Tất cả tránh ra!"

Mạc Tầm quỳ xuống: "Công chúa đã xuất phủ, chủ tử dù lo lắng cũng không thể thay đổi sự tình. Thuộc hạ tin công chúa có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phù hộ, nhất định có thể bình an. Thuộc hạ và Bùi tướng quân sẽ toàn lực đi tìm công chúa, chủ tử không thể lao vào nguy hiểm!"

"Đúng vậy điện hạ!" Bùi Thiên Sùng vội khuyên can, "Chuyện của công chúa ngài an tâm, cứ giao cho mạt tướng xử lý.

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, đạo lý trong lời bọn họ nói y đều hiểu, chỉ là y thật sự không thể buông tay Thượng Trang. Hôm nay vì thân phận của nàng, Mạc Tầm và Bùi Nguyên Sùng chắc chắn sẽ tận lực, bọn họ thề sống chết thuần phục Lê Quốc, vĩnh viễn trung thành với Tiêu gia, nhưng cho dù là thế, nội tâm y vẫn không thể yên lòng.

Không phải vì không yên tâm bọn họ, là vì không thể không lo cho Thượng Trang.

Bước chân bên dưới khẽ động, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.

Ánh mắt mọi người đều dồn về cửa lớn, một người nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, cấp thiết chạy tới. Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, người nọ thấy bọn họ ở đây đương nhiên chấn động, lập tức tiến lên, quỳ xuống bẩm báo: "Điện hạ, hoàng đế Tây Chu viết thư cho ngài!" Dứt lời, gã liền truyền phòng thư lên.

Mọi người đều cả kinh, Nguyên Chính Hoàn vội đưa tay nhận lấy. Bên trên không có dấu niêm phong, phong thơ viết rất tùy ý, xem ra Nguyên Duật Diệp đã biết thân thế của y.

Bên trên chỉ viết một câu: Thần y đang nằm trong tay trẫm.

Đầu ngón tay khẽ run lên.

Khó trách sư phụ lâu như vậy vẫn chưa tới, thì ra đúng là đã rơi vào tay Nguyên Duật Diệp!

Nguyên Chính Hoàn cắn răng, chuyện sư phụ vào kinh là bí mật, cho dù có người nhìn thấy bọn họ tiếp xúc thì sao có thể nhìn chằm chằm vào sư phụ?

Điểm này, y vẫn không thể lý giải.

Mạc Tầm hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: "Hắn bắt Thanh phu nhân làm gì?"

Sắc mặt Bùi Thiên Sùng thay đổi, nhưng không hề nói một câu.

Nguyên Chính Hoàn cũng im lặng, lúc này người đưa tin mới tiếp tục: "Điện hạ, hoàng đế Tây Chu tự mình tới Vũ Thành, hiện tại đã lên đường. Còn nữa, quân đội Tây Chu đã bắt đầu di chuyển trận địa, tiền tuyến báo nói Dương Thành Phong cũng đang đi về hướng này."

"Chủ tử." Mạc Tầm khẽ gọi y một tiếng.

Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, Bùi Thiên Sùng lạnh giọng: "Xem ra hoàng đế Tây Chu căn bản không màng tính mạng của dân chúng." Bọn họ tàn sát một thành, hắn lại không hề tỏ bất cứ thái độ nào, như vậy chờ hắn tới, tiếp tục tàn sát dân chúng trong thành trước mặt hắn, không biết hắn sẽ như thế nào?

Nguyên Chính Hoàn không lên tiếng, lần này y không muốn lại làm ra chuyện thương thiên hại lý kia, y chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy sư phụ.

...............................

Tỉnh lại, Thượng Trang phát hiện chính mình đang nằm trên giường. Nghiêm khắc mà nói, đây không tính là giường, bên trên không có chăn đệm, không có gì cả, cứng rắn tới không thể thoải mái.

Thoáng giật mình, nàng vậy mà... Không chết sao?"

Thử ngồi dậy, Thượng Trang mới phát hiện một chút khí lực cũng không có. Nghiêng đầu mới thấy nơi này ngoài cái giường đơn giản này thì chẳng còn bất cứ đồ dùng nào. Cánh cửa trước mắt đóng chặt, mơ hồ nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia.

