Vụ án long thai này chẳng những khiến Liễu Yến Yến rớt đài mà cả hoàng hậu cũng không tránh được liên lụy.
Bấy giờ là thời điểm tất niên, trong cung có nhiều sự vụ cần hoàng hậu giải quyết cho nên hoàng đế không phạt nàng quá nặng.
Hắn chỉ ra khẩu dụ cắt nửa năm bổng lộc của Triêu Lan cung, đồng thời bắt hoàng hậu mỗi ngày đều phải tụng kinh cầu siêu cho hoàng tự.
Từ đó đến nay, nghe nói hắn cũng không gặp hoàng hậu lần nào.
Bao lần nàng cầu kiến, hắn đều từ chối thẳng thừng.
Hoàng hậu ngồi vững trên ghế phượng nhiều năm, một phần không nhỏ là nhờ vào sự tôn trọng của hoàng đế.
Nay, tuy nàng đại nạn không chết nhưng lại mất đi sự hậu thuẫn quý giá ấy, thiệt hại đúng là không nhỏ.
Về phần nhân vật chính Minh Du, nghe đâu đến giờ thân thể đã khá hơn nhưng vẫn còn tâm bệnh không nguôi.
Tất thảy sóng gió vừa rồi đều bắt nguồn từ cái thai trong bụng Minh Du.
Thế nên, khi ta nói ra điều này, Bạch Diệu Hoa sửng sốt:
– Tỷ tỷ nói gì? Minh Du giả mang thai sao?
Để trò chuyện thoải mái, mỗi khi Bạch Diệu Hoa sang chơi, ta đều không giữ cung nữ bên cạnh.
Thế nhưng đây không phải chuyện nhỏ, Bạch Diệu Hoa theo phản xạ đưa mắt nhìn quanh, lại kiểm tra cả bên ngoài cửa sổ, chắc chắn không có ai, nàng mới nói tiếp:
– Giả mạo long thai là tội chết.
Nàng ta liều mạng như vậy để làm gì?
Ta thở dài, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu:
– Cũng là ngoài ý muốn của nàng ta mà thôi.
Tất cả đều do tỷ tính toán không chu toàn…
Bạch Diệu Hoa càng kinh ngạc hơn, nàng kéo tay áo ta:
– Chuyện này sao lại có liên quan tới tỷ? Tỷ chớ làm muội sợ!
Ta tặc lưỡi, nhớ lại thời điểm cùng hoàng hậu ly khai khi trước:
– Ngày đó Minh Du giật dây Liễu Yến Yến, dùng Tạ Thu Dung làm mồi nhử chia rẽ tỷ và hoàng hậu nương nương.
Tỷ biết đó là một cái bẫy, nhưng vì không thể bỏ rơi Tạ Thu Dung nên đành trở mặt với hoàng hậu.
Dù bảo vệ được Tạ Thu Dung, nhưng tỷ đã để lộ điểm yếu của mình…
Ta hiểu rõ Minh Du nhất định sẽ nắm lấy điểm yếu này, về sau sẽ còn lợi dụng Tạ Thu Dung bày ra cạm bẫy cam go hơn.
Tiên hạ thủ vi cường.
Ta và Tạ Thu Dung quyết định phải ra tay trước.
Ở nơi này, có bao nhiêu việc đáng bị xử tội chết? Thông dâm và mưu phản đều quá lớn, một mình ta không đủ sức dàn xếp, mà Minh Du cũng chẳng ngu ngốc để rơi vào loại bẫy này.
Ta suy đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy giả mang long thai là thích hợp nhất.
Minh Du muốn li gián ta và hoàng hậu? Ta cũng nên cho nàng nếm thử mùi vị bị li gián là như thế nào.
Ta đem chuyện này bàn bạc với Lâm Giang.
Sau mấy ngày suy nghĩ, hắn đưa cho ta một đơn thuốc thực không thể hoàn hảo hơn.
