Trải qua một đêm thoải mái, Tô Chi và Lục Úc đều có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Hai người thức dậy lúc 6 giờ 30 phút, sau khi đánh răng rửa mặt xong, 7 giờ mới ra ngoài.
Bọn họ chạy bộ dọc theo con đường rợp bóng cây gần nhà, người quay phim đi theo sau quay lại, bởi vì chạy bộ, tay hơi run cho nên chất lượng video không được rõ lắm.
Rất nhiều cư dân mạng dậy từ sớm, vừa bận rộn với chuyện trong tay, vừa mở phòng phát sóng trực tiếp để xem Tô Chi và Lục Úc.
“Chào buổi sáng các bảo bối, vừa mở mắt ra đã nhấp vào để gặp các bạn rồi.”
“Các bạn thật chịu khó, còn sớm đã dậy chạy bộ, vừa so sánh đã cảm thấy tôi lười chết đi được.
Không được, tôi cũng phải dậy.”
“Cảnh tượng này thật đẹp! Nếu các bạn sống ở khu chung cư của tôi thì tốt rồi.
Mỗi ngày tôi đều có thể dậy sớm để ngắm cảnh.”
“Ai chẳng vậy chứ?”
“Tay người quay phim có thể đừng rung không? Hình ảnh không được rõ lắm.”
…
Sau khi được cư dân mạng nhắc nhở, người quay phim cố gắng giữ chắc tay, cố gắng không để màn hình rung như vậy.
Lúc này cư dân mạng mới vừa lòng thoả ý tận hưởng cảnh đẹp và người đẹp.
Tô Chi và Lục Úc đã chạy được 20 phút, lúc quay lại, đi dạo dọc theo con đường rợp bóng cây trở về.
Phiếu ăn uống của bọn họ đã dùng hết rồi, bữa sáng vẫn chưa có tin tức gì.
Lúc này đạo diễn nói với ba nhóm khách mời bằng cách phát thanh, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng, bảo bọn họ tập trung qua đó trước 8 giờ 10 phút.
“Tổ chương trình đã chuẩn bị cho chúng ta, tôi cảm thấy không dễ ăn như thế đâu.”
Chiêu trò của tổ chương trình quá nhiều, bọn họ đều đã biết rõ rồi.
“Không sao, chúng ta có thể dùng ma pháp đánh ma pháp.”
Lục Úc nhớ đến một câu nói nhìn thấy trên mạng.
Tô Chi cười, “Đề nghị không tồi.”
Nếu tổ chương trình đã muốn chơi, vậy thì chiều thôi.
“Ha ha ha, xem ra Lục Úc cũng là cao thủ lướt web trên mạng.”
“Ma pháp đánh ma pháp, cách hay nha!”
“Đạo diễn chắc lại khóc rồi nhỉ, chúng ta có thể nhìn thấy cảnh này không?”
…
Cư dân mạng không chút keo kiệt với sự giễu cợt của mình, còn có điều gì thú vị hơn khi nhìn thấy khách mời bẫy đạo diễn chứ?
Có, chỉ có điều, cảnh không phù hợp cho trẻ em, bọn họ đã định trước là không thể thấy được.
Khi Tô Chi và Lục Úc đến địa điểm ghi hình chung, mấy người Từ Yến Lý và Chu Kính cũng vừa đến.
“Chào buổi sáng.
Trông các bạn có vẻ tinh thần rất tốt, không hổ là người trẻ tuổi, tràn đầy năng lượng.”
Tối qua Từ Yến Lý ngủ không ngon.
Anh ta cũng trải chăn đệm nằm trên đất ngủ, sáng thức dậy cả người đều đau nhức.
Số điểm của bọn họ chỉ đủ để mua một chiếc giường và một số đồ dùng cần thiết hằng ngày.
Tối qua đã lấy được một cái chăn, còn là tìm tổ chương trình mua thiếu mới có được.
“Sáng mai thầy Từ đi chạy bộ buổi sáng cùng chúng tôi đi, anh nhất định sẽ đầy năng lượng hơn chúng tôi.”
Lục Úc mỉm cười mở lời.
Tô Chi cũng nói, “Đúng vậy, cuộc sống bắt nguồn từ việc tập thể dục, càng hoạt động càng có sức sống, còn có thể duy trì cơ thể khoẻ mạnh, rất có ích.”
Chạy bộ buổi sáng nhiều năm đã trở thành thói quen.
Dù trời mưa, cô cũng sẽ tập luyện chạy bộ trong nhà.
“Ha ha ha, được đấy, vậy hẹn nhau sáng mai.”
Từ Yến Lý thẳng thắn đồng ý, sau đó nhìn về phía Chu Kính, “Anh Kính cũng đi cùng chứ?”
Anh ta và Chu kính quen biết nhau, tuổi nhỏ hơn Chu Kính, bèn gọi một tiếng anh.
Cơ thể của Chu Kính cường tráng hơn nhiều so với anh ta, bởi vì mỗi ngày đều luyện tập đúng giờ thế nên trông rất khoẻ mạnh.
“Tôi sao cũng được.”
Vương Đồng Đồng và Nghiêm Nhã cũng gật đầu, “Chúng tôi cũng không có vấn đề gì.”
Thế là cứ như vậy giao hẹn ngày mai cùng chạy bộ.
Chạy bộ sáng kết thúc, đúng lúc đến địa điểm ghi hình để nhận nhiệm vụ, vẫn không làm lỡ chuyện.
“Wow, vậy ngày mai không phải tôi có thể nhìn thấy sáu khuôn mặt xinh đẹp sao?”
“Cảnh tượng này mới nghĩ đến thôi đã rất tuyệt, tôi thích!”
“Sau này cứ hẹn cùng nhau chạy bộ là được rồi, tôi cũng có thể đi tập luyện theo các bạn.”
Cư dân mạng đã tưởng tượng đến cảnh của ngày mai.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó đạo diễn liền tuyên bố nhiệm vụ.
“Từng hạt gạo đều là các bác nông dân vất vả trồng được, cho nên để xứng đáng với công sức của bọn họ, các bạn muốn ăn sáng phải hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ.”
Quả nhiên, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
“Nhiệm vụ nhỏ này rất đơn giản, chỉ cần phân rõ được lúa mì, lúa mạch, rồi đọc được một đoạn thoại thì có thể giành được quyền ăn sáng.”
Đạo diễn nói xong, nhân viên công tác tiến lên phía trước đưa ra hình dáng ban đầu của lúa mạch và lúa mì cho bọn họ xem.
“Mọi người có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.”
Lúa mì và lúa mạch trông khá giống nhau, người không hiểu rõ thì không thể nhìn ra được.
Lúc Tô Chi ở trấn Thanh Thuỷ thường xuyên nhìn thấy những lúa mạch và lúa mì này, nhìn một cái liền có thể nhận ra được.
“Bên trái là lúa mạch, bên phải là lúa mì.”
“Lá lúa mạch dài mà dẹt, bông lúa không có mang kim, rất dễ nhận biết, sau khi trưởng thành, chính là gạo mà chúng ta ăn.”
“Lá của lúa mì có hình dáng dài, hoa rất nhỏ, đầu lúa mì có mang kim, sau khi trưởng thánh, chính là bột mì mà chúng ta ăn.”
Từ Yến Lý cầm lấy sờ thử trong tay, “Cô bé giỏi đấy, nói chuẩn không cần chỉnh.”
Hai cô gái còn lại đều lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này, hôm nay xem như là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng ban đầu của gạo và bột mì.
Đạo diễn nói, “Trả lời đúng rồi, nói xong đoạn này, coi như các bạn hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Trên tấm thiệp viết một đoạn, là lời cảm ơn tới các bác nông dân, sau đó còn gõ địa chỉ ruộng cày của bọn họ lên màn hình, để càng nhiều người có thể nhìn thấy, đây chính là quảng cáo chêm vào.
“Tổ chương trình đã làm một việc có năng lượng tích cực, rất tốt.”
“Các bác nông dân thực sự rất vất vả, thức khuya dậy sớm vẫn không kiếm được bao nhiêu tiền, còn lo sợ thiên tai.”
“Đây là quê hương của tôi nè, cảm ơn tổ chương trình và các vị quảng cáo giúp đỡ chúng tôi.”
…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đến nhà ăn mà tổ chương trình chuẩn bị để ăn cơm.
Bữa sáng cũng rất phong phú, có nhiều món khác nhau, muốn ăn cái gì đều có thể tự mình lấy, nhưng điều kiện là lấy thứ gì nhất định phải ăn hết thứ đó, nếu không ngày này sẽ không mở nhiệm vụ cho bọn họ.
Nghiêm Nhã và Vương Đồng Đồng đều ăn ít, chỉ lấy một quả trứng gà và một bát cháo, thêm ít đồ ăn kèm.
Sức ăn của ba người đàn ông vẫn không lớn bằng Tô Chi.
Bọn họ đều ăn no rồi, Tô Chi vẫn đang từ tốn ăn.
Từ Yến Lý nhìn thấy món ăn ở trước mặt Tô Chi, vẫn còn thừa một nửa.
“A, đồ ăn mà cô lấy nhiều quá, cần chúng tôi giúp cô giải quyết một ít không?”
Một người ăn không hết chính là mọi người không ăn hết, anh ta không biết sức ăn của Tô Chi nên rất lo lắng.
“Cảm ơn, không cần, tôi có thể ăn hết.”
Tô Chi ăn nhiều, cũng ăn rất chậm, ăn từng miếng một xong mới chuyển sang món tiếp theo.
Lục Úc đã ăn xong bữa sáng, đang chống cằm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cưng chiều.
Điều này làm cho fan vô cùng kích động.
“Thần tượng cưng chiều quá đi! Tôi cũng muốn tìm người bạn trai tốt như vậy!”
“Sáng sớm đã phát đường, tôi thích lắm, tôi đã no rồi, tôi có thể không cần ăn nữa.”
“Chị em à, tôi cũng vậy, đẩy thuyền thành công, lại tiết kiệm tiền, còn tiện thể giảm cân, xin các bạn cứ tiếp tục phát huy nhé!”
“Thật hâm mộ sức ăn của Tô Chi, ăn nhiều vẫn không béo huhuhu.”
“Ai chẳng vậy chứ?”
…
Không chỉ cư dân mạng hâm mộ với Tô Chi, ngay cả Vương Đồng Đồng, Nghiêm Nhã, Từ Yến Lý và Chu Kính đều hâm mộ sức ăn của Tô Chi.
Bữa sáng này cô ăn rất nhiều, quan trọng là cô vẫn không béo, vóc dáng rất cân đối, cũng vô cùng khỏe mạnh.
Vốn dĩ mấy người đã ăn no, nhìn thấy Tô Chi ăn ngon như vậy, lại đi lấy một vài món, đang ăn thì thấy bụng đã căng lên.
Quả nhiên vẫn không thích hợp để ăn nhiều.
Tô Chi thành công giải quyết xong bữa sáng.
Mọi người ngồi trên sô pha trò chuyện thong thả, không hề lo lắng vì nhiệm vụ.
Bọn họ không gấp, đạo diễn gấp, mục đích chương trình của bọn họ chính là kiếm chuyện, thể hiện ra càng nhiều cảnh ngọt ngào.
“Hôm nay mọi người đều ở đây, vậy thì làm một nhiệm vụ tập thể nhỉ?”
“Trải nghiệm thế giới tốt đẹp cùng với nửa kia.”
“Tổng cộng có năm thử thách, ba nhóm đều phải đạt được, mỗi nhóm hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được 50 điểm.”
“Chỉ cần có một nhóm không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy mọi người sẽ bị xét là không đạt, không có điểm.”
“Ba nhóm thành công đều có thể nhận được 50 điểm.”
Năm thử thách, lần lượt là tàu lượn siêu tốc, thuyền cướp biển, Singapore sling, nhảy bungee, vòng đu quay.
Đều là những trò chơi khá kích thích trong khu vui chơi.
“Không đòi hỏi tất cả mọi người phải tham gia, nhưng nếu mọi người tham gia cùng nhau, đây sẽ là cơ hội để các bạn nhận được số điểm cao nhất, cũng là cơ hội để các bạn có được trải nghiệm ấn tượng sâu sắc.”
Điểm số của vòng trò chơi này thực sự rất cao, hoàn thành nhiệm vụ có thể lấy được 50 điểm.
Dựa vào mức độ bủn xỉn của tổ chương trình, nhiệm vụ mà bọn họ làm trước đây cao nhất chỉ được 5 điểm, 50 điểm tới tay, có thể mua được rất nhiều thứ.
“Mọi người sẽ tham gia chứ?”
“Chúng tôi đều có thể.”
Tô Chi và Lục Úc đều được, xem ý kiến của mọi người.
Muốn thử thách thì thử thách cùng nhau, nếu không chơi thì làm nhiệm vụ thôi.
“Thử xem, thử thách giới hạn một chút.”
Sau khi bàn bạc xong, mọi người đều quyết định tham gia nhiệm vụ này, 50 điểm đấy, có thế nào cũng phải thử xem.
Mọi người đều là nhân vật máu mặt trong giới, chuyện nhỏ thế này cũng từng trải qua rồi, sợ gì chứ?
“Được rồi, các vị có thể lên xe, bây giờ xuất phát đến điểm nhiệm vụ.”
Đạo diễn hài lòng mỉm cười, tốt lắm, lại có tài liệu sống để biên tập rồi.
Chỉ cần đạo diễn vui vẻ, cư dân mạng cũng vui vẻ, thích nhất là nhìn thấy cảnh này.
Kích thích, sung sướng, còn có thể nhìn thấy bọn họ tiếp xúc thân mật.
“Không thể không nói tổ chương trình giành được trái tim tôi, biết tôi muốn xem gì mà sắp xếp nấy.”
“Thực sự không tồi, nhảy bungee này, là hai người cùng nhau sao? Cảnh này cũng phấn khích quá đi.”
“Làm nhanh lên, làm nhanh lên, tôi muốn xem cảnh kích thích.”
…
Mấy người Tô Chi lên xe du lịch mà tổ chương trình sắp xếp, đi đến khu vui chơi trên đảo Tư Gia Lạc.
Khu vui chơi này rất nổi tiếng, bên trong rất nhiều trò để chơi, có thể tha hồ trải nghiệm.
Chi phí vui chơi của bọn họ là miễn phí.
Tổ chương trình đã trao đổi với người quản lý của khu vui chơi.
Sau khi vui chơi kết thúc, chỉ cần quảng cáo cho khu vui chơi của bọn họ là được rồi.
Làm loại chuyện quảng cáo này, tổ chương trình am hiểu nhất rồi.
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, khu vui chơi chẳng có mấy người, không náo nhiệt nhưng cũng không vắng vẻ.
“Năm trò này, các bạn muốn trải nghiệm cái nào trước? Mọi người cùng nhau hay là tách ra?”
“Tách ra đi, hành động theo cặp, sau khi kết thúc một trò chơi gặp nhau trao đổi kinh nghiệm một chút.”
“Ừ.”
Sau khi Tô Chi và Lục Úc bàn bạc, trò chơi đầu tiên họ chọn là Singapore sling.
Từ Yến Lý và Vương Đồng Đồng chọn thuyền cướp biển.
Chu Kính và Nghiêm Nhã chọn vòng đu quay.
Bọn họ giải thích, “Chúng tôi thích ứng với môi trường độ cao trước một chút rồi trải nghiệm những trò khác.”
“Ừ, chúc mọi người may mắn.”
Sau khi nhiệm vụ của mọi người được xác định, họ liền tách ra hành động.
Tô Chi và Lục Úc đến địa điểm của Singapore sling.
Hai người nhìn con lắc lớn đang hoạt động, cái này vung thật cao, sắp phóng lên trời rồi.
Trước khi vòng mới bắt đầu, cả hai ngồi lên con lắc lớn, thắt dây an toàn lại, chuẩn bị xong tâm lý sẽ bay lên bất cứ lúc nào.
Lục Úc khẽ nói, “Đừng sợ, anh sẽ nắm chặt tay em.”
Tô Chi cười nói, “Được, đến lúc đó anh bảo vệ em.”
Cô hỏi tiếp, “Anh sợ không?”
Lục Úc khẽ đáp, “Có em ở đây nên không sợ.”
Nhân viên công tác bên kia nhắc nhở sắp bắt đầu..