"Có ai không?" Nàng gọi một tiếng, nhịn không được mà ho khan, cúi đầu liền trên vạt áo vẫn còn vệt máu kia, giờ phút này sớm đã đổi thành màu nâu sẫm. Nàng chỉ nhớ bản thân ngất xỉu trong bụi rậm, hoàn toàn không biết ai đã ra tay cứu giúp.

Một mình nằm thật lâu cũng không thấy ai, Thượng Trang thậm chí hoài nghi người nọ cứu nàng chẳng qua chỉ là mang nàng tới căn nhà gỗ này. Nghĩ tới, không khỏi cười cười, nàng còn muốn gì thêm nữa đây? Độc trên người nàng, không ai có thể giải được.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Thượng Trang mơ hồ nghe có tiếng bước chân tới gần.

Nàng mở to hai mắt, muốn nhìn xem ân nhân cứu mạng rốt cuộc là ai.

Cửa mở ra, nàng lại không thấy một bóng người, không khỏi kinh hãi, lại nghe bên ngoài có tiếng người nói: "Mẹ nó, chết rồi vẫn còn ôm tiền chặt như vậy!

"Hừ, ngươi còn cố giật ra, nếu là lão tử, trực tiếp chặt cánh tay kia là được!"

Ba nam nhân tiến vào, vừa nói vừa cười đắc ý.

Trái tim Thượng Trang trầm xuống, cách nói chuyện này, bọn họ là cường đạo?

Sắc mặt không tự chủ mà tái nhợt, cha mẹ nàng cũng bị loại người này giết chết. Bọn họ vì tiền, chuyện gì cũng làm ra được. Hai tay nắm chặt thành đấm, bọn họ không thể là người cứu nàng, chẳng qua là trùng hợp đúng lúc đi ngang mà thôi.

Nam tử vừa rồi không nói chuyện xoay người, nhìn thấy Thượng Trang trên giường, gã giật mình, vội gọi: "Đại ca, Nhị ca, hai huynh nhìn xem!" Gã chỉ tay về phía nàng, vẻ mặt hân hoan, "Là nữ nhân!"

Hai kẻ kia vội xoay người lại, liền cười rộ lên, vứt bỏ mọi thứ trong tay mà xông vào.

Đại đao trong tay bị vứt xuống đất, người nọ chạy tới đưa tay sờ má Thượng Trang, hít mắt cười: "A, thật xinh đẹp! Huynh đệ, hôm nay chúng ta thật có phúc!" Dứt lời, gã liền nhào lên trên.

Phía sau lập tức có người kéo gã lại: "Đại ca còn chưa dùng thử, đâu đến phiên ngươi lên trước?"

Thượng Trang căng thẳng tới cả người cứng đờ. Nhìn kẻ tự xưng là Đại ca cúi người tới, nàng nhịn không được mà ho khan, chất lỏng từ khóe miệng liền chảy xuống. Nam nhân kia rõ ràng kinh hãi, vội giữ khoảng cách với nàng: "Là người sắp chết?"

"Đại ca, người chết chúng ta còn dám làm, nữ nhân sắp chết huynh sợ cái gì? Huynh không làm, để đệ!" Nói rồi, gã gấp gáp cởi bỏ y phục của mình.

Đại ca kia chần chờ: "Gương mặt xinh đẹp như vậy..."

Nơi này chỉ có một mình Thượng Trang, đừng nói hiện tại nàng không còn chút sức lực, cho dù thân thể khỏe mạnh, nàng cũng không có khả năng thoát khỏi ba kẻ này."

Thấy lòng bàn tay nam nhân đưa tới, nàng mở miệng: "Khi đó, toàn bộ quan lại quyền quý Lương Thành đều nói ta rất xinh đẹp."

Nhắc tới Lương Thành, ba cường đạo kia đương nhiên hoảng sợ.

Nam nhân trẻ tuổi lên tiếng: "Toàn bộ nam nhân Lương Thành đều nói ngươi xinh đẹp? Vậy có phải ngươi đã được nhiều người xem qua rồi không?"

