"Đêm nay, ngủ chung đi."
Ánh mắt Giang Trầm nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, âm thanh rơi xuống, từng chữ phát âm đều rất rõ ràng, có vẻ rất thản nhiên.
Giang Trầm kỳ thật không có ý gì khác.
Một là bây giờ đang ghi chương trình, nhân viên công tác của tổ chương trình lúc nào cũng có thể xuất hiện ở bên ngoài, trong phòng còn có camera, mặc dù đã đóng lại nhưng cũng không được tự nhiên cho lắm.
Hai là nơi này không phải trong nhà, mặc dù mang ga giường, vỏ chăn ở nhà tới, nhưng cuối cùng vẫn không được thuận tiện như ở nhà.
Cho nên, Giang Trầm không nghĩ đêm nay làm gì cả.
Nhưng muốn ngủ cùng nhau là thật.
Anh đi công tác bốn năm tháng, vốn cho là anh trở về có thể như trước đây, thích làm cái gì với vợ cũng có thể, ai có thể nghĩ tới lúc anh trở về thì nhận được yêu cầu ly hôn từ vợ.
Mấy ngày nay, Giang Trầm đã tự kiểm điểm lại mình, nhưng tự kiểm điểm lại đồng thời anh có thể cảm nhận được, thái độ của vợ đối với anh cũng không phải mâu thuẫn, cho nên thừa dịp thời khắc anh kiểm điểm lại, anh có chút được voi đòi tiên.
Dù sao, anh trở về đã lâu như vậy, bởi vì chuyện ly hôn, anh đã bị vợ đuổi khỏi phòng ngủ chính, những ngày này anh ở trong nhà đều ngủ ở thư phòng, đừng nói chung giường chung gối, đến bây giờ ngay cả tay của vợ, anh còn chưa được chạm vào.
Bây giờ ở chỗ bọn họ ở chỉ có một chiếc giường lớn, còn có một chiếc giường đơn cho trẻ con ngủ, khả năng Niệm Niệm ngủ trên giường đơn, anh và vợ ngủ trên giường lớn.
"Em có thể chứ?" Giang Trầm nheo mắt nhìn sắc mặt vợ hỏi.
Thừa dịp Thẩm Minh Dữu vừa đi tắm, anh đã lặng lẽ ôm Niệm Niệm từ trên giường lớn đến giường nhỏ, bây giờ chỉ cần chờ vợ gật đầu, ban đêm anh rốt cục có thể nằm đắp chung chăn ngủ với vợ lần nữa rồi.
Thẩm Minh Dữu hỏi anh: "Anh cảm thấy có thể không?"
Giang Trầm gật đầu: "Anh cảm thấy có thể."
Thẩm Minh Dữu nhấc chân từ chậu ra, sau khi lau sạch sẽ, cô mang dép muốn đi về phòng ngủ.
Trong bụng Giang Trầm vui mừng, xem ra vợ đồng ý, anh đi sau lưng Thẩm Minh Dữu, hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, đang lúc định đi theo vợ đến bên giường, anh đảo mắt nhìn sang, liền phát hiện Niệm Niệm bị anh ôm từ trên giường lớn đến trên giường nhỏ, đã không biết khi nào lại nằm trên giường lớn.
Giang Trầm quay đầu nhìn giường nhỏ trống không, lại quay đầu nhìn thấy trong chăn có một bọc nhỏ nhô lên.
Niệm Niệm đang ngủ ngáy khò khè, chứng minh không phải con bé sau khi tỉnh lại lại bò lên trên giường chứ.
... Vậy thì chỉ có thể là do vợ làm.
"Anh có phải quên rồi không, chúng ta đang trong quan hệ sắp ly hôn." Thẩm Minh Dữu xốc góc chăn lên, thấy Giang Trầm còn đứng ở bên giường, hỏi anh: "Cho nên, anh tỉnh táo lại chưa?"
Giang Trầm nhớ tới lần trước Thẩm Minh Dữu nói chờ anh tự xét lại mình thì ly hôn, giọng anh nặng nề nói: "Anh chưa."
"Vậy anh tiếp tục tự xem lại đi." Thẩm Minh Dữu ngáp một cái, ngày mai sẽ mệt mỏi, cô muốn tranh thủ thời gian đi ngủ, cô chỉ chiếc giường đơn cách đó không xa: "Đêm nay anh có thể ngủ nơi đó, cũng có thể ngủ ghế sô pha phía ngoài, tùy anh chọn."
Thẩm Minh Dữu nói xong nằm vào trong chăn, ôm cơ thể mềm nhỏ của Niệm Niệm, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Giang Trầm đứng ở bên giường nhìn vợ và con gái ngủ không biết gì, chỉ có thể đi đến chiếc giường đơn bên kia, chậm rãi nằm xuống.
Nhưng anh không ngủ được.
Từ khi vợ đưa ra đề nghị ly hôn, Giang Trầm luôn nghĩ lại, khẳng định là mình đã làm sai chỗ nào đó, cho nên Thẩm Minh Dữu mới có thể muốn ly hôn.
Những ngày gần đây, anh chậm rãi nhận thức được một Thẩm Minh Dữu không giống cho lắm, vợ trong ấn tượng của anh không giống Thẩm Minh Dữu.