Mặt trời như thiêu đốt mọi vật, không thể không nói, nhờ vào thân hình cao lớn của Hoắc Tùy Châu mà ánh nắng gay gắt đã được chắn bớt, xác thật làm Nhan Dứu không có cảm giác phơi nắng giống như vừa rồi.
Nhưng anh cách cô quá gần mang theo vài phần cảm giác áp bách, làm Nhan Dứu cảm thấy càng thêm khô nóng.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt đen đang chăm chú nhìn mình của Hoắc Tùy Châu: "Anh sao lại ở chỗ này?"
Anh hôm nay mặc bộ tây trang màu xám đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi sọc đen.
Nhan Dứu nhớ rõ lúc còn đại học, Hoắc Tùy Châu không thích nhất là màu đen và màu xám, cũng không thích tây trang, nói trắng ra là trông có vẻ cứng nhắc lại già dặn.
Hiện tại cũng không thể không mặc.
Hoắc Tùy Châu dường như rất có kiên nhẫn trả lời cô: "Đây là công ty nhà tôi, tôi ở chỗ này rất kỳ quái sao?"
"Không phải, tôi là nói," Nhan Dứu quay đầu nhìn thoáng qua tòa văn phòng cao ngất phía sau, quay đầu lại nói: "Anh sao lại ở bên ngoài?"
Hoắc Tùy Châu ý vị thâm trường: "Em muốn biết?" Anh lại tới gần Nhan Dứu thêm một chút, "Vậy em lấy thân phận gì để tò mò chuyện của tôi? Bạn gái cũ sao?"
"Anh không muốn nói thì không cần nói." Nhan Dứu sắc mặt bình tĩnh, "Tôi cũng không quá muốn biết."
Hoắc Tùy Châu ánh mắt nặng nề mà nhìn Nhan Dứu chăm chú, qua một hồi lâu, anh mới dùng một loại âm thanh không có cảm xúc mà chậm rãi mở miệng: "Nhan Dứu, em thật là một chút cũng chưa từng thay đổi."
Giống như thời điểm đề nghị chia tay vào 5 năm trước vô cùng giống nhau, nhẫn tâm lại vô tình, dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Nhan Dứu hiểu rõ lời này của Hoắc Tùy Châu là có ý tứ gì, cũng không nghĩ sẽ cãi lại.
Ánh mắt cô thanh lãnh mà nhìn về phía anh nói: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước."
Không biết có phải hay không bởi vì đến giờ ăn cơm, từ tòa văn phòng đi ra rất nhiều người.
Hoắc Tùy Châu là giám đốc tập đoàn Hoắc thị, nhân viên trong tập đoàn đều biết anh, nhìn thấy anh ở bên ngoài, đều nhịn không được mà nhìn lại đây.
Mà Nhan Dứu cùng anh đứng chung một chỗ, tự nhiên cũng tiếp nhận không ít những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Loại này cảm giác nhiều người nhìn chằm chằm này, cùng thời đại học hai người còn yêu đương giống nhau như đúc.
Thấy Hoắc Tùy Châu không có phản ứng, Nhan Dứu xoay người muốn rời đi, lại nghe anh nói: "Tôi có nói là không có chuyện khác sao?"
Nhan Dứu đang muốn hỏi Hoắc Tùy Châu còn có chuyện gì, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh của Tạ Tư Vũ.
Tạ Tư Vũ từ lúc đi ra khỏi công ty, liền nhìn thấy chị kế của mình cùng ông chủ đứng cạnh nhau.
Hai người không biết ai đắc tội ai, không khí cũng không hài hòa lắm, thậm chí còn có chút giằng co.
Nhưng hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thoạt nhìn cũng quá đẹp mắt đi!
Nhan Dứu đứng ở đó gương mặt xinh đẹp cùng với toàn thân toát ra khí chất thoát tục vẫn luôn khiến Tạ Tư Vũ thực hâm mộ.
Chị ấy hôm nay mặc trên người chiếc váy dài màu xám khói, làm nổi bật lên thân hình thon dài.
Mái tóc màu đen tóc dài được búi lên gọn gàng, lộ ra chiếc cổ trắng nõn tinh tế, tựa như một con thiên nga ưu nhã.
