Nhưng ngay khi Phùng Kính Tắc chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nhận được điện thoại của giám đốc đài truyền hình.
“Giám đốc, ông tìm tôi có việc gì sao?” Phùng Kính Tắc cung kính nói.
“Tổng đạo diễn Phùng, ông đang làm cái quái gì thế hả?” Điện thoại vừa được kết nối, âm thanh tức giận của giám đốc truyền đến tai, “Hình ảnh của Thẩm Minh Dữu và con gái cô ấy tại sao lại bị cắt rồi biên tập thành ra như thế? Ông đừng nói rằng việc này không liên quan tới ông, nếu không có sự cho phép của ông bên biên tập dám dựng ra video như vậy? Hơn nữa hình ảnh được cắt ra không phát sóng trong chương trình, mà là bị người trong đài cố ý tung ra ngoài rồi đăng lên mạng? Ông đang làm cái gì thế? Người đăng video có phải anh hay không?”
Phùng Kính Tắc sợ hãi trong lòng, sao giám đốc lại biết chuyện nhanh quá vậy.
Hơn nữa giám đốc còn rất tức giận!
Ông ta cố gắng giải thích: “Giám đốc, không phải tôi đâu, sao tôi dám đăng video này lên trên mạng chứ, nhưng trong chuyện này tôi là tổng đạo diễn, quả thật tôi cũng có chỗ sai…”
Không đợi Phùng Kính Tắc giải thích xong, giám đốc ở đầu dây bên kia đã chửi ầm lên: “Người sai tất nhiên là ông, ông đã phạm sai lầm lớn rồi! Phùng Kính Tắc, ông có đầu óc không? Không, ông đúng là kẻ không có não mà! Não ông bị lừa đá rồi, nếu không, sao ông có thể làm ra chuyện ngu đến chó cũng không nhìn được này!”
“Giám đốc…” Phùng Kính Tắc hoảng sợ nói, “Giám đốc, hãy nghe tôi giải thích đã.”
“Đừng gọi tôi là giám đốc, tôi sao dám làm giám đốc của ông, tôi không xứng! Ông bây giờ lợi hại rồi, đến mức ngay cả đài Quất Tử cũng chẳng chứa nổi vị Phật lớn như ông, nếu ông có năng lực như vậy sao ông không lên trời luôn đi…”
Phùng Kính Tắc bị mắng tới choáng váng mặt mày, không ngờ giám đốc thường ngày nhìn lễ độ, đối xử với nhân viên nhà đài đều rất phép tắt bây giờ lại thất thố như vậy.
Phùng Kính Tắc biết mấu chốt sự việc lần này là ở Thẩm Minh Dữu, ông ta không phải Phật lớn, Thẩm Minh Dữu mới là Phật lớn, giám đốc vì Thẩm Minh Dữu mà mắng ông ta xối xả!
Phùng Kính Tắc buồn bực nói: “Giám đốc, ông yên tâm, tôi sẽ tự mình đi xin lỗi Thẩm Minh Dữu, tôi lập tức lên tiếng làm rõ, tôi cũng sẽ thông báo cho những người tham gia chương trình để các cô ấy làm rõ, chờ sự việc lần này qua đi, dân mạng dừng việc chửi bới lại, Thẩm Minh Dữu chắc hẳn sẽ không tức giận…”
Cơn tức của giám đốc lại tăng vọt lên đầu: “Giờ còn gửi tuyến bố làm rõ gì nữa, phương pháp tốt nhất bây giờ là mang video gốc chưa được chỉnh sửa tung ra, dân mạng không nhìn ra chiêu trò của ông à, ông cho rằng tôi bị mù hay sao mà cũng không nhìn ra, đây rõ ràng là cố ý nhắm vào Thẩm Minh Dữu, bây giờ ông đừng quan tâm chuyện gì khác đăng video gốc lên mạng cho tôi đến khi chân tướng sự việc rõ ràng, cư dân mạng sẽ không mắng chửi Thẩm Minh Dữu nữa…”
Phùng Kính Tắc thấp giọng nói: “Giám đốc, video gốc đã bị xoá sạch rồi, bây giờ muốn đăng cũng không còn nữa!”
“Ông nói cái gì?” Giám đốc im lặng khoảng ba giây, “Phùng Kính Tắc, ông muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t một mình đi, tại sao lại lôi mọi người c.h.ế.t cùng ông chứ!”
“Giám, giám đốc… Tôi xin lỗi…”
“Ông xin lỗi thì có ích gì!” Giám đốc sụp đổ nói, “Ông có biết rằng, vừa rồi công công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm, tập đoàn Lâm Thị, còn có tập đoàn Lăng Vũ Tư Túc gọi điện tới, bọn họ đều muốn dừng hợp tác với chúng ta, tất cả các tài trợ , tài trợ chương trình, tài trợ công ích, toàn bộ đều bị đình chỉ!”
Phùng Kính Tắc sợ hãi tái mặt, ông ta sững sờ: “Tại, tại sao chứ?”
“Tại sao? Vì ông đắc tội với Thẩm Minh Dữu! Cũng vì ông đắc tội Thẩm Minh Dữu mà bây giờ ba nhà tài trợ lớn nhất của đài muốn dừng hợp tác, ông nói đi, ông có bồi thường được không?!” . Harry Potter fanfic
Công ty khoa học kỹ thuật Tam Diễm, tập đoàn Lâm Thị, còn cả tập đoàn Lăng Vũ Tư Túc?!
Phùng Kính Tắc sợ hãi ngã quỵ xuống đất.
Xong rồi, lần này xong thật rồi!