Nam nhân được gọi là Đại ca kia sắc mặt thoáng thay đổi, duỗi tay giữ chặt gương mặt Thượng Trang, cau mày: "Kỹ nữ?"

Thượng Trang cố gắng nở nụ cười duyên dáng, nàng đưa tay cầm lấy tay nam nhân kia. Bàn tay đó rất khác với những người nàng từng tiếp xúc, đó là bàn tay đầy vết chai sạn, sờ lên rất thô rát, khiến lòng người không khỏi âm trầm.

"Đại gia trước kia cũng từng gặp thiếp sao? Khụ..." Nàng đau tới nhíu mày, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp, "Thiếp hôm nay vẫn còn sức hầu hạ đại gia thêm một lần."

BA - Bàn tay to lớn kia hung hăng giáng xuống một cái tát, người nọ hình như bị cái gì đó dọa sợ, cơ hồ từ trên giường nhảy xuống, mắng: "Nhiễm bệnh không sạch sẽ còn muốn hầu hạ lão tử!"

Nghe gã nói như thế, hai người kia cũng bị dọa sợ, vội vàng cách xa giường của nàng.

Một trong số đó nhìn nàng nửa ngày, tiếc hận mở miệng: "Đại ca, chúng ta có cần giải quyết nàng không?"

Nam nhân kia nặng nề nhổ nước bọt, nhặt thanh đao dưới đất lên, xoay người mắng: "Lão tử còn muốn cầm tiền mà sống, đi thôi, miễn cho nhiễm thứ không sạch sẽ nơi này!" Dứt lời, gã liền xông cửa rời đi, hai người phía sau cũng vội vội vàng vàng ra ngoài.

Thượng Trang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đây đúng là lần đầu ta nghe thấy có nữ tử dùng cách dùng cách như vậy phỉ báng chính mình." Ngoài cửa sổ truyền tới một thanh âm.

Thượng Trang cả kinh, ánh mắt theo giọng nói mà đưa mắt nhìn, ở đó có một thân ảnh cao lớn. Cố gắng mở to hai mắt, nàng cười chua xót: "Ta không thể khuất nhục mà chết đi như vậy." Cho nên, nàng không quan tâm bản thân sử dụng cách gì, ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có chính mình.

Nam cửa mở cửa tiến vào, khí trời khô nóng như thế, hắn lại mặc một chiếc áo choàng kín mít, mặt của hắn, căn bản không thể nhìn thấy.

Cảm thấy kỳ quái, nhưng một chút Thượng Trang cũng không sợ, chỉ hỏi: "Là ngươi cứu ta sao?"

"Coi như là vậy." Dứt lời, hắn liền tiến lên dìu nàng, "Chúng ta rời khỏi nơi này thôi."

"Ngươi là ai?" Nàng nhíu mày hỏi, nhưng hắn không đáp, chỉ cẩn thận cõng nàng trên lưng, ra ngoài.

Thượng Trang vô lực nằm trên lưng hắn, mùi lãnh hương hoa hồng ngày càng nồng nặng.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, trước khi ngất nàng cũng từng ngửi thấy mùi hương này, chẳng lẽ đó không phải ảo giác?

Ánh mắt dời xuống dưới, bên hông hắn mang một cái túi thơm tinh xảo, bên ngoài thêu hai đó hoa hồng nhàn nhạt, rất đẹp.

Tựa đầu vào vai hắn, xuyên qua áo choàng như ẩn như hiện kia, sườn má của hắn ánh vào mi mắng nàng, trong đầu đột nhiên nhớ tới nam tử đã bị hủy dung sau trận mã cầu ở Hưng Viên kia.

Đầu ngón tay run lên, tuy nàng biết ý nghĩ này quá điên cuồng, nhưng người trước mặt cho nàng cảm giác rất giống. Còn cả giọng nói này...

Tất cả đều khiến nàng không thể không điên cuồng liên tưởng.

"Thái tử điện hạ." Nàng run giọng gọi hắn.

Nam tử chấn động, lập tức cười hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?"