Mà Hoắc Tùy Châu giá trị nhan sắc càng là không cần nhiều lời, anh tuấn đẹp trai, cao lớn đĩnh bạt, Tạ Tư Vũ thường xuyên ở phòng giải khát nghe các đồng nghiệp nói, Hoắc tổng nếu mà không làm tổng tài, vào giới giải trí chỉ cần dựa vào khuôn mặt cũng thuộc hàng đỉnh lưu.
Hai người đứng đó quần áo trên người cũng là cùng một hệ màu, Tạ Tư Vũ nhìn liền không khỏi cảm thấy hai người bọn họ thật xứng đôi.
Hoắc Tùy Châu còn đứng ngược sáng, thoạt nhìn như đang chắn ánh nắng cho Nhan Dứu.
Bên cạnh lục tục có người đi qua, Tạ Tư Vũ nghe được tiếng nghị luận của các đồng nghiệp.
"Kia không phải là Hoắc tổng sao? Hoắc tổng thế nào lại đứng đó?"
"Hình như là cùng ai nói chuyện, còn là phụ nữ!"
"Thật hay giả? Để tôi nhìn xem một chút!"
"Cảm giác còn là một đại mỹ nữ! Cô ấy là ai vậy? Là người Hoắc tổng đang theo đuổi sao?"
Hả? Cái gì?! Tạ Tư Vũ nghe xong vẻ mặt liền ngốc, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia nghi hoặc: Nhan Dứu cùng Hoắc Tùy Châu có quen biết sao? Cô chưa từng nghe chị ấy nói qua.
Đi đến trước mặt Nhan Dứu, Tạ Tư Vũ nhìn cô, lại nhìn Hoắc Tùy Châu, thái độ chú ý cẩn thận mà mở miệng: "Chào, chào Hoắc tổng."
"Ừ." Hoắc Tùy Châu chỉ hơi hơi gật đầu, lại không để ý chút nào, thậm chí cũng chưa từng nhìn Tạ Tư Vũ lấy một cái, tầm mắt như cũ đặt ở trên người Nhan Dứu.
Nhan Dứu lại bởi vì Tạ Tư Vũ xuất hiện, cảm giác căng chặt ban đầu cũng hòa hoãn một ít.
Cô nhìn Tạ Tư Vũ một cái: "Em đã đến rồi." Sau khi nói xong, cô lại quay nhìn Hoắc Tùy Châu, "Tôi chờ người ra tới.
Đây là ta em kế của tôi, tôi là tới tìm em ấy cùng nhau ăn trưa."
"Ra là vậy." Hoắc Tùy Châu gật gật đầu, "Đúng là đã đến giờ nên ăn trưa, tôi còn chưa ăn gì."
Nhan Dứu đang cân nhắc trả lời anh thế nào, lại nghe Tạ Tư Vũ nơm nớp lo sợ hỏi: "Kia, kia Hoắc tổng, có muốn cùng chúng tôi đi ăn không......" Nhan Dứu nhíu nhíu mày, bị Tạ Tư Vũ tay kéo xuống, "Chị, đây là ông chủ của em ——"
Ngụ ý không cần nói cũng biết: Chén cơm của em là ở trong tay người đàn ông này đó, cho dù là giả bộ, cũng phải khách khí một chút.
Nhan Dứu bất đắc dĩ, đành phải hỏi Hoắc Tùy Châu: "Muốn đi ăn cùng chúng tôi sao?"
Nhan Dứu không xác định Hoắc Tùy Châu có thể hay không đáp ứng, đang muốn bổ một câu "Không cần liền thôi vậy", Hoắc Tùy Châu lại đột nhiên cáo quý mà gật đầu.
"Nếu là em mời tôi, tôi đây đành miễn cưỡng đáp ứng."
***
Trong phòng ăn.
Hoắc Tùy Châu đang ở ngoài cửa phòng tiếp điện thoại, cho nên hơi muộn một chút mới đi vào.
Nhan Dứu đã chọn tốt món mà cô và Tạ Tư Vũ muốn ăn, chờ lúc sau Hoắc Tùy Châu ngồi xuống, cô đem thực đơn đưa qua nhẹ giọng nói: "Gọi món ăn đi."
