Khi người đàn ông nhìn thấy Tô Chi và Lục Úc đi vào thì vốn đã sợ hãi, nhưng ông ta nhìn sang hai người ở trong góc, lại dâng lên suy nghĩ muốn giết bọn họ.
“Các người đừng tới đây, nếu không tôi sẽ châm lửa.”
Tô Chi lên tiếng: "Ông đừng kích động!”
Tình huống trước mắt vô cùng nguy hiểm, bật lửa đốt xăng sẽ tạo thành một trận hỏa hoạn, mà tất cả đều được nắm giữ trong một suy nghĩ của người đàn ông.
“Ông có chuyện gì khó xử thì có thể nói ra, đừng lấy tính mạng của bản thân ra làm trò đùa.”
Tô Chi thương lượng với người đàn ông, phân tán sự chú ý của ông ta, kéo dài thời gian.
Người đàn ông hét to: "Không liên quan đến các người, mau đi đi, nếu không tất cả cùng chết!”
Sau khi Lục Úc hiểu rõ tình hình, chậm rãi lùi về sau, cầm điện thoại của người quay phim gọi 119 và 120.
Rồi nhận được cuộc gọi của tổ đạo diễn, anh nói với ông tình hình bên này với câu chữ ngắn gọn, để đạo diễn sắp xếp mọi người không được đến gần nơi này.
Đạo diễn nghe thấy tin này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông gọi điện cho phó đạo diễn: "Quán đồ nướng đã xảy ra chuyện, Tô Chi, Lục Úc, Điền An An đều ở trong đó, các cậu mau chóng tới hỗ trợ, phải chú ý an toàn.”
Sau đó đạo diễn tìm được trưởng thôn, nói chuyện này cho ông ấy, để ông ấy thông báo mọi người không được tới gần phố Mỹ Thực.
Vốn dĩ gặt hái tốt đẹp, vì người đàn ông kia mà làm náo loạn.
Tô Quân Bạch cầm đồ em gái thích ăn, vẫn chưa thấy cô trở về, lo lắng cho cô nên muốn đi tìm cô.
Nhưng mà anh còn chưa đi, thì đã nghe thấy đạo diễn nói, em gái đã tới quán đồ nướng, hơn nữa còn xảy ra chuyện.
Anh chỉ không đi theo vài phút, tại sao đã xảy ra chuyện rồi?!
“Bên kia rất nguy hiểm, sẽ bùng phát hỏa hoạn bất cứ lúc nào, mọi người đợi ở đây đừng đi qua đó.”
Có người tập trung mọi người ở tại chỗ không được lộn xộn.
Tô Quân Bạch hoàn toàn không nghe lời mà đi vào, xoay người chạy về phía quán đồ nướng, đạo diễn ngăn anh lại.
“Bên kia quá nguy hiểm, đừng tới đó.”
Tô Quân Bạch đẩy ông ấy ra rồi chạy về phía trước: "Em gái tôi còn ở bên đó, sao tôi có thể mặc kệ nó, ông tránh ra!”
Anh vô cùng lo lắng khi chạy về phía bên kia, anh cầu nguyện, em gái nhất định nhất định không được xảy ra chuyện.
Nếu không anh sẽ tự trách cả đời.
Đạo diễn thấy thế, cũng đi theo, cầu nguyện mọi người nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không một cái mạng của ông cũng không đền nổi.
*
Lục Úc nói chuyện điện thoại xong thì quay trở lại, đứng ở bên cạnh Tô Chi, phối hợp tiếp lời cô.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết, vì hai người không liên quan, hy sinh tính mạng của chính ông, ông cảm thấy đáng giá không?”
Tô Chi tiếp lời anh: "Rất không đáng, ông ngẫm lại cho kỹ, là bọn họ có lỗi với ông, ông phải tiêu hết tiền của họ, làm cho họ đau khổ, không cần làm loại chuyện ngu ngốc này, cũng đừng làm cho người nhà của ông lo lắng cho ông.”
Nghe thấy từ người nhà, người đàn ông nghĩ tới người mẹ ở quê hương, vẻ mặt của ông ta hơi thả lỏng: "Tôi cũng muốn sống, nhưng tôi bị ung thư, không sống được bao lâu nữa.”
Biểu cảm bi thương của ông ta, trên người mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc, cúi đầu nhìn hai người đang giãy giụa liên tục ở trong góc, biểu cảm trên mặt lại trở nên phẫn nộ, ông ta hét to về phía hai mẹ con đang gào khóc ở trong góc.
“Vì sao các người đều ức hiếp tôi? Vì sao đều không nói thật với tôi? Vì sao muốn vứt bỏ tôi?”
Tô Chi và Lục Úc cùng nhau khuyên bảo người đàn ông, vẫn có chút tác dụng, phân tán sự chú ý của ông ta, lúc này lực chú ý của ông ta ở trên người hai mẹ con kia.
Hai người họ nhìn nhau, hiểu suy nghĩ của đối phương.
Tô Chi và Lục Úc nhân lúc người đàn ông ngẩn ngơ, chậm rãi tới gần ông ta.
Hai người đồng thời đi tới chỗ người đàn ông, Lục Úc phụ trách đoạt lấy bật lửa khống chế người đàn ông, Tô Chi phụ trách tắt bình gas đang mở trong phòng bếp.
“Đau quá, buông tôi ra!” Người đàn ông bị đè trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ.
“Đừng gào.” Tai Lục Úc bị đau vì tiếng ồn.
Tô Chi tắt toàn bộ khí gas, cô quay trở lại: "Không thể ở lại đây lâu, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Khí gas đã mở rất lâu, trong phòng bếp đều là mùi gas, ngửi quá nhiều sẽ ngộ độc.
Lục Úc gật đầu: "Được.”
Tô Chi cởi dây thừng trên người hai mẹ con kia, tay chân họ nhũn ra bò từ dưới đất lên.
“Mau chạy ra ngoài.”
Người phụ nữ không nghe theo lời nói của Tô Chi, mà chạy đến trước mặt người đàn ông chửi bới rồi cả tay đấm chân đá ông ta.
“Trương Đức Vọng, thứ không có tiền đồ như ông còn muốn giết tôi, tôi gả cho ông, là may mắn của ông, ông không ngoan ngoãn chịu đựng, còn muốn giết tôi, ra ngoài tôi nhất định phải kiện ông!”
“Bà là mụ điên!” Người đàn ông thoát khỏi sự khống chế của Lục Úc, bổ nhào vào người phụ nữ, bóp chặt cổ bà ta cho đến chết.
Người đàn ông rất khỏe, người phụ nữ bị ông ta bóp cổ không thở nổi.
“Buông mẹ tôi ra.”
Cậu con trai đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì chân tay luống cuống, cầm chai rượu trên bàn đập vào đầu người đàn ông.
Máu chảy đầy trên đầu người đàn ông.
“Muốn đánh thì ra ngoài đánh.”
Tô Chi và Lục Úc đi lên ngăn bọn họ lại.
Lúc này Điền An An bị đánh ngất cũng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ hét lên.
“A!”
Khung cảnh hỗn loạn.
Trong cảnh hỗn loạn này, mọi người nghe thấy tiếng xèo xèo lộp bộp, đồng thời còn có mùi cháy khét.
“Không xong rồi, đi ra ngoài mau!”
Con người kỳ thật vẫn sợ chết, sau khi người đàn ông người phụ nữ nhìn thấy tình hình này, đều ngừng tay, sau đó tranh nhau chạy về phía cửa.
Điền An An mềm nhũn tay chân cũng bò từ dưới đất lên mà tháo chạy.
“Đi mau!”
Tô Chi và Lục Úc đi ra cuối cùng, sau khi họ rời khỏi đây, phòng bếp lập tức bùng lên ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa ngút trời.
Khi Tô Quân Bạch chạy tới, thấy được cảnh như vậy, anh sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
“Chi Chi!”
Lúc anh chạy vào bên trong, gặp người đàn ông, người phụ nữ còn có cậu con trai, Điền An An theo sát ở phía sau, nhìn thấy Tô Quân Bạch lập tức ấm lòng.
“Tô Quân Bạch, sao anh lại tới đây? Tới cứu em ư?”
Tô Quân Bạch vội vàng hỏi: "Tôi tới tìm Chi Chi, em ấy có ở bên trong không?”
“… Em ấy và Lục Úc ở bên trong.” Trong lòng Điền An An lập tức thất vọng, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, thấy Tô Quân Bạch muốn chạy vào trong, cô ta ngăn cản anh.
“Họ sắp ra rồi, anh không thể đi vào, quá nguy hiểm, đi ra ngoài với em đi.”
Làm sao Tô Quân Bạch có thể đi ra ngoài, anh vòng qua cô ta: "Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn đi tìm Chi Chi.”
Anh chạy vào bên trong thì nhìn thấy em gái và Lục Úc đi ra cùng nhau, anh nói với vẻ vui mừng: "Chi Chi, em không sao chứ?”
“Anh, sao anh lại tới đây?” Tô Chi nhìn thấy anh hai sợ chết khiếp: "Bọn em đều không sao, mau đi ra ngoài thôi.”
Phòng bếp có bình gas có thể phát nổ bất cứ lúc nào, cô tuyệt đối không thể để anh hai lặp lại cảnh của cốt truyện.
Người của tổ đạo diễn cũng theo sát chạy tới, nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa bị dọa cho ngất xỉu.
“Mọi người đều không sao chứ?”
Điền An An vội nói: "Mấy người Tô Quân Bạch còn chưa ra, đạo diễn, ông mau cử người cứu họ.”
Đạo diễn: "Tôi biết rồi, cô đi trước đi, đừng tới gần nơi này.”
Xe cứu hỏa và xe cứu thương cũng liên tiếp tới đây, làm việc theo trình tự tiến hành dập tắt lửa.
Nhân viên cứu hộ đưa hai mẹ con hít phải khí gas lên xe cứu thương để chữa trị.
Lúc Điền An An ngất xỉu, tay và đầu gối bị ngã trầy da, chảy không ít máu, cô ta khăng khăng bản thân không sao.
“Tôi thật sự không sao, họ còn chưa ra ngoài, tôi rất lo lắng cho sự an toàn của họ.”
Y tá chỉ nghĩ rằng Điền An An đang lo lắng cho người khác, cũng không khuyên cô ta: "Tôi giúp cô xử lý vết thương.”
Điền An An nói lời cảm ơn một cách dịu dàng: "Cảm ơn cô, làm phiền rồi.”
Y tá cười lắc đầu: "Không cần khách sáo, là việc nên làm.”
Thi Bách Thủy nghe nói Điền An An xảy ra chuyện, cũng vội vàng chạy tới.
“Tại sao cháu lại chạy đến đây? Còn bị thương nữa?”
“Cháu chỉ muốn giúp người đàn ông kia, không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Hốc mắt của Điền An An ửng đỏ.
Cô ta thực sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện liên quan tới tính mạng, nếu biết, có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám đi, cô ta không muốn chết, cô ta chỉ muốn nổi tiếng mà thôi.
“Không sao, đừng khóc.” Thi Bách Thủy an ủi cô, sau đó hỏi: "Lục Úc và Tô Chi đâu?”
Điền An An lo lắng: "Họ còn chưa ra, không biết có xảy ra chuyện gì hay không?”
Thi Bách Thủy vừa định trả lời cô ta để cô ta không lo lắng, đã có đội chữa cháy cứu.
Thì nhìn thấy ba người Tô Quân Bạch, Tô Chi, Lục Úc cùng nhau chạy ra khỏi quán đồ nướng.
Đạo diễn mong ngóng ngôi sao, mong ngóng ánh trăng, rốt cuộc chờ được họ ra ngoài.
“Mọi người không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không sao.”
Họ ở bên trong không lâu, không bị làm sao cả, sở dĩ ra muộn là bởi vì nhìn thấy bình gas ở góc đại sảnh đang mở, họ đi sang khoá lại rồi mới ra ngoài.
Tim của đạo diễn cuối cùng cũng hạ xuống, không ai xảy ra chuyện thì tốt rồi.
Các khách mời khác cũng chạy lại đây, thấy mọi người đều không sao thì mới yên tâm.
Động tác chữa cháy nhanh chóng dập tắt ngọn lửa lớn, bởi vì cứu hoả kịp thời, cho nên tổn thất không lớn, ngoại trừ quán đồ nướng bị thiêu hủy, còn có cửa hàng bên cạnh bị liên lụy, không có người tử vong.
Mặc dù không tránh được cốt truyện, nhưng Tô Chi thay đổi được một chút, anh hai cô vẫn yên ổn ở bên cạnh cô.
Tô Quân Bạch quan sát cô từ trước ra sau, từ trên xuống dưới: "Chi Chi, em để anh nhìn kỹ, tại sao tay lại bị thương?”
Ông trời biết sự sợ hãi của anh khi anh vừa nhìn thấy ngọn lửa lớn, sau này đi đâu cũng phải đi theo em gái, bị cô ghét bỏ cũng không sao.
“Không sao, rách một ít da.” Lúc Tô Chi can ngăn, bị người phụ nữ cào.
“Tại sao lại không sao? Cũng chảy máu rồi!” Tô Quân Bạch vô cùng căng thẳng, gọi y tá tới giúp cô rửa sạch miệng vết thương.
Tô Chi: "…”
Cô thật sự không sao, chỉ là một vết đỏ, chảy vài giọt máu mà thôi, sau băng bó một lát là lành, nên không cần lãng phí tài nguyên.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Úc ở bên cạnh, phát hiện bàn tay của anh đang chảy máu, đúng lúc anh hai tìm y tá tới.
Cô nói với y tá: "Tôi không sao, tay anh ấy bị thương, cô xử lý cho anh ấy.”
Y tá gật đầu, lúc nhìn về phía Lục Úc, mặt ửng đỏ nhìn anh: "Giơ tay bị thương lên, tôi xem vết thương.”
Y tá cũng theo dõi chương trình giải trí Cực Hạn, có thể nói là vô cùng quen thuộc ba người Tô Chi, vừa rồi được Tô Quân Bạch gọi, cô vui đến bay lên.
Trong lòng cô kích động hò hét, ba người đều rất đẹp trai, nhìn gần càng đẹp.
Không đúng, em gái Tô Chi vừa đẹp trai vừa ngầu, trên người còn có loại khí chất đặc biệt, quả thực là cực phẩm trong nữ giới.
Thực ra Lục Úc cũng muốn nói không sao, nhưng mà bị Tô Chi nhìn chằm chằm, anh vẫn phải giơ tay.
Y tá xem tay bị thương của Lục Úc, cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận.
Tô Quân Bạch vừa trừng mắt nhìn Lục Úc, vừa nghiến răng, người này thật phiền, không biết nhường con gái chút sao?
“Lục Úc, cậu chảy có tí máu mà cũng muốn xử lý, thật là làm mất mặt đàn ông chúng ta.”
Lục Úc ngước mắt nhìn anh, rất bình tĩnh oán anh một câu: "Vậy cũng khỏe hơn say nắng.”
Tô Quân Bạch: "…”
Thật là muốn phát điên, anh đã giải thích bao nhiêu lần, anh không say nắng, anh bị tụt huyết áp!
Tô Chi đi lên, vỗ vỗ anh hai sắp bùng nổ: "Đừng đau lòng, em hiểu.”
Cô đều hiểu, không phải anh hai say nắng, chỉ là anh quá mảnh mai.
Tô Quân Bạch nghe thấy câu an ủi của em gái, vô cùng vui vẻ, kéo cô dặn dò thành khẩn.
“Chi Chi, sau này tìm bạn trai nhất định không được tìm người giống như Lục Úc, cậu ta quá mảnh mai, không thể bảo vệ em, không có tác dụng gì.”
Có thể tìm người có tính cách như anh, không chỉ có thể làm cho em gái vui vẻ, còn có thể bảo vệ em gái.
Tô Chi: "…”
Anh hai có sự hiểu nhầm đối với cái từ mảnh mai này phải không.
Lục Úc: "…”
Nói chuyện thì nói, không được công kích người khác..