Tham Em Vô Độ


Edit+beta:_Cua
➴.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸➶
Mùa hè ở Hải Thành vừa buồn chán lại vừa nóng nực.
Nhan Dứu lúc đi ra từ office building mang theo hơi của máy lạnh, cô thậm chí có thể chứng kiến trong dao động sóng nhiệt trong không khí, làn da trắng như sứ cũng bị mặt trời làm cho đau rát.
Bất quá cô cũng không có phơi lâu quá, mới ra cửa liền nghe được một âm thanh quen thuộc kêu tên của mình: "Dứu Dứu ——" cô theo âm thanh ấy nhìn sang, liền thấy được từ trong xe nhô ra cái đầu của Thời Ninh Ninh hướng đến chính mình vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt đối phương nở nụ cười xán lạn làm cô cũng không khỏi cong khóe môi, cất bước đi về hướng của cô ấy.
Nhan Dứu kéo cửa của ghế lái phụ ra ngồi lên xe, Thời Ninh Ninh liền đưa một chai nước: "Đây.

Hải Thành nóng như vậy, trở về có phải không quen hay không?"
Nhan Dứu hai tay cầm chai nước, hướng Thời Ninh Ninh nói cảm ơn sau lắc đầu: "Không có, ở Anh khí hậu vừa lạnh vừa ướt, đã lâu không phơi nắng Hải Thành, mình còn rất hoài niệm."
Thời Ninh Ninh buột miệng thốt ra một câu hỏi: "Là hoài niệm ánh mặt trời Hải Thành, hay là hoài niệm người ở Hải Thành?"Sau khi hỏi xong, cô mới ý thức được tựa hồ mình hỏi sai vấn đề lắp bắp mà bổ sung, "Mình là nói, mình, còn có Tống Nghiên Thư bọn họ......"
Nhan Dứu chỉ bình tĩnh mà nhìn Thời Ninh Ninh, dấu vết giấu đầu hở đuôi càng thêm rõ ràng.

Thu hồi tầm mắt, Nhan Dứu rũ mắt nhìn chai nước trong tay, giọng điệu mang ý tứ không rõ: "Đều hoài niệm."
Thời Ninh Ninh rối rắm trong chốc lát, vẫn là thật cẩn thận hỏi: "Vậy cậu cái này ' đều ', là bao gồm Hoắc ——"
Những lời này còn chưa nói xong liền lập tức im bặt, so sánh với Thời Ninh Ninh đang thấp thỏm, Nhan Dứu ngược lại thoạt nhìn càng bình tĩnh: "Cậu muốn hỏi Hoắc Tùy Châu sao?"
Đôi mắt Thời Ninh Ninh lập tức sáng lên: "Có thể hỏi sao?"
"Cậu đã hỏi." Nhan Dứu có chút buồn cười nhìn cô ấy, Thời Ninh Ninh nháy mắt rụt đầu xuống, "Không có gì không thể hỏi, bị người khác nhắc tới người cũ cũng là chuyện hết sức bình thường."
Huống chi lúc trước cô cùng Hoắc Tùy Châu chia tay, cũng là hoà bình chia tay, cũng không có nháo thật sự khó coi.
......!Lúc ấy.
Nhan Dứu có chút không xác định mà nghĩ đến.
"Cậu nhắc tới cậu ấy ngữ khí thật bình thản." thái độ của Nhan Dứu làm Thời Ninh Ninh cảm thấy chính mình vừa rồi thật khẩn trương, giống như có chút chuyện bé xé ra to, lại nhịn không được tò mò hỏi, "Dứu Dứu, cậu đã buông bỏ cậu ấy rồi sao?"
Nhan Dứu cười cười: "Đã 5 năm, còn có cái gì không buông bỏ được."
Vừa mới dứt lời, xe ngừng lại.

Phía trước có đèn đỏ, Thời Ninh Ninh dẫm phanh lại.
Nhan Dứu trong lúc lơ đãng hướng ngoài xe nhìn thoáng qua, tầm mắt liền dừng lại.
Trên màn hình lớn của cửa hàng ven đường có một màn hình cực lớn, ở đó đang phát tin Hải Thành ngày gần đây cử hành Hội Nghị tài chính lớn.