Hoắc Tùy Châu không có cầm lấy thực đơn, ngược lại hỏi cô một câu: "Em không phải biết khẩu vị tôi sao, sao không giúp tôi chọn?"
Nhan Dứu thần sắc thản nhiên: "Tôi chỉ biết anh trước kia thích ăn cái gì, không biết khẩu vị hiện tại của anh có thay đổi hay không."
"Khẩu vị vẫn giống như trước đây, không có đổi." Hoắc Tùy Châu tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái tùy ý, "Em giúp tôi chọn một chút."
Đã nói đến bước này, Nhan Dứu cũng không thể lại từ chối.
Cô lại gọi thêm hai món, đều là món mà Hoắc Tùy Châu thích.
Tạ Tư Vũ hiện tại rốt cuộc đã xác định được, chị kế cùng ông chủ của cô là thật sự có quen biết.
Không chỉ là quen biết, mà còn rất quen thuộc nữa.
Cô nghĩ đến thời điểm Nhan Dứu ở đại học từng cô nói với cô, chị ấy đang có bạn trai, tức khắc hít ngược một hơi lạnh.
Hoắc Tùy Châu giương mắt xem cô: "Em chính là Tạ Tư Vũ?" Anh liếc nhìn Nhan Dứu một cái, "Trước kia nghe Nhan Dứu từng nói về em."
Tạ Tư Vũ không dám cùng đại boss nói chuyện, đối với Hoắc Tùy Châu cười gượng một chút sau, cô cẩn thận hỏi Nhan Dứu: "Chị, Hoắc tổng sẽ không phải là người bạn trai mà chị từng nói với em lúc đại học đâu hả?"
Phòng tuy lớn như vậy, nhưng dù Tạ Tư Vũ có hạ giọng như thế nào, Hoắc Tùy Châu đều có thể nghe được.
Nhan Dứu gật đầu: "Ừ, là anh ấy." Cô nhận thấy được sắc mặt Hoắc Tùy Châu trầm đi vài phần, cũng đoán được ra anh là vì cái gì không cao hứng.
Yêu nhau ba năm, thẳng cho đến khi chia tay, người nhà cô chỉ biết cô có bạn trai, lại đến tên của anh cũng không biết.
Anh là một người kiêu ngạo như vậy, sao chịu đựng được.
Bất quá biểu tình của Hoắc Tùy Châu chỉ khó coi một cái chớp mắt, liền lập tức khôi phục lại dáng vẻ như thường.
Anh ngữ khí thoải mái mà nhìn Nhan Dứu nói: "Tôi nhớ rõ em đêm qua nói, em mới vừa về nước đã đi phỏng vấn, hẳn là sẽ rất bận?"
Nhan Dứu có chút kinh ngạc, tối hôm qua cô là nói với Minh Lộ, làm sao mà anh cũng nghe được? Gật gật đầu, Nhan Dứu hỏi ngược lại: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi ngày mai muốn đi Bắc Thành một chuyến, đi khoảng một tuần." Hoắc Tùy Châu lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Nhan Dứu, "Thêm WeChat đi, sau đó phát địa chỉ cho tôi, tôi đem trà Ô Long đưa qua."
Nhan Dứu không có tiếp điện thoại của Hoắc Tùy Châu, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc: "Đưa đến chỗ tôi sao?"
"Bằng không thì đưa đi đâu?" Hoắc Tùy Châu đương nhiên mà nói, "Em người đều đã trở lại, chiếu cố nó mấy ngày không được sao?"
Thấy cánh tay Hoắc Tùy Châu còn giơ, Nhan Dứu trước tiếp điện thoại của anh.
Tối hôm qua ở tiệc sinh nhật, vài người muốn xin WeChat mới của cô để thêm bạn tốt, Hoắc Tùy Châu không muốn.
Cô cho rằng anh là không nghĩ lại cùng chính mình có liên quan, cũng liền không muốn chủ động thêm anh.
Không nghĩ tới anh hôm nay ngược lại chủ động thêm cô, tuy rằng là vì Trà Ô Long.
