Ngày hôm sau, Thẩm Minh Dữu tới công ty giải trí Tinh Thần.
Khoảng thời gian trước đó Cảnh Phong đã bán được căn hộ.
Muốn làm cho công ty giải trí Tinh Thần phát triển hùng mạnh thêm lần nữa thì cần phải gia tăng đầu tư, tuyển nhân viên, ký hợp đồng đào tạo nghệ sĩ mới, đầu tư tài nguyên tốt,… Tất cả những thứ này đều phải có tiền.
Nhưng mấy năm nay, Cảnh Phong vì để tránh cho công ty giải trí Tinh Thần đóng cửa phá sản, mà số tiền đầu tư vào công ty căn bản đều đổ sông đổ bể, tiền vốn trong tay Cảnh Phong cũng gần như sắp hết sạch.
Có điều hiện giờ công ty giải trí Tinh Thần đã có Thẩm Minh Dữu, Cảnh Phong thấy được hy vọng, thế nên anh ấy bán luôn căn hộ cuối cùng của mình đi để đầu tư vào Tinh Thần.
Hôm nay Tinh Thần sắp sửa ký tiếp với một nghệ sĩ mới, là người mà Thẩm Minh Dữu giới thiệu tới, cho nên Thẩm Minh Dữu cũng dành thời gian rảnh tới xem.
Nghệ sĩ này chính là Lâm Tư Manh, người đóng bộ phim cùng với Thẩm Minh Dữu vài ngày trước, cô ấy diễn vai nữ chính trong phim, Thẩm Minh Dữu khi ấy đã nhìn trúng tài năng diễn xuất của Lâm Tư Manh, tuy kỹ năng diễn xuất vẫn còn rất non nớt, nhưng cô ấy học hỏi cũng cực kỳ nhanh, chỉ cần đạo diễn chỉ rõ ra một chút là cô ấy có thể học một biết mười, ngay lập tức áp dụng những điều đã học được vào cảnh diễn tiếp theo.
Thẩm Minh Dữu nhìn ra được tiềm năng vô hạn của cô ấy, sau khi nghe nói Lâm Tư Manh đang tìm công ty quản lý, nghĩ thấy không thể để miếng mồi ngon cho kẻ khác, nên Thẩm Minh Dữu bèn đề xuất cô ấy đến công ty giải trí Tinh Thần.
Lâm Tư Manh cẩn thận xem hợp đồng trong tay, hợp đồng của giải trí Tinh Thần đối với người mới vừa ra mắt như cô ấy mà nói, có thể coi là hết sức công bằng, mặc dù công ty này nhìn trông rất nhỏ, nhân viên cộng thêm cả ông chủ tổng cộng mới chỉ có vài người, nhưng xuất phát từ niềm tin mù quáng đối với Thâm Minh Dữu, Lâm Tư Manh vẫn cầm bút, dứt khoát ký tên mình lên hợp đồng.
Cảnh Phong hỏi: “Cô không cân nhắc một chút sao?”
“Không cần cân nhắc đâu.” Lâm Tư Manh đưa hợp đồng đã ký tên cho ông chủ mới.
Cảnh Phong cho rằng người mới này tin tưởng vào anh ấy, nên anh ấy vui vẻ nói: “Tư Manh, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi cùng với công ty giải trí Tinh Thần, tin tôi đi, không lâu nữa đâu, tôi nhất định có thể nâng đỡ cô trở thành ngôi sao lớn, không đúng, phải là siêu sao, sau này chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền, cùng nhau ăn uống no say nhé, haha.”
Lâm Tư Manh lúng túng vừa lịch sự mỉm cười với ông chủ mới, những lời mà ông chủ nói ra nghe trông giống như những tên lừa bịp ở bên ngoài lừa lọc những cô gái trẻ, nghe thế nào cũng không thấy đáng tin.
“Được rồi, đừng ở đây vẽ bánh* nữa, làm tốt công việc quan trọng hơn bất cứ điều gì đi đã.” Thẩm Minh Dữu đứng dậy, thấy hợp đồng đã được ký, ở đây cô cũng không có việc gì nên cô dắt theo Niệm Niệm định đi xuống tầng.
*Vẽ bánh(画饼): Ngôn ngữ mạng, chỉ việc vẽ ra những thứ tưởng ngon ăn làm cho người ta tin sái cổ nhưng thực chất chỉ là “bánh vẽ”.
Chỗ làm của Thẩm Danh Chương ở ngay gần đây, cô đã hẹn với Thẩm Danh Chương gặp nhau tại tiệm cà phê ở tầng dưới.
Cảnh Phong thấy cô vội vàng muốn rời đi, anh ấy cũng bám đ.í.t đi theo: “Minh Dữu à, cô gấp gáp như vậy là đi làm gì thế, tôi vẫn còn có chuyện muốn hỏi cô đấy.”
Thẩm Minh Dữu đành phải dừng bước lại: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện đầu tư ấy.” Lúc Thẩm Minh Dữu ghi hình chương trình vào mấy ngày trước, Giang Trầm chồng của cô đang cầm hợp đồng thu mua, muốn một phát nuốt chửng công ty giải trí Tinh Thần của bọn họ, khi đó Cảnh Phong hết sức cứng rắn không đồng ý.