Nhưng hiện giờ, ông ấy sẽ để Triệu Kỳ đi.
Trong nháy mắt khi Triệu Chấn Hải mở miệng, sắc mặt Triệu Kỳ trở nên cực kỳ tái nhợt. Triệu Chấn Hải giống như một con d.a.o cứa vào lòng cô ta đến đẫm máu. Dù đã nhiều năm như thế, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh bồi Triệu Chấn Hải, vẫn luôn là một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không phải con ruột thì vẫn không phải con ruột.
Hai tay Triệu Kỳ nắm chặt thành nắm đấm, cô ta gật đầu nói: “Được ạ.”
“Còn phía công ty, tạm thời con không cần đến đâu, ở nhà kiểm điểm bản thân mình cho tốt đi.” Triệu Chấn Hải nói xong lại vùi đầu vào công việc, phất tay ra hiệu Triệu Kỳ có thể ra ngoài.
Sắc mặt Triệu kỳ trở nên tái nhợt, Triệu Chấn Hải muốn cách chức cô ta!
Cô ta dọn ra khỏi nhà họ Triệu, bây giờ lại tạm thời cách chức nữa thì chẳng khác nào cô ta hoàn toàn không còn dính dáng gì đến nhà họ Triệu nữa.
…Vậy sau này cô ta phải làm sao đây?
***
Sau khi Thẩm Minh Dữu và những người khác ăn tối xong thì đến xem một buổi trình diễn ánh sáng ở bên ngoài khách sạn u Hoàng.
Ngồi trên bãi biển đón làn gió thổi tới, Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất thích và muốn ngủ.
Còn tổng đạo diễn Ngô Lực ở bên thì vô cùng lo lắng, ông ấy là người phát hiện ra khu bình luận của Thẩm Minh Dữu bắt đầu mất kiểm soát nhanh nhất. Rất nhiều người lạ mặt tràn vào đây, mọi thứ ở bên trong bắt đầu trở nên kỳ lạ, người hâm mộ của Thẩm Minh Dữu đã bắt đầu mắng họ, khu vực bình luận tràn ngập mùi thuốc súng.
Sau khi Ngô Lực xem hot search xong, ông ấy ra lệnh cho nhân viên quản lý phòng phát sóng trực tiếp đuổi những người chửi thề trong khu vực bình luận của Thẩm Minh Dữu ra ngoài, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.
Đang tiến hành phát sóng trực tiếp nên ông ấy không thể làm gián đoạn được. Ngô Lực liếc nhìn thời gian, may mắn thay đã sắp tới chín giờ, chờ khi phát sóng trực tiếp kết thúc, ông ấy sẽ lập tức thông báo cho Thẩm Minh Dữu để xử lý tốt vấn đề này.
Nhóm khách mời không được dùng điện thoại di động khi phát sóng trực tiếp nên Thẩm Minh Dữu cũng không biết trên mạng đang xảy ra chuyện gì. Cô ngồi bên cạnh Cố Cẩn, nghe thấy Cố Cẩn đang dạy về những thứ khoa học cho mấy cái đầu củ cải nhỏ đó, rốt cuộc ánh đèn có thể chiếu xa tới đâu.
Khương Húc không phải là một đứa trẻ chịu ngồi yên chăm chú nghe giảng. Cậu nhóc có hơi buồn chán, thấy dì Thẩm bên cạnh có vẻ muốn ngủ, Khương Húc lắc tay dì Thẩm hỏi: "Dì Thẩm, dì cũng giỏi giống như bà nội của Niệm Niệm, dì có biết ánh đèn có thể chiếu xa đến mức nào không ạ?"
Thẩm Minh Dữu tỉnh táo lại và nói: “Dì không biết đâu, so với bà nội của Niệm Niệm, dì giống như đứa nhỏ mù chữ vậy.”
Thành tích của Thẩm Minh Dữu khi đi học cũng rất tốt, nhưng so với những nhà khoa học như Cố Cẩn thì cô thực sự giống như một kẻ mù chữ vậy.
"A, dì Thẩm cũng là một đứa nhỏ mù chữ sao? Húc Húc cũng là một đứa nhỏ mù chữ." Khương Húc vẫn còn nhớ lần trước ở nhà trẻ, chỉ có Niệm Niệm là có thể xoay được khối Rubik hoàn chỉnh, sau đó cậu nhóc trở thành một đứa nhỏ mù chữ: "Không đúng, dì đã là người trưởng thành rồi, phải là người lớn mù chữ mới đúng."
Thẩm Minh Dữu cười nói: “Người lớn mù chữ thì người lớn mù chữ vậy.”
Khu vực bình luận ngay lập tức như bị bão quét bay ào tới——
[Thì ra Thẩm Minh Dữu cũng biết chính mình mù chữ à. Triệu Kỳ, con gái lớn của tập đoàn Triệu thị, tốt nghiệp từ một ngôi trường rất nổi tiếng. So với cô ấy, Thẩm Minh Dữu không phải là kẻ mù chữ thì còn gọi là gì được nữa!]
[Nếu đại tiểu thư nhà họ Triệu gả vào nhà họ Giang, có lẽ cô ấy sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói với Cố Cẩn nhỉ. Không giống như Thẩm Minh Dữu, ở bên cạnh một nhà khoa học như lão sư Cố Cẩn mà ngay cả tám chuyện cũng không thể nói được, bởi vì bọn họ không cùng một đẳng cấp.]