Thượng Trang không trả lời, chỉ hỏi: "Tại sao điện hạ không để lộ gương mặt thật?" Hỏi tới đây, nàng càng khẳng định nhất định là hắn.

Hắn bỗng nhiên bật cười: "Đương kim thánh thượng chưa có con nối dõi, Tây Chu lấy đâu ra Thái Tử điện hạ? An Lăng Vu, ngươi trúng độc, chẳng lẽ đầu óc cũng hư rồi sao?"

Thượng Trang khẽ cười, hắn không phủ nhận. Đúng vậy, hiện tại hắn đã không còn là thái tử Tây Chu, hắn chẳng qua chỉ là một người dân bình thường mà thôi.

Đây là cuộc sống hắn muốn, không phải sao?

Thoạt nhìn, ngày tháng của hắn trôi qua rất tốt.

Thượng Trang chợt nhớ đến đêm đó, nàng và hắn đứng trên cầu, hắn từng nói: Cuộc sống phố phường đối với ta là một hi vọng xa vời, nhưng sự thật, chưa chắc đúng.

Thì ra, hắn sớm đã muốn xuất cung.

Vậy ở Hưng Viên lần đó...

Hoảng sợ mà nhìn nam tử trước mặt, hắn dường như đoán được suy nghĩ của nàng, qua nửa ngày mới mở miệng: "Ta vô tâm tranh quyền, nhưng vẫn có cách tự bảo vệ mạng sống của mình." Ngày đó, hắn đã sẵn sàng rời khỏi cái lồng vây khốn hắn nhiều năm.

A, sau đó con ngựa trên trường đua mất khống chế, trời xui đất khiến làm sao cho dung mạo thế thân của hắn hoàn toàn thay đổi. Hắn vốn cho rằng, mặc dù đã chạy thoát, phụ hoàng ở sau vẫn sẽ liều mạng phái người đi tìm, lại không ngờ, sự tình vừa xảy ra, tất cả đều nghĩ hắn đã chết.

Chính bản thân hắn cũng không ngờ, hắn có thể thuận lợi rời đi như vậy.

"Điện hạ..."

"Ta đã không còn là Thái Tử." Hắn mở miệng cắt ngang lời nàng.

Thượng Trang nhất thời nghẹn lại, nhịn không được mà ho khan.

"Chớ nói chuyện!" Hắn cõng nàng đi vào còn đường nhỏ, hai bên vẫn là cỏ dại cao hơn đầu người.

"Công tử tới đây là vì Thái Hậu sao?" Nàng thức thời tránh nhắc tới hai chữ kia.

Hắn cuối cùng cũng chấn động, nàng thật thông minh.

Nguyên Duật Phong không có hứng thú với hoàng quyền, nhưng hắn lại có một mẫu thân muốn làm Thái Hậu. Hôm nay bà ta đã đạt được ý nguyện, rốt cuộc cũng leo lên bảo tọa thái hậu, chỉ là giang sơn lại lần nữa rung chuyển.

Hắn tới đây đơn giản là muốn nhìn xem có chỗ nào cần mình giúp đỡ hay không. Có lẽ đây là chuyện duy nhất người làm nhi tử như hắn có thể làm.

Hắn không thể trở thành nhi tử mà bà mong muốn, chỉ có thể cho bà cuộc sống trong ước nguyện.

Chỉ là không ngờ, lại cứu được nàng.

Hắn không biết nàng tại sao lại biến thành bộ dáng này, nàng không nói, hắn cũng không hỏi. Không có thuốc giải cứu nàng, như vậy chi bằng, đừng hỏi.

Đi thật lâu, hắn mới dừng bước, buông người trên lưng xuống nghỉ ngơi.

"Chúng ta đi đâu?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi.

Hắn trả lời ngắn gọn: "Lương Thành."

Lương Thành?

Thượng Trang kinh hãi, vừa rồi nàng còn nhắc tới Lương Thành, chỉ là nơi đó hiện tại đã hoang phế, hắn muốn tới đó làm gì? Nhìn người trước mặt, nàng dường như đã đoán được,, Lương Thành hôm nay không ai muốn tới, nơi đó vô cùng an toàn.

Bởi vì Lương Thành hiện tại đã là một tòa chết chóc.

Nam tử đưa tay, cởi bỏ áo choàng xuống.

Gương mặt trong trí nhớ của Thượng Trang lộ ra, điểm khác biệt duy nhất chính là Nguyên Duật Phong lúc này nhẹ nhàng khoan khoái hơn khi trước rất nhiều. Nàng từ ánh mắt của hắn nhìn thấy nụ cười sạch sẽ, nhẹ nhàng và tự tại.

Chợt nhớ tới cái đêm nàng nhìn thấy bộ dáng say khướt của hắn, khi đó hắn thậm chí rất tuyệt vọng, cuộc sống đó khiến hắn không thể hít thở không thông, ép hắn tới không thở nổi.

Hít một hơi thật sâu, nàng thật hâm mộ hắn, hâm mộ hắn đã có cuộc sống của riêng mình.

Hắn ở phía sau thở hổn hển.

Qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: "Khi đó phụ hoàng muốn ban ngươi cho ta, ta biết." Vừa nói, hắn vừa nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt nàng rất kém, nhưng vẫn không thể che đậy sắc bén trong ánh mắt kia.

Nàng thật sự rất thông minh.

Thượng Trang chấn động, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, hắn vậy mà biết rõ.

Nàng nhấp môi, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhất thời không biết nói gì.

Hắn khẽ cười: "Người trong lòng ta không phải ngươi, người trong lòng người cũng không phải ta, nếu cố gắng ép buộc, thống khổ chỉ là hai người chúng ta."

"Vậy... Công tử vì sao phải cứu ta?"

"Xem như là tích đức cho mẫu hậu ta đi." Kỳ thật hắn cũng nói rõ vì sao lại cứu nàng, chỉ đơn giản là trông thấy, hắn liền muốn cứu. Có lẽ là vì Nguyên Duật Diệp, vì nàng là nữ tử Nguyên Duật Diệp yêu, tới cuối cùng, vẫn là vì Thái Hậu.

Nửa đời an ổn sau này của Thái Hậu đều dựa vào Nguyên Duật Diệp.

Nghỉ ngơi một lúc, hắn lại cõng nàng lên đường.

Thượng Trang lắc đầu, muốn tự đi, lại nghe hắn nói: "Nếu ngươi còn nhiều lời, người Lê Quốc rất nhanh sẽ đuổi tới."

Thượng Trang không khỏi giật mình, hắn cứ đơn giản như vậy mà gọi thẳng "người Lê Quốc", thế những chuyện kia có lẽ hắn cũng đã biết rồi.

Cắn môi, nàng không muốn về đó, ngoại trừ không biết phải đối mặt với Nguyên Chính Hoàn thế nào, vẫn còn một nguyên nhân, nàng không muốn thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.

Đúng vậy, lời Nguyên Duật Phong nói khiến nàng nhớ tới thân phận của bản thân.

Công chúa Lê Quốc!

Ánh mắt dừng trên nam tử trước mặt, nếu biết người mình cứu là công chúa Lê Quốc, là muội muội của kẻ địch, hắn vẫn sẽ đưa nàng đi sao?

Nguyên Duật Phong dường như không chú ý tới vẻ khác thường của nàng. Thượng Trang nhìn hắn, thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: "Ngày tháng của công tử trôi qua thật tốt."

Hắn và trước kia hoàn toàn khác nhau, từ ngôn hành cử chỉ cũng nhìn ra được.

Hắn cõng nàng trên lưng, thấp giọng: "Mỗi người đều có cuộc sống mà mình mơ ước, thứ ta thích là tự do, còn mẫu hậu, bà chỉ thích quyền lực, cảm giác được trở thành mẫu nghi thiên hạ."

"Thái Hậu... Bà ấy cũng sống rất tốt." Cho dù không phải nhi tử thân sinh, Nguyên Duật Diệp thật sự chưa từng bạc đãi bà ấy.

Hắn cười nói: "Ta biết." Mẫu hậu sống tốt, hắn cũng yên tâm.

Lúc trước rời đi, hắn thật sự không ngờ lại phát sinh chuyện lớn như vậy. Thời điểm trước khi băng hà, phụ hoàng còn tưởng hắn đã chết thảm. Nghĩ tới, thân thể liền căng cứng, hắn lắc đầu, không muốn tiếp tục hồi tưởng.

Ngày đó rốt cuộc là ai ra tay, hắn không muốn truy cứu. Tất nhiên, một khi điều tra sẽ chấn động cung đình.

Chỉ sợ, trong đó đều là tử tôn Nguyên thị.

Thầm than một tiếng, tất cả mọi chuyện đều có nguồn gốc của nó.

Thượng Trang ôm lấy bả vai hắn, mệt mỏi muốn thiếp đi. Hai mắt thật sự không thể mở được, nàng dứt khoát nhắm lại, nhỏ giọng: "Nếu ta chết, công tử có thể đưa ta về Tây Lương trấn của Tiên Thành không?"

"Thôn trấn đó không phải đã không còn hơn mười năm trước sao?" Hắn bật thốt lên hỏi.

Thượng Trang ngây ra, sau nửa ngày mới hỏi: "Công tử biết nơi đó?" Tây Lương trấn chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ bé, khi đó hắn vẫn còn là Thái Tử cao cao tại thượng, sao có thể biết tới.

"Tây Lương trấn trong một đêm bị cường đạo tiêu diệt tất cả?" Hắn muốn chứng thực.

Thượng Trang trầm giọng đáp.

Nguyên Duật Phong chậm rãi hồi tưởng chuyện khi đó. Lúc ấy hắn chẳng qua chỉ là một hài tử, hắn vô tình nghe phụ hoàng nói sẽ phái người tới Lê Quốc, hình như còn phải cải trang thành cường đạo.

Vì hai chữ "cường đạo"này, ấn tượng về trấn Tây Lương kia vô cùng sâu sắc. Nghe nói sau thảm án đó, nhưng người dân xung quanh liền vội vàng dọn đi. Chưa tới nửa năm, Tây Lương trống liền bị vứt bỏ.

"Sao công tử lại biết nơi đó?" Nàng thử thăm dò.

Nam tử trước mặt như hoàn hồn, thật lâu sau vẫn không trả lời câu hỏi của nàng.

Nhịn không được mà cắn răng, Thượng Trang có lẽ đoán được.

Bởi vì thân phận công chúa Lê Quốc của nàng.

Nàng từng nghe Nguyên Duật Diệp nói, vì điều tra hậu duệ của Lê Quốc, Tiên Hoàng đã không ngừng phái người tìm kiếm, một khi có tin tức, tất cả mọi người đều có thể chuốc lấy họa sát thân.

Tiên Hoàng thà giết lầm một trăm kẻ cũng tuyệt đối không buông tha một người.

Nước mắt chậm rãi dâng lên, thì ra người hại chết cha mẹ là nàng!

Nàng tựa vào người hắn, thân thể nhịn không được mà run rẩy.

"Ta cũng chỉ nghe người ta nói." Nguyên Duật Phong thuận miệng đáp, lại hỏi, "Ngươi tới đó làm gì?"

"Nơi đó... Là nhà của ta." Nhắm mắt lại, Thượng Trang vô lực trả lời.

Kỳ thật, nàng chỉ muốn làm tốt thân phận Nghê Thượng Trang này, đáng tiếc nhiều chuyện ập tới như vậy, nàng thật sự không còn sức chống đỡ.

Lá rụng về cội, nàng muốn trở về nhà, cho dù hôm nay Tây Lương trấn chỉ còn là đống gạch vụn, nàng cũng muốn trở về.

Hắn thấp giọng: "Được, chờ tới ngày ngươi chết, ta đồng ý với ngươi. Có điều hôm nay, ngươi chưa từng gặp ta, chưa từng."

Khóe miệng Thượng Trang khẽ động, ý tứ bên trong, nàng đương nhiên hiểu.

Hắn không muốn có người quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của mình, nàng càng không muốn có người đi quấy rầy hắn.

Hắn cuối cùng cũng có thể sống vì mình, không còn là thái tử mặt ngoài phong quang, nội tâm đau khổ kia nữa.

Đoạn đường tới Lương Thành, Thượng Trang cơ hồ đều mê man. Nguyên Duật Phong cũng không đánh thức nàng, đường bọn họ đi đều bị dò xét, rất nhiều lần đều thiếu chút đụng mặt người Lê Quốc.

Gần tới Lương Thành đã là năm ngày sau, bọn họ đi đường không tính là nhanh, nhưng đủ tránh khỏi sự truy lùng của Lê Quốc.

Nguyên Duật Phong không vào thành, đến Lương Thành, hắn thả nàng xuống. Hắn tới đây, sẽ không vào trong, cũng không có khả năng đi vào. Hắn cứu nàng, nhưng không thể một mực dẫn nàng theo bên cạnh, hắn sẽ không vì nàng mà từ bỏ cuộc sống vất vả lắm mới có được.

Nàng chỉ là An Lăng Vu, không phải cô cô của hắn.

Có lẽ, vì nàng mà nguyện ý trả giá tất cả có rất nhiều.

..............................

Nguyên Duật Diệp tới Lương Thành đã là cuối tháng bảy.

Khí trời không còn oi bức, xe ngựa nhanh chóng lên đường, nhưng gió thổi vào vẫn không đủ khiến người cảm thấy mát mẻ.

Tối đó, thị vệ cho dựng doanh trướng.

Trương công công quạt mát cho hắn, một mặt hỏi: "Hoàng Thượng nóng không? Lát nữa nô tài cho người mang nước ô mai tới cho ngài."

"Không cần." Hắn lắc đầu đứng dậy, trực tiếp xuống xe ngựa.

"Hoàng Thượng..." Trương công công vội vã đi theo.

Trùng hợp Mộ Dung Vân Sở ở xe ngựa khác cũng ra ngoài, thấy Nguyên Duật Diệp tới, hắn vội hỏi: "Hoàng Thượng đi đâu?"

Nguyên Duật Diệp phất tay: "Tùy ý đi dạo một chút, đều không cần đi theo."

Trương công công lập tức dừng bước. Gần đây tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, gã không dám không nghe mệnh lệnh của hắn.

Ngước mắt đã có thể nhìn thấy Lương Thành cao ngất. Nguyên Duật Diệp chần chờ, cuối cùng vẫn nâng bước đi về phía trước.

Sự tình tàn sát dân trong thành đã trôi qua rất lâu, thi thể tuy đã được thu dọn nhưng giờ phút này tới gần, không biết có phải do cảm xúc trong lòng hay không, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh nồng kia.

Nhíu mi, bước chân cứ thế mà tiếp tục.

Trái tim rốt cuộc như thế nào mới có thể hạ ra mệnh lệnh "tàn sát dân chúng trong thành"? Nguyên Duật Diệp theo bản năng nắm chặt hai tay thành đấm, cắn răng, trái tim đó đương nhiên chỉ chất chứa hận thù.

Quay đầu, chợt cảm nhận phía sau tựa như có bóng người, hắn kinh hãi, theo bản năng đi về hướng đó. Một thứ gì đó bị ném ra, hắn lui vài bước, trước mắt liền hiện lên gương mặt nữ tử quen thuộc.

Nguyên Duật Diệp chấn động, vội phi thân đón lấy người đó.

"Ưm..." Thương tích trên người vẫn còn, hiện tại không thể dùng hết khí lực, hắn chỉ ôm người kia cùng ngã nhào xuống đất.

"Hoàng Thượng!" Trương công công đứng từ xa nhìn theo hắn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cuống quít gọi thị vệ đuổi tới.

Nguyên Duật Diệp nhìn nữ tử trong lòng, bỗng giật mình.

Vu Nhi!

Thật sự là nàng!

"Vu Nhi!" Hắn ôm chặt nữ tử trong lòng, lúc này bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội ngước mắt. Trước mặt là Lương Thành, nhìn không ra bất cứ điểm đáng ngờ nào.

Trương công công cùng thị vệ xông lên, vừa thấy Thượng Trang, sắc mặt gã lập tức thay đổi.

"Đuổi theo cho trẫm!" Nguyên Duật Diệp trầm giọng. Người nọ rời đi nhanh như vậy, có lẽ vẫn chưa rời khỏi Lương Thành.

Thị vệ lập tức phân tán điều tra.

Nghĩ tới Thượng Trang đang ở cạnh mình, Nguyên Duật Diệp không khỏi run lên. Hắn vẫn cảm thấy mọi thứ đều không chân thật, cứ như nằm mơ.

"Hoàng Thượng, nương nương..." Trương công công nhỏ giọng hỏi.

Hắn lúc này mới ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: "Ngươi cũng nhìn thấy?" Thật sao? Trương Liêu cũng nhìn thấy? Vậy người nằm trong lòng hắn thật sự là Vu Nhi rồi. Thật tốt quá, hắn không phải nằm mơ!

Ôm nàng, đứng lên.

Trương công công lo tới vết thương trên người hắn, vội duỗi tay giúp hắn đỡ lấy Thượng Trang. Lần này, hắn không cự tuyệt.

Cho người lấy thêm chăn đệm vào xe ngựa, hắn mới dám cẩn thận đặt nàng xuống.

Nàng thoạt nhìn rất yếu, phảng phất như chỉ cần khẽ động liền biến mất.

"Vu Nhi." Chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng, khóe miệng hắn mới lộ nụ cười yên tâm. Hắn không biết đã bao đêm tỉnh lại nhưng không thấy nàng.

Cùng nàng mười ngón tay đan chặt, hắn sợ người trước mặt lần nữa biến mất.

Ngoài xe ngựa, sắc mặt Mộ Dung Vân Sở trầm xuống, có người đưa Thượng Trang tới, hắn rốt cuộc là ai? Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này có thể coi là hoang vu dã ngoại, nhưng một chiếc xe, một con ngựa cũng không thấy, xem ra đối phương rất cảnh giác, không muốn để lộ hành tung của mình.

Nhìn về chiếc xe kia, Mộ Dung Vân Sở chỉ đứng chắp tay.

Bên trong, bàn tay của nam tử bọc lấy tay mình, thật ấm áp.

Nàng nhắm mắt nhưng vẫn nở nụ cười, chắc lại nằm mơ rồi. Nguyên Duật Phong không thể nắm tay nàng như vậy, cho nên, đây chỉ có thể là mộng.

Nhưng đây là tay ai?

Nàng hình như nhìn thấy gương mặt của một nam tử.

Mở mắt, nàng yên lòng cười, thì ra là Nguyên Duật Diệp.

Cảm giác thật chân thật, nàng nhịn không được mà gọi: "Hoàng Thượng..."

Nguyên Duật Diệp giật mình, lập tức nắm tay nàng thật chặt, cao hứng hỏi: "Tỉnh rồi sao? Có khó chịu không?" Hắn duỗi tay định đỡ nàng, nghĩ nghĩ lại thôi, vẫn là để nàng ngủ đi.

Thượng Trang vẫn cười, câu đầu tiên của hắn thế mà là như vậy. Nàng lắc đầu, vẫn là lắc đầu.

Nam tử cúi người, ôn hòa ôm lấy nàng: "Ta không nên giao nàng cho y, không nên... Vu Nhi, ta biết sai rồi, còn cơ hội để đền bù không?"

"Hoàng Thượng không sai." Hắn dụng tâm lương khổ với nàng, chuyện tới bây giờ nàng còn có thể không rõ sao? Những lời Phục Linh nói lúc nàng rời đi, tới nay ký ức vẫn còn mới mẻ.

"Hoàng Thượng gầy rồi." Nàng thì thào.

Nguyên Duật Diệp nắm chặt tay nàng, khẽ cười, lúc này màn xe bị vén lên, Trương công công lên tiếng: "Hoàng Thượng, nô tài đã đưa Thanh phu nhân tới."

Thượng Trang giật mình, không tin mà nhìn tất cả diễn ra trước mắt.

Đây không phải mộng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui