Thâm Cung Tù - Quyển 1

Cầm trong tay viên thuốc kia đã muốn nóng lên do bị lòng bàn tay nắm quá chặt, Nhậm Cực ngược lại cứ cầm viên thuốc mãi, trong lòng không ngừng do dự, thuốc này, thật có thể uống sao?

Thuốc kia chỉ bằng ngón tay, trong bóng đêm không hề phản chiếu ánh sáng, để sát vào chóp mũi, thế nhưng vẫn không nghe thấy một chút hương vị nào cả, theo ánh lửa nhìn lại có màu ngọc sáng, để gần lửa thời gian nắm trong tay lại dài, nhưng cũng không vì độ nóng lên cao mà có dấu hiệu mềm ra.

Mạc Kỉ Hàn vẫn còn mê man bên cạnh, tầm mắt Nhậm Cực nhìn viên thuốc cùng y qua lại vài lần thủy chung vẫn không thể hạ quyết tâm, nếu thuốc này là cho chính hắn, hắn đại khái sẽ cười trừ đem nó ném thật xa, khả hiện tại, hắn có nên tin tưởng lời nói của tên quỷ mỵ kia không? Nếu lời gã là thật, vậy lần xuất phát trước của Đỗ thái y chỉ e là dữ nhiều lành ít, ông ta là một lão nhân không hề có võ công, làm thế nào có thể vượt qua khí độc này đây.

Chết tiệt trước mắt là, hắn lên đường chưa kịp thông báo với Việt Ninh, báo cáo gì e rằng cũng đều đưa đến kinh thành, khiến hắn tạm thời không thể nắm rõ hành tung của bọn họ. Hơn nữa, trừ bỏ Đỗ thái y ra, chưa người nào chân chính nhìn thấy “Độc Long Châu”, nếu ông ta vạn nhất có gì không hay xảy ra, kêu chính mình làm thế nào có thể tìm “Độc Long Châu”?

Hơn nữa, ánh mắt Nhậm Cực nhịn không được nhìn Mạc Kỉ Hàn mê man lại băn khoăn, nếu tên kỳ quái kia nói là thật, đợi cho lên được Ngũ Lão Phong tìm được Độc Long Châu, thật sự tất cả đều vô dụng không thể cứu được tính mạng của y?!

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu vẫn rối rắm như cũ, cuối cùng thấp chú một tiếng thừa dịp Mạc Kỉ Hàn mê man nâng tay mở khớp hàm của y ra đem viên thuốc kia lấp vào, uy một chút nước sau đó khẽ vuốt hầu kết, khiến y có thể đem dược kia nuốt vào.

Mạc Kỉ Hàn ngày hôm sau mặc dù không biết Nhậm Cực cho y uống dược, nhưng không hiểu sao lại ngủ, suy nghĩ một chút chỉ biết là do bị Nhậm Cực điểm huyệt, hơn nữa tối hôm qua vốn có một người bị trọng thương cần cứu chữa lại không thấy, khi tỉnh lại lại phát hiện sắc mặt Nhậm Cực cực kỳ khó coi, nghĩ đến có lẽ là do hắn có chuyện gì đó không cho mình biết.

Lúc sau đích lên núi đường xá tuy rằng càng phát ra gian nan, Nhậm Cực lại thay đổi phương pháp di chuyển so với trước đây, ban ngày thừa dịp khí độc bị ánh nắng làm giảm bớt gần như không ngừng nghỉ gấp rút lên đường, đến khi ban đêm chướng khí dần dần dày thì mới nghỉ ngơi.

Bởi vì khí độc quanh năm bao quanh vùng núi rừng, mới đầu Nhậm Cực còn cho là có thuốc giải độc nên không để ý, hiện giờ cũng không thể không cẩn thận mà hành động, không hề ở trên mặt đất cắm trại, ngược lại là nằm lên cây.

Nhóm cận vệ mỗi người đều thân thủ bất phàm, khinh công bám trụ trên cây không phải chuyện khó, bất luận có thế nào, hơn phân nửa thời giam đều là ăn ngủ nơi vùng hoang vu, thành ra cũng có thói quen.