Trong màn hình đang chiếu đến đoạn nói chuyện của người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan cân đối rõ ràng, vừa nhìn liền thấy một thân tây trang đen giá trị xa xỉ càng làm nổi bật thêm vài phần khí chất thanh lãnh tự phụ.
Đôi mắt của anh đen mà sáng, trong lúc lơ đãng nhìn về phía màn ảnh, như là cách màn hình cùng Nhan Dứu đối diện.
Nhan Dứu hô hấp không khỏi đông cứng lại, trái tim như lệch một nhịp, ngón tay cũng hơi hơi cuộn tròn một chút.
Cô nhìn người đàn ông trước màn hình thủy tinh hàng hiệu, trong lòng thầm gọi tên của anh một lần.
Hoắc Tùy Châu.
Tầm mắt Nhan Dứu ở trên màn hình lớn tạm dừng vài giây mới thu hồi, Thời Ninh Ninh cũng theo cô nhìn về phía bên kia, biểu tình tức khắc trở nên có chút phức tạp: "Này có tính là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới?"
"Không tính." Nhan Dứu không tiếp tục nhìn về phía ven đường, ngữ khí nghe cũng không có gì thay đổi, "Anh ấy thay đổi không ít." Dừng một chút, Nhan Dứu lại nói, "Khá tốt."
Cô không không kịp phòng ngừa đột nhiên "Gặp mặt" mang đến một trận trùng kích ở bên trong.
"Còn không đúng sao," Thời Ninh Ninh tiếp lời, "Thành thục ổn trọng hơn nhiều, không giống vào thời điểm đại học." Nói xong lúc sau, Thời Ninh Ninh nhanh chóng đánh giá Nhan Dứu một chút, ngữ khí có chút cảm khái, "Ngược lại là cậu, giống như một chút cũng chưa có thay đổi."
Nhan Dứu lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, (*)cốt tương mang đến một cổ cảm giác cao cấp.

Làn da trắng nõn như sứ, giống như tên của cô, cảm giác như một món đồ gốm óng ánh, trong suốt, sáng bóng.

Dựa vào gương mặt này cùng khí chất thoát tục, Nhan Dứu từ năm nhất đến năm tư, liên tục bốn năm là hoa khôi giảng đường ở đại học Hải Thành.

(*): khí chất cùng tướng mạo
_Cua: Thật ra tên của chị nhà có chữ Dứu nghĩa là đồ gốm, sứ nên Thời Ninh Ninh nói chị người giống như tên là như vậy.
Cách 5 năm gặp lại, Thời Ninh Ninh cảm thấy chính mình đã bị xã hội tra tấn không còn hình người, thế nhưng Nhan Dứu giống như là được thượng đế thiên vị, trên người vẫn là khí chất tiên nữ dù có mặc đồng phục công sở cũng áp chế không được.
"Vẫn là có thay đổi," Nhan Dứu hơi hơi mỉm cười, "Mình thay đổi kiểu tóc."
"Cái này tính là thay đổi cái gì!" Thời Ninh Ninh cứng họng, "Cậu đừng nói, tóc xoăn của cậu làm thật là đẹp mắt.

Bất quá cậu là tiên nữ, tiên nữ làm kiểu tóc gì cũng đều đẹp ~"
"Nào có khoa trương như cậu nói."
"Là sự thật, thời điểm đại học mọi người không phải cũng đều khen cậu như vậy sao? Đúng rồi Dứu Dứu, sinh nhật của Tống Nghiên Thư cậu có đi không?"
"Không biết, xem lại một chút."
***
Cùng Thời Ninh Ninh cùng nhau ăn cơm trưa, Nhan Dứu liền về căn nhà chung cư mà cô đã thuê.
Cô đem tạp chí kinh tế tài chính vừa mới mua đặt ở trên bàn trà, đi vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà, đem mái tóc xoăn dài rơi tán loạn búi lên, đang chuẩn bị ngồi xuống xem tạp chí, điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhan Dứu nhìn mắt hiển thị thông báo, là Tống Nghiên Thư.

Giống như cô đoán, Tống Nghiên Thư là gọi điện thoại mời cô tham gia tiệc sinh nhật cậu ấy.
Bởi vì bản thân không phải là kiểu người biết cách cự tuyệt người khác, hơn nữa đã rất lâu không gặp, Nhan Dứu cũng không chịu nổi Tống Nghiên Thư cứ liên tục mời, hay là đáp ứng.
Đi mà nói......!Hẳn là cũng có thể nhìn thấy anh.
***
Cúp điện thoại, Tống Nghiên Thư chuyển di động, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn Hoắc Tùy Châu ngồi ở đối diện mình: "Cô ấy mới trở về hai ngày, bất quá đã chuẩn bị đi Phong Hoa làm."
"Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?" Hoắc Tùy Châu nâng mí mắt, ngữ khí trào phúng, "Cậu sẽ quan tâm bạn gái cũ của cậu khi nào về nước, hiện tại làm công việc gì sao?"
"Sẽ không," Tống Nghiên Thư làm bộ dáng như có thật, "Chủ yếu là tôi cũng không có bạn gái cũ.

Cẩn thận tính toán, hai người đã 5 năm không gặp mặt, có thể hay không mượn lần tụ hội này, tình cũ châm lại Thiên Lôi câu Địa Hỏa......"
"Sinh nhật lần này của cậu tôi không đi," Hoắc Tùy Châu lông mày nhíu lại, "Ngày đó tôi có việc."
"Không phải chứ đại ca?" Tống Nghiên Thư thanh âm nâng lên tám độ, "Tôi thật vất vả đem người gọi tới cho cậu, cậu ngược lại không đến?"
Hoắc Tùy Châu cười nhạt một tiếng: "Tôi có kêu cậu làm sao? Chuyện này liên quan gì tới tôi."
Tống Nghiên Thư nghẹn lời: "Không nói Nhan Dứu, liền nói sinh nhật tôi cậu thế nhưng vắng mặt, thích hợp sao? Cậu muốn đi làm gì?"
Hoắc Tùy Châu sửa sang cổ áo lại một chút, không nhanh không chậm mà phun ra hai chữ.
"Xem mắt."
***
Buổi chiều chủ nhật, Nhan Dứu cùng Thời Ninh Ninh cùng đi Silver Hillside.
Tống Nghiên Thư bao hết một tầng để tổ chức party sinh nhật, Thời Ninh Ninh sau khi biết còn rất ngạc nhiên: "Mẹ nó, Tống tổng thật sự kiếm được nhiều tiền, hiện tại ra tay hào phóng như vậy."
Nhan Dứu chỉ là cười cười, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, dù sao Tống Nghiên Thư cũng không phải người thích phô trương, trực tiếp bao một tầng như vậy thật ra có chút giống bút tích của Hoắc Tùy Châu.
Đang nói, Tống Nghiên Thư đã đi tới.
Hai người được Tống Nghiên Thư đưa tới một gian phòng, một đám người vốn đang đùa giỡn, vừa thấy đến Nhan Dứu nháy mắt sửng sốt.

Tất cả mọi người đều không nói chuyện, chỉ còn lại âm thanh ầm ĩ của BGM.
Nhan Dứu nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy Hoắc Tùy Châu.
"Nhan, Nhan Dứu?!" Có người lắp bắp mà kêu cô một tiếng, "Sao cậu lại ở đây?"
Lại có người hỏi: "Cậu về nước khi nào?"
Tới tham gia sinh nhật của Tống Nghiên Thư, cơ bản đều là bạn của Hoắc Tùy Châu.
Lúc trước thời điểm ở bên nhau, Hoắc Tùy Châu hận không thể để cho toàn bộ người trên thế giới đều biết hai người bọn họ đang yêu đương, vừa xác nhận yêu nhau ngày hôm sau liền bắt đầu đem cô giới thiệu cho bạn bè của anh, mặc kệ tham gia tụ họp cái gì đều phải mang theo cô.

Thường xuyên qua lại, Nhan Dứu cũng theo chân bọn họ nên đều quen biết nhau.
Nhan Dứu cảm thấy bọn họ khả năng cho rằng chính mình sẽ không đã trở lại, cho nên nhìn thấy cô mới như vậy giật mình đi.
"Mới vừa về nước vài ngày," Nhan Dứu hơi hơi mỉm cười, "Mình tới tham gia tiệc sinh nhật của Nghiên Thư, đã lâu không gặp mọi người."
Một đám người thần sắc khác nhau, nhìn Nhan Dứu, lại hai mặt nhìn nhau.
Đúng lúc này, cửa phòng có người mở ra, một đạo âm thanh vui sướng truyền tới: "Anh, bánh kem của anh em đã cho người mang tới ——"
Tất cả mọi người đều hướng đến nơi phát ra âm thanh, mà nữ sinh vừa vào đang nhìn đến Nhan Dứu, biểu tình trên mặt từ giành công biến thành không thể tưởng tượng: "Chị, chị Dứu......!Không phải, Nhan Dứu?!" âm thanh của cô ấy lập tức cao đến tám độ, "Sao chị lại tới đây? Ai bảo chị tới!"
"Tôi," Tống Nghiên Thư có chút đau đầu, quay đầu đối Nhan Dứu nói, "Cậu cũng biết tính tình em ấy, đừng cùng em ấy so đo."
"Ừ." Nhan Dứu cười cười, "Minh Lộ, đã lâu không gặp."
Minh Lộ mím môi, rất kiêu ngạo mà hất đầu không để ý đến Nhan Dứu, ngẩng đầu mà bước mà bước tới đem bánh kem đặt trên bàn.
Nhan Dứu trong lòng có chút buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá cô cũng không quá để ý thái độ của Minh Lộ đối với mình là gì, đi qua tìm một vị trí ngồi xuống.
Tống Nghiên Thư hiện tại không tính toán cắt bánh kem, Nhan Dứu cùng Thời Ninh Ninh cùng nhau tìm vị trí ngồi.
Khiến Nhan Dứu không nghĩ tới chính là, cô vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Minh Lộ liền tới ngồi xuống bên cạnh cô, đi thẳng vào vấn đề mà trực tiếp hỏi: "Nhan Dứu, chị là đến tham gia sinh nhật anh của em, hay là đến gặp Hoắc Tùy Châu?"
Nhan Dứu bất động thanh sắc: "Đương nhiên là đến để tham gia sinh nhật."
"Tốt nhất chị nên như vậy," Minh Lộ khẽ nhếch cằm, "Bởi vì chị muốn nghĩ đến nhìn thấy Hoắc Tùy Châu cũng vô dụng, hôm nay anh ấy muốn đi xem mắt, cho nên không tới."
Lời Minh Lộ nói làm cho đồng tử Nhan Dứu không tự giác mà co rút lại một chút.
Cô không nghĩ tới Hoắc Tùy Châu sẽ vắng mặt trong sinh nhật của Tống Nghiên Thư, dù sao hai người bọn họ cũng là anh em tốt.