Đơn thuốc này gồm mấy loại dược liệu khi dùng riêng lẻ thì không có tác hại gì, nhưng nếu phối hợp với nhau sẽ tạo ra triệu chứng mang thai như mệt mỏi, buồn nôn, thậm chí làm mất cả tín kì hằng tháng.
Ta nói đến đây, Bạch Diệu Hoa không khỏi kinh ngạc:
– Hóa ra là vậy.
Nhưng làm sao tỷ lừa được Minh Du dùng thang thuốc đó?
Ta phì cười, lắc đầu:
– Tỷ nào có bản lĩnh ấy.
Tất cả đều nhờ vào Tạ Thu Dung.
Quả thật, chuyện này hết bảy phần là do Tạ Thu Dung một tay lo liệu.
Thang thuốc kia không thể trực tiếp đưa cho Minh Du, vì vậy ta lại phải cùng Lâm Giang đau đầu tính toán một phen.
Cuối cùng, chúng ta cũng tính ra một cách: Tách thang thuốc này thành hai phần – những loại thảo dược khi sắc lên tạo thành hỗn hợp không màu không mùi Tạ Thu Dung sẽ hạ vào tinh dầu dùng để pha nước tắm của Minh Du, còn lại dùng chế thành cao dưỡng da.
Sau khi Minh Du tắm xong, dược vẫn còn lưu lại trên da, lại thoa thêm loại cao này, các loại thảo dược tương tác với nhau, trải qua khoảng nửa tháng, triệu chứng giả sẽ xuất hiện.
Ở Ti Chế Phòng, Tạ Thu Dung là người chịu trách nhiệm quản lí việc điều chế các loại tinh dầu.
Hạ thuốc vào tinh dầu của Minh Du đối với nàng không khó khăn gì.
Nhưng cao dưỡng da lại do một thượng nghi khác quản lí.
Nếu để Tạ Thu Dung đề xuất loại cao dưỡng da mới, e rằng không ổn.
Minh Du nhất định có lòng đề phòng Tạ Thu Dung, cao dưỡng da do Tạ Thu Dung chế ra, Minh Du ắt sẽ tránh không dùng.
Mà cho dù nàng có dùng, về sau xảy ra chuyện sẽ nghi ngờ Tạ Thu Dung ngay lập tức.
Ta không còn cách nào khác, đành mượn tay Tương Huyền đưa loại cao dưỡng da này đến Thượng cung cục.
Hôm đó, ta giả vờ lấy cao ra dùng, còn đặt cho nó một cái tên mĩ miều: Bạch Ngọc cao.
Ngọc Nga lại làm như vô tình nói hớ ra tên vài loại nguyên liệu.
Chúng ta úp úp mở mở như thế, Tương Huyền khó tránh động lòng tham.
Ít ngày sau, ả lại bắt gặp Như Hoa, cung nữ sai việc của Tạ Thu Dung lén lút tha về một đống thảo dược giống với nguyên liệu trong loại cao dưỡng da kia.
Dựa vào quan hệ thân thiết giữa ta và Tạ Thu Dung, Tương Huyền đoán ngay ta đã cho Tạ Thu Dung công thức.
Ả đã từng nhờ vào công thức Tứ Tuyệt hương của ta để thăng tiến, tất nhiên phải sợ hãi Tạ Thu Dung cũng nhờ vậy mà vươn lên.
Tương Huyền không muốn bị Tạ Thu Dung vượt mặt, bèn lén lục đồ của Tạ Thu Dung, trộm công thức Bạch Ngọc cao, lập tức đem điều chế dâng lên Thượng Cung đại nhân để cướp công.
Tạ Thu Dung tỏ ra ấm ức, Tương Huyền càng đắc ý, không nghi ngờ gì nữa, lại còn đốc thúc Ti Chế phòng làm việc thật nhanh để loại cao kia sớm được lưu hành rộng rãi khắp lục cung.
Bản chất tiểu nhân của Tương Huyền thế mà lại hữu dụng.
Nhờ có ả, Tạ Thu Dung bớt được một mối lo.