Thế nhưng khổ nhất vẫn là hai tiểu cung nữ kia, trên đường đi vốn đã chịu nhiều khổ cực, ban đêm nghe lời người nọ nói xong thì tinh thần càng không yên, đem giải độc đan nuốt vào gấp đôi, hận không thể giống như cơm ngày ăn ba bữa. Hiện tại cư nhiên còn phải lên cây mới có thể ngủ cùng nghỉ ngơi, làm cho các nàng chỉ có thể ôm cây mà than thở.

Đừng nói bình thường chưa từng trèo cây, núi này vừa ẩm vừa ướt, ngay cả vỏ cây cũng không thoát khỏi tình trạng đó, hơn nữa do âm hàn khí hậu người tất nhiên cũng ăn mặc dày thêm một chút, ngay cả đi đường cũng đã có vẻ cồng kềnh, đừng nói là leo lên cây.

Buổi tối, Minh Kiêu thấy hai tiểu cung nữ tay chân vụng về leo vài ba lần mà cứ chưa đến hai bước đã bị thân cây ẩm ướt kia làm té xuống, ban đầu là nhìn thấy rất thú vị, không tránh khỏi nhìn nhiều một chút, nhìn đến cuối cùng, liền chịu không nổi, đứng dậy mỗi tay xách một người, nói thầm: “Nha đầu yếu đuối giống các ngươi, thật muốn không hiểu vì sao Hoàng Thượng còn muốn mang theo.“

Liễu Oanh nghe hắn nói khinh khi thế, lập tức liền nghẹn đỏ mặt, không biết đáp lời thế nào, Mạc Ngôn trên mặt đồng dạng đỏ ửng, nổi giận đùng đùng bắt bẻ nói: “Không có chúng ta, các ngươi một tháng qua ngoại trừ thịt nướng khẳng định cũng chỉ là thịt nướng, làm gì có cơm trắng với thêm đồ ăn? Hay ngươi nói là ngươi làm?“

Lời còn chưa dứt, lại là “A” một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên cảm giác như đang bay đầu cháng váng não căng ra, đợi cho trước mắt lại có thể nhìn thấy mọi thứ, mới phát hiện chính mình đã đứng trên một nhánh cây chắc chắn.

Minh Kiêu đối với lời nói của Mạc Ngôn chỉ cười khúc khích tỏ vẻ đáp lại, sau đó nói: “Đứng vững vào, hôm nay buổi tối ngay trên đây ngủ, nhớ rõ đừng xoay người bậy bạ, ngã xuống ta cũng không phụ trách đâu.“

Liễu Oanh đứng trên một nhánh cây khác đối diện với Mạc Ngôn, mặt đã muốn từ đỏ bừng trở nên trắng bệch, tay ôn lấy không ngừng phát run: “Thật là ở… ở…… nơi này ngủ… ngủ sao?“

Không ai trả lời, Minh Kiêu đã thả người phóng đi, tâm Mạc Ngôn mặc dù căm giận, thế nhưng lần đầu tiên ở một nơi cao như vậy, cũng không khỏi khẩn trương, cứng ngắt ơm nhánh cây: “Liễu tỷ tỷ, tỷ cần phải ôm chặt nha.“

Liễu Oanh mặt đầy đau khổ, nhìn xuống mặt đất cách gần một trượng kia: “Tỷ đã muốn ôm chặt đến mức không thể chặt hơn, thế nhưng, Tiểu Mạc, ôm như vậy, chúng ta ngủ như thế nào? Không lẽ phải đứng ngủ?“

Nhánh cây vẫn rất ẩm ướt, Mạc Ngôn vốn định ngồi xuống, thế nhưng vừa xoay người liền cảm thấy giống như sắp rơi, đành phải cứng ngắt đứng lên: “Liễu tỷ tỷ, đứng cũng có thể ngủ mà, không được động nha động một chút sẽ ngã xuống a.”

Hai người ôm lấy thân cây mày ủ mặt ê, trong lòng hối hận muốn chết, sớm biết như thế, còn phí sức leo lên cây làm gì, không bằng ngay tại trên mặt đất lăn ra nghỉ luôn, bất quá thì ăn thêm hai viên giải độc đan. Trên cây này vừa không thể sưởi ấm cũng không có mền, gió lạnh thổi qua vèo vèo, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, ngủ cũng không dám ngủ, chỉ cầu bản thân không ngã xuống đất là đã A di đà phật lắm rồi.

Đang rầu rĩ, đột nhiên nghe tiếng cười của Minh Kiêu: “Hai người các ngươi, là tính cứ vậy mà đứng cả đem à? Thật đúng lúc, có các ngươi canh gác, đêm nay các huynh đệ cần phải hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.“

Liễu Oanh nhìn thấy hắn đến như thấy cứu tinh, làm gì còn để ý lời hắn nói là châm chọc hay là nói móc, nhanh chóng nói: “Kiêu Phó thống lĩnh, phiền toái ngươi đưa ta xuống dưới, ở trên này thật sự ta không tài nào ngủ được.“

Minh Kiêu cũng lắc đầu, phấn chấn bày ra đồ dùng trên cây, còn phô trương thêm đệm chăn, nói: “Hoàng Thượng hạ lệnh toàn bộ mọi người ở trên nghỉ ngơi, trên đường đi các ngươi cũng có chút kiến thức về sự lợi hại của độc vật nơi đây chứ, hơn nữa khí độc càng về đêm càng dày đặc, cực kỳ bất lợi với con người, hít ít một chút vẫn tốt hơn.“

Nói xong thảy thêm một cái dây lưng, nói tiếp: “Cầm lấy, nếu sợ buổi tối ngã xuống, vậy thì đem mình cột chắc một chút.“

Liễu Oanh nơm nớp lo sợ tiếp nhận dây thừng, nhân tiện nhìn liếc mắt một cái xuống mặt đất, nương theo ánh lửa quả nhiên thấy từng đợt từng đợt chương khí đang dần dần dày đặc thêm, trước kia một mực ở trên mặt đất nên không để ý, hiện tại vừa dứng ở giữa cây nhìn xuống thì thấy giống như một tầng sương bay bay, không khỏi hãi trụ, thành thành thật thật “Nga” một tiếng phục cúi người cẩn thận nằm xuống, lấy cái dây thừng kia đem chính mình cùng với chăn cột thật chặt trên nhành cây, lúc này mới hơi an tâm một chút.

Minh Kiêu đứng bên Mạc Ngôn, một bên bày đệm chăn một bên nói: “Mở to hai mắt nhìn cho rõ, buổi tối ngày mai các ngươi tự mình làm.“

Mạc Ngôn bị lối nói khinh thường của hắn khiến lông mày dựng lên, vừa tức lại vừa sợ, nhịn không được hứ mạnh một tiếng đáp trả… Không nhìn tới sắc mặt đáng giận kia: “Chuyện lạ!“

Minh Kiêu tay chân cực nhanh, nói mấy câu liền làm xong, vỗ tay nói: “Xong rồi.” Thuận tay cũng đưa cho Mạc Ngôn một dây thừng, Mạc Ngôn đang tức khí, phất tay quăng lại.

Minh Kiêu vô vị nhún nhún vai, đem dây thừng khoát lên trên nhánh cây: “Tùy ngươi muốn dùng hay không, vạn nhất rơi xuống cái mũi dẹp lép thì do ngươi xui xẻo mà thôi.“

Mạc Ngôn đang muốn phản bác, Minh Kiêu đã thả người một cái nhảy xuống nhánh cây khác, thân pháp biến ảo nhẹ nhàng mấy cái đã trở lại chỗ của mình, Mạc Ngôn chỉ có thể giương mắt nhìn.

Liễu Oanh giận dữ nói: “Tiểu Mạc, bớt tranh cãi nghỉ ngơi sớm mộ chút đi, đường còn rất dài, muội nếu mỗi ngày đều so đo, chưa tới đỉnh núi đã bị tươi sống tức chết rồi.“

Mạc Ngôn rốt cuộc không có can đảm lượng cứ như vậy mà ngủ, theo phương pháp của Liễu Oanh đem mình cột thật chặc, không cam lòng nói: “Không phải thế sao, chuyện lạ lắm sao. Nếu không phải nhờ chúng ta, nhìn hắn mỗi ngày chỉ có thể nướng độc xà mà ăn thôi!“

Liễu Oanh nghe nàng nói tâm tính như tiểu hài tử, nhịn không được buồn cười, nhanh chóng chuyển đề tài: “Muội nhìn kia, từ nơi này nhìn lên khoảng không trên bầu trời, thật đúng là xinh đẹp quá.“

Mạc Ngôn nghe vậy nhìn lên, quả nhiên nhiều chấm nhỏ hòa vào nhau đầy trời, trời đêm như một tấm vải nhung đen lòe lòe nhấp nháy ánh sáng, ánh trăng bạc chiếu xuống đất, quả nhiên là đẹp đến mức không nói nên lời.

Thế nhưng nàng lại không có tâm tình thưởng thức, dọc đường đi ngoại trừ thấy được đại ca vài lần, nàng căn bản ngay cả cơ hội tới gần đều không có, càng đừng nói đến bắt chuyện, khó được lần này xuất hành không có đại quân đi theo, hẳn là một cơ hội rất tốt, thế nhưng tình cảnh như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp y trốn thoát đây?

Trong lòng nhiều ý niệm hiện ra, ngoài miệng nói: “Đúng vậy, thật xinh đẹp. Nhìn ánh trăng sao như vậy tâm tình cũng tốt hơn, Liễu tỷ tỷ ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.“

Mạc Kỉ Hàn đang bị Nhậm Cực ôm vào trong ngực, hơi ngẩn ngơ nhìn thấy tinh quang đầy trời, nơi hậu tâm nội lực không ngừng cuồn cuộn truyền vào kinh mạch của y, tứ chi mặc dù ấm, tâm lại lạnh băng.

Nhậm Cực vận công xong trợn mắt, liền thấy Mạc Kỉ Hàn đang nhìn sao, những chấm nhỏ sáng ngời phản chiếu trong mắt càng phát ra vẻ sáng ngời, khiến người ta có suy nghĩ muốn vuốt ve. Nhưng mà khiến hắn ảo não nhất chính là, cặp mắt kia có thể phản chiếu ra bất cứ thứ gì, lại đơn độc không hề phản chiếu lấy chính hắn, đừng nói nói chuyện, dọc theo đường đi y căn bản ngay cả con mắt cũng không nhìn hắn liếc mắt một cái.

Nghĩ hắn trên đường vì y mà làm không ít chuyện, thế nhưng nam nhân này đáng giận thật sự rất đáng giận thế nhưng tựa như một khối sắt bướng bỉnh không hề chuyển động, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, có trời biết hắn hiện tại nghẹn rất nhiều muốn nói ra, nhưng mà, muốn nói mà người nghe lại cự tuyệt hoàn toàn như vậy, khiến hắn không biết phải làm sao.

Theo ánh mắt y nhìn lên, những chấm nhỏ trên bầu trời vẫn chói mắt, không biết có phải do ngồi trên cao như vậy, cảm thấy được động tay là có thể đụng đến, nhưng dù khăng khăng thế nào cũng không thể chạm đến.

Nhậm Cực cảm thấy được chính mình chưa bao giờ thật sự nhìn sao trời như thế này, cũng chưa từng thấy sao trời đẹp đến như vậy, hắn trải qua hai mươi năm cho tới bây giờ chỉ lo cúi đầu làm việc, chưa bao giờ nghĩ ngửa đầu lên nhìn trời như vậy, hiện giờ mới biết thế gian còn có cảnh trí như vậy.

Nhưng cảnh trí như vậy chung quy không phải chỉ dành cho một mình hắn, bất luận kẻ nào chỉ cần nguyện ý ngẩng đầu, đều có thể xem được vẻ đẹp như vậy, mà hắn muốn, là thứ độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mình hắn.

Cho dù tâm người nọ cũng giống như những chấm nhỏ trên trời kia, thoạt nhìn tựa hồ tay có thể bắt lấy nhưng lại xa đến không thể chạm được, thế nhưng người của y cũng không phải là chấm nhỏ, đến bây giờ vẫn có thể nắm giữ trong tay mình, về sau, cũng sẽ vẫn có thể nắm giữ trong tay mình. Hắn đã muốn, hắn có thời gian, chung quy có thể chậm rãi đem thứ không thể kia biến thành thứ có thể chạm đến được!

Trăng cũng đã lên cao, một chút cũng không buồn ngủ

Nhậm Cực rốt cục chậm rãi hỏi: “Mạc tướng quân, ngươi chẳng lẽ không muốn hỏi xem trẫm vì sao muốn mang ngươi tới nơi đây?“

Hết Chương 53

Xuất hiện một cặp phụ rất cute… mong cặp này thành đôi wa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui