Chuyện Thẩm Minh Dữu muốn ly hôn với anh, ngoài hai vợ chồng ra cũng chỉ có bác của Niệm Niệm là Triệu Diễm biết. Giang Trầm không biết có phải Triệu Diễm đã nói linh tinh gì với bé con hay không, nếu đúng như vậy, anh sẽ không bao giờ tha cho Triệu Diễm.
Niệm Niệm nói: “Là Khương Húc nói.”
Giang Trầm: “...?”
Chuyện này thì có liên quan gì tới thằng quỷ con Khương Húc?
“Anh Khương Húc nói nếu ba mẹ không hôn nhau, điều đó có nghĩa là tình cảm không tốt. Nếu tình cảm không tốt thì sẽ ly hôn.” Niệm Niệm nói: “Từ trước tới nay mẹ và ba chưa bao giờ hôn nhau, chắc chắn tình cảm của hai người không tốt, nếu ly hôn, Niệm Niệm chỉ có thể ở cùng một người.”
“Niệm Niệm không muốn ở cùng ba, Niệm Niệm chỉ cần ở cùng mẹ thôi.”
Giang Trầm chưa bao giờ ngờ một đứa trẻ còn chưa đến bốn tuổi lại có thể suy nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy trong đầu.
Anh vỗ trán rồi nói: “Ai nói ba và mẹ không hôn nhau?” Không hôn nhau, thì Niệm Niệm chui từ đâu ra!
Hai mắt Niệm Niệm trợn to, nói: “Ba hôn mẹ rồi á?”
“...” Giang Trầm đành phải gật đầu.
“Sao con không thấy?” Niệm Niệm không tin, nhưng cô bé lập tức nghĩ đến một khả năng khác: “Ba lén hôn mẹ, phải không?”
Giang Trầm trầm mặc.
Niệm Niệm: “...”
Sao ba có thể xấu xa như vậy, lén lút hôn mẹ mà không nói cho Niệm Niệm biết, lần nào hôn mẹ cô bé cũng hôn mẹ một cách công khai đấy!
Giang Trầm không biết trong cái đầu nhỏ của Niệm Niệm lại đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì.
Anh nói: “Con yên tâm đi, ba và mẹ sẽ không ly hôn đâu.”
Nhưng mà trọng điểm chú ý của Niệm Niệm và ba không giống nhau, Niệm Niệm lắc đầu nói: “Ba và mẹ ly hôn cũng không sao, chỉ cần ba không tranh Niệm Niệm là được.”
“Cho dù ba có tranh thì Niệm Niệm cũng sẽ không bao giờ đi cùng ba!”
Thái độ của Niệm Niệm rất kiên quyết, nếu ba mẹ có tình cảm tốt thì không ly hôn cũng không sao, nhưng nếu ba mẹ không có tình cảm tốt, vậy thì cứ ly hôn đi, nhưng Niệm Niệm nhất định phải đi theo mẹ.
Giang Trầm: “...”
Làm sao bây giờ, anh thật sự muốn bịt miệng con nhóc này lại!
Thực ra thì trước đây Niệm Niệm vẫn luôn cho rằng ba mẹ cô bé đã ly hôn từ lâu rồi.
Hồi trước, Niệm Niệm theo mẹ ra nước ngoài sống, hiếm khi có cơ hội gặp ba. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô bé biết, gia đình của mình không giống những nhà khác.
Những nhà khác có ba, có mẹ, có con, người một nhà sẽ luôn sống với nhau, nhưng Niệm Niệm lại giống như một đứa trẻ không có ba, cô bé chỉ sống cùng mẹ.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Niệm Niệm về ba là cuộc gọi video cố định mỗi tuần một lần. Mặc dù Niệm Niệm có thể nghe được giọng ba trong điện thoại, nhưng cô bé không thể chạm vào ba, không cảm nhận được ba. Ấn tượng của Niệm Niệm về ba vẫn luôn rất mơ hồ, cô bé còn cứ ngỡ, người ba trong video kia là người máy, nói cách khác là một người ba giả.
Mỗi lần gọi video đều giống như hoàn thành nhiệm vụ, lần nào câu đầu tiên ba người máy hỏi khi mở miệng cũng là: “Dạo này Niệm Niệm có khỏe không?”
Niệm Niệm trả lời: “Khỏe ạ.”
Sau đó ba người máy sẽ lại hỏi: “Dạo này học hành thế nào?”
Và Niệm Niệm lại trả lời: “Rất tốt ạ.”
Lần nào cũng là những câu hỏi cố định, câu trả lời cố định. Sau đấy, Niệm Niệm lại tự chơi một mình, còn ba người máy trong video cũng mải mê công việc riêng, cả hai rất ít khi trò chuyện. Ngay sau đó, cuộc nói chuyện qua video sẽ lặng lẽ kết thúc không tiếng động.
Mãi đến lần này về nước, thời gian Niệm Niệm ở cùng ba mới tăng đột biến, nhưng mẹ lại bắt đầu ngày càng bận rộn. Mấy hôm nay là lần Niệm Niệm rời khỏi mẹ lâu nhất từ khi chào đời đến giờ. Suốt mấy hôm ở nhà trẻ, Niệm Niệm luôn thấy rất lo lắng, cô bé đã không nhịn được thầm nghĩ về chuyện đó không chỉ một lần. Liệu có khi nào mẹ không cần Niệm Niệm nữa hay không, giống như hồi trước ba không cần Niệm Niệm vậy.