Sau này, nếu có một ngày Minh Du điều tra ra được chân tướng thì Tương Huyền sẽ là người lãnh đủ.
(Chương 62)
Theo tính toán của Lâm Giang, sau khi dùng tinh dầu kết hợp với cao dưỡng da độ nửa tháng, triệu chứng mang thai sẽ xuất hiện.
Chỉ là, Minh Du thông minh như thế, dù phát hiện mình mang thai, nàng ta cũng sẽ giấu kín không nói ra ngoài, chờ đến khi cái thai ổn định mới tiết lộ.
Nhưng trong bụng nàng vốn không có cái gì, vài tháng trôi qua, không thấy bụng lớn thêm chút nào, Minh Du cũng sẽ biết mình bị lừa.
Đương lúc ta lo lắng sốt vó không biết làm thế nào để công khai chuyện Minh Du mang thai thì hoàng hậu lại xuất hiện góp vui.
Nghĩ lại, đến khi thấy tín kỳ đến trễ, Minh Du có lẽ sẽ tìm cách lén mời thái y đến chẩn mạch trước.
Mà Thái y viện xem chừng đều là người của nhà họ Hà rồi.
Thái y bắt mạch cho Minh Du xong, dù có nhìn ra triệu chứng là giả hay không đều sẽ đến bẩm báo với hoàng hậu trước.
Quả nhiên, hoàng hậu tát nước theo mưa, muốn nhân dịp này dìm chết Minh Du.
Một ngày đẹp trời, nàng âm thầm đưa vào điểm tâm một món canh gà nấu chung với rong biển.
Rong biển vốn có mùi tanh, dù nêm nếm thế nào cũng khó lòng loại bỏ hết mười phần tanh ấy.
Minh Du đang ốm nghén, không ăn gì cũng thấy buồn nôn, huống hồ là uống canh rong biển, nàng không nôn thốc nôn tháo mới là lạ.
Hoàng hậu mượn cớ này, mời thái y đến công bố việc Minh Du mang thai ra ngoài.
Ta đoán hoàng hậu đã biết cái thai kia là giả.
Dù không rõ ai là kẻ chủ mưu nhưng chỉ cần hạ được Minh Du, hoàng hậu vẫn là ngư ông đắc lợi.
Thế nên, nàng chẳng những tỏ rõ sự thiên vị đối với Minh Du mà còn tương kế tựu kế chia rẽ Minh Du và Liễu Yến Yến.
Nhờ có hoàng hậu, cuộc sống của Minh Du lúc đó thực sự không dễ dàng.
Sau khi tin Minh Du hoài long chủng được công bố, mọi đồ dùng của nàng đều bị kiểm tra, thay đổi cho phù hợp với thai phụ.
Vì vậy, Tạ Thu Dung ngừng không hạ thuốc vào tinh dầu nữa.
Thang thuốc kia cũng vì vậy mà mất dần công dụng.
Chuyện vạch trần long thai là giả, ta đã sắp xếp đâu ra đó, chỉ chờ thời cơ chín muồi là ra tay, nhổ tận gốc rễ Minh Du.
Tiếc rằng, ta rốt cuộc vẫn không thông minh bằng nàng.
Minh Du chẳng những lật ngược thế cờ, còn tiện tay đẩy hoàng hậu vào chỗ hiểm.
Bạch Diệu Hoa nghe rồi, thở dài tiếc nuối:
– Minh Du thực là đáng sợ.
Đến nước ấy mà nàng ta vẫn còn có thể trở mình.
Xem ra nàng ta mấy lần đòi gặp người nhà cũng là vì việc này đây.
Đoạn, nàng lại chau mày nghĩ ngợi:
– Nàng ta xưa nay đều chỉ một lòng bảo vệ Liễu thục phi, chưa từng có ý chống đối hoàng hậu nương nương, không hiểu vì sao bỗng nhiên lại động thủ chia rẽ hoàng hậu và tỷ? Chắc không phải cũng đã chán làm một phi tần an nhàn?
Để vuột mất cơ hội đánh đổ Minh Du, ta hối hận vô cùng, chỉ biết tự trách mình vô dụng:
– Cũng tại tỷ quá sơ hở.
Có lẽ, sau khi thuốc mất tác dụng, Minh Du thấy tín kỳ xuất hiện trở lại mới sinh nghi…
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể là như vậy.
Ta cứ cho rằng lượng thuốc trong người Minh Du chưa thể tan hết, tín kỳ dẫu có cũng chỉ rất ít.
Thông thường sau khi mang thai cũng có xảy ra hiện tượng xuất huyết nhẹ.
Trần thái y là người của hoàng hậu, ông ta tất sẽ biết lấy hiện tượng này ra gạt Minh Du.
Bạch Diệu Hoa cầm tay ta an ủi:
– Đâu thể trách tỷ hoàn toàn.
Hoàng hậu cũng còn bị Minh Du qua mặt nữa là.
Đáng lẽ khi ấy, hoàng hậu nên ngăn cản không cho Minh Du gặp người nhà quá sớm.
Muội nghĩ hai lần gặp ấy chính là mấu chốt giúp Minh Du lật ngược thế cờ.
Nếu là muội, chắc chắn muội sẽ tìm cách liên lạc với phụ mẫu để đưa nữ y giả dạng thân nhân vào thăm, xác nhận cái thai kia thật giả thế nào đã.
Nàng dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Minh Du phát hiện ra mình không có thai, người đầu tiên nàng ta nghi ngờ sẽ là hoàng hậu.
Đến Viện phán đại nhân còn phải nể mặt Trần thái y, trong hậu cung ngoài hoàng hậu ra, còn ai có thể thao túng ông ta lừa gạt Minh Du? Vả lại, Minh Du làm lộ việc mang thai ra ngoài chẳng phải cũng vì một chén canh của hoàng hậu sao? Vì muốn ly gián Minh Du và Liễu Yến Yến, hoàng hậu đã làm ra mấy hành động khó coi.
Minh Du cho rằng người hại mình là hoàng hậu không phải không có lý, đương nhiên sẽ tìm cách cắn lại hoàng hậu.
Hồng Sa độc trong cao thoa bụng của nàng ta không chừng cũng do người nhà của nàng ta đưa vào trong lần thăm thứ hai.
Mỗi lần tặng đồ cho Minh Du, hoàng hậu đều cẩn thận sai thái y kiểm tra trước mặt nhiều người để tránh hiềm nghi, nhưng nàng hẳn không ngờ Minh Du lại tự tay pha độc vào.
Ta cũng cho là vậy, bèn thở dài nuối tiếc:
– Chuyện này suýt chút nữa là liên lụy đến cả hoàng hậu.
Lúc đó tỷ sợ hãi vô cùng, chỉ lo lần này hoàng hậu mà sa vào bẫy của Minh Du thì hóa ra hậu cung sẽ rơi vào tay Triệu Lam Kiều.
Như vậy, tỷ chẳng những gậy ông đập lưng ông mà còn khiến tất cả mọi người đều gặp cảnh hiểm nguy.
Cũng may, hoàng hậu vẫn có thể ứng phó được.
Chỉ tội cho Liễu Yến Yến phải làm hình nhân thế mạng.
Bạch Diệu Hoa khẽ lắc đầu, thương xót nói:
– Liễu Yến Yến thực lòng với hoàng thượng, lần này nàng ta nhất định là bị đả kích rất lớn.
Muội nghĩ hoàng thượng sẽ không để nàng ta bị oan ức mãi.
Khi chuyện này lắng xuống, hoàng thượng nhất định lại nâng đỡ nàng ta thôi.
Nhưng qua việc này mới thấy, mật thám của hoàng hậu có mặt ở khắp nơi.
Cái bớt kia Liễu Yến Yến giấu kĩ như thế mà vẫn bị hoàng hậu biết được, lôi ra làm chứng cớ… Chỗ chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.
Nghĩ đến tương lai, cả hai ta đều không giấu được nỗi âu lo.
Bạch Diệu Hoa đặt quyển họa kỹ sang một bên, ngả lưng nằm xuống cạnh ta, tặc lưỡi than:
– Muội quen biết Minh Du cũng mấy năm rồi.
Từ lâu, muội đã cảm thấy nàng ta không phải người đơn giản, nhưng đến bây giờ mới biết tâm kế của nàng ta… không ngờ lại đáng sợ như vậy.
Thế nhưng, có chuyện này muội vẫn không nghĩ ra.
Nếu nàng ta không hề mang thai, sao có thể giả sảy thai mà qua mặt được cả Diêu nữ y chứ?
Ta dịch người về phía trong sạp gỗ một chút cho Bạch Diệu Hoa nằm thoải mái, đoạn thong thả nói:
– Cơ thể của nữ nhân những ngày sắp đến tín kỳ cũng có những triệu chứng tương tự như lúc sảy thai.
Ta nghĩ Minh Du đã chờ đến ngày thứ hai của tín kỳ khi cơ thể xuất huyết nhiều nhất mới bày trò sảy thai.
Chuyện Trần thái y bị côn đồ đánh trọng thương, hẳn cũng là do người nhà họ Minh dàn xếp để hoàng hậu không can thiệp được nữa…
Nói đến đây, trái tim ta bất chợt hẫng đi một nhịp.
Ta kinh hãi ngồi bật dậy, giữa mùa đông mà chẳng mấy chốc mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Bạch Diệu Hoa trông thấy thế, cũng hoảng hốt ngồi dậy:
– Tỷ tỷ làm sao thế?
Ta bấu chặt tay nàng, giọng lạc đi:
– Hoàng thượng biết… hoàng thượng biết…
Bạch Diệu Hoa tái mặt:
– Hoàng thượng biết cái gì?
Ta hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh:
– Hoàng thượng biết cái thai đó là giả.
Tay Bạch Diệu Hoa cũng bắt đầu run lên.
Nàng dè dặt hỏi:
– Tỷ chắc chứ?
Ta cắn môi, khẽ đáp:
– Khi ấy, theo lý thì cái thai trong bụng Minh Du đã sang đến tháng thứ tư.
Thai nhi bốn tháng tuổi cũng đã lớn xấp xỉ một gang tay.
Cho dù Minh Du có lợi dụng tín kì để giả hiện tượng xuất huyết khi sảy thai, nhưng nếu không thấy thai nhi bị trục ra ngoài, Diêu nữ y sao lại không nghi ngờ? Bà ấy phát hiện ra nàng ta giả vờ mà không vạch trần, lại còn hùa theo như thế… Chỉ có thể là nghe theo hoàng thượng mà thôi.
Lúc này đây, Bạch Diệu Hoa còn sợ hãi hơn cả ta:
– Chết rồi! Vậy hoàng thượng có biết chuyện này do tỷ tỷ bày ra không? Liễu thái phó là cánh tay phải của hoàng thượng trong triều.
Tuy tỷ không cố ý nhắm vào Liễu Yến Yến, nhưng rốt cuộc nàng ta bị tai bay vạ gió, Liễu thái phó cũng khốn đốn một phen.
Nếu hoàng thượng biết được… chỉ e sẽ…
Bạch Diệu Hoa không dám nói tiếp.
Hoàng đế khó khăn lắm mới nâng đỡ được cha con nhà họ Liễu đến vị trí này… Thế mà ta lại…
Nếu hắn biết, sợ sẽ không tha cho ta mất.
Ta tự xoa ngực mình mấy cái, gắng gượng điều hòa hơi thở, trấn an Bạch Diệu Hoa mà cũng như tự trấn an mình:
– Hoàng thượng không biết tai họa này do tỷ gây ra đâu.
Sau cái lần Liễu Yến Yến xô ngã Minh Du, hoàng thượng đã căn dặn tỷ không được đến gần Minh Du nữa.
Giờ nghĩ lại mới ngộ ra, có lẽ khi ấy hoàng thượng đã biết Minh Du không hề mang thai.
Người lo nàng ta sẽ tìm cách gán tội lên đầu kẻ khác, nên mới dặn dò tỷ như vậy…
Hoàng đế từ đầu đã biết Minh Du không hề mang thai, vậy mà hắn vẫn phối hợp với nàng ta diễn trọn một vở kịch thương tâm nhường ấy.
Có thể nào hắn cũng như Minh Du, nghi ngờ hoàng hậu là người đứng sau việc này, thế nên hắn mới muốn mượn gió bẻ măng, cùng khó dễ hoàng hậu? Chẳng ngờ cuối cùng Liễu Yến Yến lại là người lãnh đủ.
Trong chuyện lần này, ngẫm kĩ một chút, tất cả chúng ta đều là tướng bại trận dưới tay Minh Du.
Ta tính toán không chu toàn, kéo theo bao nhiêu là biến cố, tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân.
Nhớ lại ngày còn nhỏ, cũng vì sai sót của ta mà Thẩm quý phi thừa cơ tiếm quyền Trần hoàng hậu, khiến cho hậu cung Tùy Khâu đại loạn, kéo theo biết bao nhiêu người phải chết oan.
Giờ đây, ta cho rằng mình đã trưởng thành, lại tự phụ có Lâm Giang và Tạ Thu Dung giúp đỡ.
Đáng tiếc, người tính vẫn không bằng trời tính.
Ta sắp đặt bao lâu vẫn thua tài ứng biến của Minh Du.
Từ ngày đó đến nay, chưa lúc nào trái tim ta được thanh thản.
Bao nhiêu lo âu, toan tính cứ như thủy triều lớp lớp ùa đến.
Có điều, trong hậu cung không chỉ có mỗi mình ta là ngủ không ngon.
Khi ta và Bạch Diệu Hoa đang nói chuyện dang dở thì Trịnh Vân Anh cầu kiến.
Cung nhân đã quen, không cần bẩm báo mà cứ theo lệ đưa nàng vào thẳng phòng ta gặp mặt.
Trịnh Vân Anh vừa trông thấy ta, nước mắt đã rưng rưng:
– Tỷ tỷ…
Ta cứ ngỡ muội ấy bị ai ức hiếp, vội vàng chạy ra hỏi han:
– Tiểu Anh sao thế này? Là ai làm khó muội ư?
Trịnh Vân Anh lắc đầu, nước mắt cũng vì thế mà ứa ra:
– Không có ai ức hiếp muội cả… Tỷ tỷ, muội thực xấu xa…
Ta chẳng hiểu Trịnh Vân Anh đang nói cái gì, nhưng sợ muội ấy bị lạnh nên nhanh tay kéo muội ấy vào ngồi cùng với Bạch Diệu Hoa trước.
Bạch Diệu Hoa rút khăn tay chậm nước mắt cho Trịnh Vân Anh, dịu dàng khuyên:
– Có gì từ từ nói.
Trịnh Vân Anh dụi đôi mắt sưng mọng một hồi, thút thít:
– Thực ra Xuân Hạnh bị oan… Nàng ấy không hề thích hoàng thượng… Tất cả đều là bịa đặt…
Chuyện này ta chỉ vừa nói với Bạch Diệu Hoa, sao Trịnh Vân Anh lại biết? Cả hai ta đều giật mình, bất giác nhìn nhau kinh hãi.
Bạch Diệu Hoa hỏi:
– Sao muội lại biết?
Trịnh Vân Anh quẹt nước mũi, chậm chạp đáp:
– Xuân Hạnh với nhị ca nhà muội từ lâu đã tâm đầu ý hợp… Nhị ca nói với muội, mùa xuân tới đây khi Xuân Hạnh đủ tuổi xuất cung, nhị ca sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn…
Ta cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng không để lộ ra ngoài, cẩn thận dò hỏi:
– Muội chắc chứ? Chuyện này hoàng hậu nương nương có biết không?
Trịnh Vân Anh mếu máo gật đầu:
– Năm xưa đại tỷ thường lui tới Trịnh phủ, Xuân Hạnh theo hầu tỷ ấy, cũng nhờ vậy mà quen biết nhị ca.
Thời gian trôi qua, tình cảm của hai người cũng càng lúc càng sâu nặng.
Muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện cũng nhìn ra, sao đại tỷ không biết cho được?
Ta nghe Trịnh Vân Anh kể mà lặng người.
Nói như vậy, Trịnh Thừa Nguyên đã gần ba mươi vẫn chưa lập gia thất, hóa ra là vì chung tình với Xuân Hạnh.
Gần mười năm duyên nợ, cuối cùng lại không chờ nổi đến mùa xuân.
Đến đây, Trịnh Vân Anh không nhịn nổi, lại òa khóc nức nở:
– Muội biết rõ Xuân Hạnh vô tội, thế mà lúc đó muội lại chẳng mở miệng nói được một lời công bằng cho nàng ấy… Muội sợ nếu muội nói ra, đại tỷ sẽ gặp nguy… Muội không biết làm sao mới phải… Muội cứ nghĩ chỉ cần đại tỷ thoát được nạn này thì nhất định sẽ tìm cách cứu mạng Xuân Hạnh… Không ngờ… đại tỷ lại ra lệnh xử tử nàng ấy…
Hoàng hậu là người làm việc lớn.
Dù có đành lòng hay không đành lòng, nàng cũng phải xuống tay diệt trừ hậu họa.
Chỉ có người thơ ngây như Trịnh Vân Anh mới nghĩ Xuân Hạnh có thể toàn mạng.
Lòng ta chợt quặn đau.
Lần này, ta lại tạo nghiệp quá nặng nề rồi.
Cảm giác tội lỗi bắt đầu gặm nhấm trái tim ta.
Trịnh Vân Anh chẳng nhìn ra nỗi ăn năn đang nhấn chìm ta.
Muội ấy lại níu tay ta, nước mắt tuôn dài:
– Muội đến Triêu Lan cung mấy lần nhưng đại tỷ đều không chịu gặp muội… Xuân Hạnh mất rồi… Muội đi tìm nhị ca, nhị ca cũng không muốn nhìn mặt muội nữa… Nguyệt nhi, tỷ nói muội phải làm thế nào bây giờ? Đại tỷ cũng từng trải qua nỗi đau sinh li tử biệt, sao lại nhẫn tâm để nhị ca của muội phải rơi vào cảnh ấy?
Trịnh Vân Anh càng lay ta, đầu óc ta càng trở nên trống rỗng.
Ta bất giác nhìn xuống tay mình, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất.
Ta đã làm gì thế này?
Bấy giờ, dường như chỉ mình Bạch Diệu Hoa còn tỉnh táo.
Một tay nàng siết chặt tay ta như tiếp thêm sức mạnh, tay còn lại nàng đặt lên vai Trịnh Vân Anh, giọng dịu dàng mà kiên quyết:
– Tiểu Anh, chuyện này muội tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Trịnh Vân Anh rưng rưng:
– Nhưng mà…
Bạch Diệu Hoa nhìn sâu vào mắt Trịnh Vân Anh, nói rành mạch từng chữ một:
– Người chết đi rồi không thể sống lại, nhưng người còn sống thì vẫn phải sống tiếp.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, hoàng hậu nương nương sẽ gặp đại nạn… Mà cả mấy người chúng ta không chừng cũng bị khép tội.
Muội có hiểu không?
Trịnh Vân Anh thảng thốt nhìn Bạch Diệu Hoa.
Ánh mắt trong trẻo của muội ấy dường như lại tối đi thêm một chút.
Hồi lâu sau, muội ấy mới thẫn thờ đáp:
– Muội hiểu rồi..