Cố Ngải Phỉ nén giận, cười nhẹ với Tử Ngải, sau đó tạm thời dẫn Tử Ngải ra bên ngoài nhà vệ sinh.
Cô ta lại đi vào lần nữa, đóng cửa nhà vệ sinh lại. Cố Ngải Phỉ đi qua đứng đối diện Hứa Thục Lan, nhìn bà ta: “Mẹ cứ so sánh Tử Ngải với Niệm Niệm, cảm thấy Tử Ngải thua kém Niệm Niệm ở mọi thứ, vậy con muốn hỏi mẹ, nếu Tử Ngải so sánh mẹ với bà nội của Niệm Niệm, cảm thấy mẹ đều thua kém bà nội Niệm Niệm ở mọi thứ, mẹ có cảm thấy vui vẻ không?”
Hiện giờ Cố Ngải Phỉ rất tức giận, ở trong lòng cô ta thì con của cô ta luôn là tốt nhất. Hành vi so sánh Tử Ngải với Niệm Niệm như này của Hứa Thục Lan đã chạm tới giới hạn của cô ta rồi!
Thấy con dâu đột nhiên tức giận, Hứa Thục Lan càng không vui vẻ: “Mẹ là trưởng bối của Tử Ngải, tại sao con bé có thể lấy mẹ so sánh với người khác chứ?”
Cố Ngải Phỉ lạnh lùng cười nói: “Nhìn xem, mẹ là trưởng bối, là người lớn, lấy mẹ so sánh với người khác, mẹ cũng sẽ thẹn quá hóa giận, cũng sẽ không vui vẻ. Thế nhưng mẹ có từng nghĩ hay không, Tử Ngải vẫn là một đứa bé, mẹ cảm thấy con bé sẽ vui sao?”
Cố Cẩn là một nhà khoa học vĩ đại. Hứa Thục Lan biết bản thân thua kém Cố Cẩn ở mọi thứ, lấy bà ta so sánh với Cố Cẩn, đương nhiên trong lòng bà ta không vui vẻ gì. Mà Niệm Niệm được người khác gọi là đứa trẻ thiên tài, trên thế giới này có được mấy đứa trẻ thiên tài đâu. Về chỉ số thông minh, Tử Ngải chỉ là đứa trẻ bình thường, cô bé có chỗ nào so được với Niệm Niệm, so sánh như này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào, sẽ chỉ tổn thương đến Tử Ngải mà thôi.
Cố Ngải Phỉ nói: “Tử Ngải là con gái của con, ở trong lòng con, con bé chính là tốt nhất, sau này con không muốn lại nghe thấy bất kỳ ai lấy con bé ra so sánh với người khác, ngay cả mẹ cũng không được!”
Hứa Thục Lan tức giận nói: “Hiện tại thái độ của con như này là có ý gì đây?”
Từ khi Cố Ngải Phỉ gả vào nhà họ Chu, cô ta luôn lễ phép với người mẹ chồng là bà ta. Từ trước đến nay Hứa Thục Lan chưa từng thấy cô ta tức giận như vậy, bà ta không ngờ tới cô ta sẽ tức giận với bà ta trong chương trình này. Sau khi đến chương trình này, bà ta không chỉ chịu đựng đủ cáu gắt vô cớ, hiện tại ngay cả con dâu cũng thay đổi thái độ với bà ta.
Cố Ngải Phỉ lạnh nhạt nói: “Thái độ của con đã rất tốt rồi.” Nếu không phải là mẹ ruột của Chu Cảnh Hành, là mẹ chồng của cô ta thì chuyện hôm nay cũng không phải chỉ mấy câu nói là có thể kết thúc được.
Cuối cùng Hứa Thục Lan giận đến mức đóng sầm cửa rời đi.
Tử Ngải đợi ở ngoài cửa, thấy cửa bị đập không nhẹ, cô bé sợ tới mức giật mình.
[Chuyện gì xảy ra vậy, không phải chỉ là đi nhà vệ sinh sao? Tại sao lại giống như cãi nhau vậy!]
[Hẳn là cãi nhau rồi, Tử Ngải bị đuổi ra ngoài, chỉ còn hai người Cố Ngải Phỉ và mẹ chồng ở trong nhà vệ sinh, bây giờ mẹ chồng cô ta đóng sầm cửa rời đi, chắc chắn là có mâu thuẫn rồi!]
[Ôi chao, tại sao camera không vào được chứ, thật muốn chui vào trong nhà vệ sinh xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra quá!]
[ m thanh mẹ chồng của Ngải Phỉ sập cửa có thể nhỏ chút hay không, Tử Ngải bị dọa sợ rồi, nhìn thấy Tử Ngải sợ hãi như vậy bà ta cũng không dỗ dành đứa nhỏ, cứ như vậy rời đi. Dù đã vài ngày trôi qua nhưng tôi thật sự càng ngày càng không thích mẹ chồng Ngải Phỉ nhé!]
Cố Ngải Phỉ đi ra ôm Tử Ngải vào nhà vệ sinh lần nữa, camera bị chặn ở bên ngoài, khán giả lại không thấy được bên trong xảy ra cái gì.
Tử Ngải biết vừa nãy bà nội đã tức giận, cô bé có hơi sợ hãi.
“Mẹ đừng tức giận, sau này Tử Ngải học tập chăm chỉ, con sẽ cố gắng hơn chị Niệm Niệm.”