"Không phải không được, chỉ là......" Nhan Dứu có chút do dự, "Tôi chăm sóc Trà Ô Long, thích hợp sao? Nó là mèo của anh."
"Vậy không phải của em sao?" Hoắc Tùy Châu hai tròng mắt nhìn thẳng Nhan Dứu, "Dù tính là cha mẹ ly hôn, con cái cũng phải là hai bên thay phiên chăm sóc chứ?"
Nhan Dứu nhìn thoáng qua Tạ Tư Vũ, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hoắc Tùy Châu nói: "Anh đừng nói loại chuyện này, sẽ khiến người khác hiểu lầm."
"Lại nói," Hoắc Tùy Châu bổ sung một câu, "Em không phải cũng nhớ nó sao?"
Đúng vậy.
Nhan Dứu không có phủ nhận, cũng không lại từ chối nữa, ấn xuống khoá màn hình hỏi: "Mật khẩu?"
"Sinh nhật tôi."
Nhan Dứu động tác thuần thục mà nhập sinh nhật Hoắc Tùy Châu vào, mở khóa thành công, lại nhấn mở WeChat, ở phần thêm bạn tốt nhập số WeChat của chính mình vào.
Hoắc Tùy Châu nhìn động tác của cô, khóe miệng gợi lên một độ cong không rõ.
Tạ Tư Vũ ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm.
Ông chủ cô, giám đốc tập đoàn Hoắc thị, bên trong điện thoại rất nhiều thông tin cơ mật! Thế nhưng liền như vậy mà giao cho Nhan Dứu!
Ngay cả WeChat đều là Nhan Dứu chính mình thêm, Hoắc Tùy Châu quả thật rất tin tưởng chị ấy đi?
Tạ Tư Vũ không khỏi có chút hoài nghi, hai người bọn họ có phải hay không thật sự chia tay.
Nhan Dứu dùng điện thoại của Hoắc Tùy Châu thêm mình vào danh sách bạn tốt, đưa điện thoại trả lại cho anh, lại mở điện thoại của mình mà thông qua.
Hoắc Tùy Châu WeChat tên chính là đơn giản một chữ "Châu", Nhan Dứu do dự trong chốc lát, vẫn là từ bỏ suy nghĩ sửa nick name lại cho anh.
Cô ở trên màn hình nhấn mấy cái chia Hoắc Tùy Châu: "Địa chỉ chia cho anh, tôi ngày mai ở nhà, anh giờ nào đến cũng được."
"11 giờ đi."
"Được."
Đồ ăn thật mau đã được mang lên, Nhan Dứu một bên lột tôm một bên trầm tư.
Sự tình như thế nào đã trở nên phát triển như vậy? Cô rõ ràng là hẹn Tạ Tư Vũ ăn cơm, hiện tại lại nhiều thêm một bạn trai cũ.
Cô cùng Tạ Tư Vũ cũng chưa nói mấy câu, ngược lại là vẫn luôn ở cùng Hoắc Tùy Châu thương lượng chuyện chăm sóc Trà Ô Long.
Bất quá Nhan Dứu thật ra thấy có chút bất ngờ, Hoắc Tùy Châu thế nhưng nhớ rõ tên của Tạ Tư Vũ, cô cũng chẳng qua là lúc còn yêu đương ngẫu nhiên cùng Hoắc Tùy Châu đề cập một lần.
Trong lòng có chuyện để nghĩ, Nhan Dứu lột xong con tôm lúc nào không hay, vô ý thức mà đưa đến đối diện là chỗ Hoắc Tùy Châu đang ngồi, đưa được một nửa mới đột nhiên hoàn hồn.
Cô có chút cứng đờ mà ngẩng đầu, vừa lúc Hoắc Tùy Châu cũng ngẩng đầu, tầm mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau.
Động tác của Nhan Dứu cũng dừng lại, tay cầm con tôm liền lúng ta lúng túng mà dừng giữa không trung.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoắc: Cô ấy lột tôm cho tôi, cô ấy vẫn còn yêu tôi
Dứu Dứu: A này............
Trà Ô Long: A? Vì cái gì đem con trở thành công cụ?.