Cô càng không nghĩ tới, lý do Hoắc Tùy Châu không đến là......xem mắt.
Anh rốt cuộc cũng 26, 27 tuổi, trong nhà thúc giục chuyện kết hôn thì cũng bình thường.

Nhưng lấy trình độ được săn đón của Hoắc Tùy Châu lúc trước ở trường học, lấy thân phận cùng địa vị của anh hiện tại, muốn yêu đương kết hôn thế nhưng còn cần phải đi xem mắt, không phải rất lạ sao?
"Thật hay giả?!" Thời Ninh Ninh mặt đầy khiếp sợ, "Hoắc Tùy Châu thế nhưng đi xem mắt?"
"Đương nhiên là thật, Hoắc Tùy Châu chính miệng nói." Minh Lộ nhìn Nhan Dứu, mang theo vài phần khiêu khích, "Chỉ là bạn gái cũ, chị còn muốn nói cái gì sao?"
Tống Nghiên Thư quát lớn Minh Lộ một tiếng: "Minh Lộ, em quá mức rồi đấy."
"Có," Nhan Dứu ngữ khí thành thật, "26,27 tuổi, bị trong nhà thúc giục chuyện yêu đương kết hôn cũng là chuyện bình thường.

Bất quá tôi ngược lại có chút bất ngờ, anh ấy cũng cần phải xem mắt ư?"
Nhớ tới trước đây ở trường học, nữ sinh xếp hàng theo đuổi anh sợ là so với nam sinh xếp hàng theo đuổi cô còn nhiều hơn, hiện tại lại là tổng giám đốc của Hoắc thị, với loại thân phận cùng địa vị này, vậy mà còn cần đi xem mắt sao?
"Này?" Minh Lộ căn bản là không chấp nhận cách nói của Nhan Dứu,"Em không tin, chị nếu là không có ý gì đối Hoắc Tùy Châu, vì cái gì đang sống tốt ở nước ngoài lại đột nhiên về nước? Chị chính là còn nhớ đến anh ấy, muốn tìm cơ hội cùng anh ấy hợp lại, bằng không cũng sẽ không tới sinh nhật anh của em!"
Thời Ninh Ninh nghe đến cũng trợn tròn mắt: "Không phải, em không thể đem ý nghĩ của mình áp đặt lên Dứu Dứu!"
"Vậy chị chính mình nói đi, tại sao lại trở về?"
Đối mặt Minh Lộ không thuận theo không buông tha truy hỏi, Nhan Dứu kiên nhẫn mà giải thích nói: "Chị về nước chính là vì công việc quy hoạch của chị, tới tham gia sinh nhật của anh em, cũng là do cậu ấy mời chị.

Còn về Hoắc Tùy Châu, chị đối với anh ấy không có bất kỳ ý gì, càng không có dự định cùng anh ấy hợp lại."
Trong phòng có người đang hát, vừa lúc xuất hiện một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, giọng nói của Nhan Dứu đều có vẻ rõ ràng rất nhiều.
Ngay sau khi Nhan Dứu nói xong, trong phòng vang lên một đạo âm thanh không nóng không lạnh: "À, là vậy sao?"
Mặc dù xa nhau 5 năm, Nhan Dứu đối với giọng nói này vẫn vô cùng quen thuộc.

Trái tim cô không khỏi run lên, máu trong người phảng phất như đều chảy ngược.
Hoắc Tùy Châu......!Anh không phải không đến sao?
Tác giả có lời muốn nói: Khua chiêng gõ trống khai văn lạp!!! Cầu cất chứa cầu bình luận!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui