Sau khi các mẹ đi xong, lập tức tới các mẹ chồng. Các mẹ chồng cũng đều phát huy vượt bậc, lúc biểu diễn trên sân khấu thật sự so với lúc tự diễn tập và diễn tập dưới sân khấu thì biểu hiện tốt hơn nhiều.
[Mặc dù lúc nãy mẹ chồng Chung Dao luôn chống cự, cảm thấy trang điểm và những quần áo kia không phù hợp với bà ấy. Nhưng sau khi trưng diện, nụ cười trên mặt dì Quách không hề hạ xuống nha. Nhịp chân trên sân khấu cũng trở nên tự tin hơn trước đó, cả người giống như thay da đổi thịt, thật sự rất tốt nha!]
[Lão sư Cố Cẩn đẹp quá mức rồi, sự tao nhã và tự tin của bà là lắng đọng qua năm tháng, hoàn toàn có thể chống lại sự soi mói, không chỉ khiến người ta ngạc nhiên mà còn có thể kéo dài không tiêu tan, làm cho người ta không thể nào quên!]
[Lão sư Cố Cẩn thật sự vừa hào phóng vừa ung dung, hy vọng sau này tôi cũng có thể sống giống như lão sư Cố Cẩn!]
[Không biết khen ngợi như thế nào cho đủ, dù sao thì các mẹ và mẹ chồng đều rất xinh đẹp, thế là được.]
Sau khi các mẹ chồng đi xong thì tới các tiểu bảo bối.
Lần đầu tiên catwalk, thể hiện một khía cạnh nghiêm túc với khán giả, tất cả mọi người đều không thể cười, nhưng lúc những đứa nhỏ mang vẻ mặt nghiêm túc đi lên sân khấu, các khán giả dưới sân khấu lại sôi nổi nhịn không được nở nụ cười.
Nhìn thấy các khán giả cười, Triệu Nhất Dương cũng muốn cười, nhưng cậu nhóc vẫn nỗ lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Là anh cả, cậu nhóc cần phải đi trước làm tấm gương tốt cho em trai em gái, nhưng Khương Húc ở phía sau cậu nhóc thì mặc kệ. Vốn dĩ cậu bé đã nhớ kỹ nhiệm vụ của bản thân, lần đầu tiên lúc lên sân khấu phải nghiêm túc, tuyệt đối không được cười, nhưng hiện tại các khán giả dưới sân khấu đều đang cười với cậu, còn cười vui vẻ như vậy, Khương Húc không nhịn được nữa.
Khương Húc đi tới trước sân khấu, lộ ra một hàm răng trắng to, cười ha ha vui vẻ, vừa cười vừa giơ tay vẫy chào các khán giả, chọc cho các khán giả dưới sân khấu cười càng to hơn.
Thấy các khán giả bị mình chọc cười, Khương Húc cực kỳ đắc ý, cậu nhóc có hơi luyến tiếc không muốn quay về. Thế nên cậu đã đứng lại ở trước sân khấu một lúc, hành động ngoài ý muốn của Khương Húc khiến khách mời và nhân viên công tác sau sân khấu gấp không thôi.
Đi theo phía sau Khương Húc là cặp sinh đôi Tử Dục và Tử Ngải đang nắm tay nhau đi tới. Vốn dĩ là đến lượt chúng bước lên sân khấu và ổn định vị trí, nhưng vị trí đó vẫn bị anh Khương Húc chiếm giữ, nhất thời Tử Dục mặc kệ. Cậu nhóc chen lên phía trước muốn đẩy anh Khương Húc ra, nhưng mà sức lực của cậu kém hơn Khương Húc nên lúc chen chúc, không cẩn thận lảo đảo một cái, mặc dù cuối cùng không vấp ngã, nhưng giày cậu nhóc lại vô tình bị rơi ra, Tử Dục đành vội vàng ngồi xuống mang giày vào.
Tử Ngải thấy anh trai không biết mang nên ngồi xuống giúp anh trai mang giày.
Lúc này, Niệm Niệm ở phía sau cũng đã đi tới, thấy ba bạn nhỏ phía trước đang chặn vị trí của cô bé, Niệm Niệm nhìn trái nhìn phải. Mẹ nói, bất luận ở trên sân khấu gặp phải tình huống gì, rơi giày, vấp ngã… Chỉ cần có thể tiếp tục thì phải tiếp tục biểu diễn xong phần trình diễn của mình.
Vì vậy, khuôn mặt nhỏ của Niệm Niệm nghiêm túc lại, từ bên sân khấu đi vòng qua, đi thẳng đến phía trước, rồi tiếp tục nghiêm túc xác định vị trí trong vài giây, sau đó xoay người, vòng qua ba bạn nhỏ đang chắn đường, lại lần nữa từ phía trên đi trở lại, thuận lợi hoàn thành lần đầu tiên lên sân khấu của cô bé.
[Ha ha ha cười c.h.ế.t tôi rồi, những bạn nhỏ này là đến chọc cười hả?]
[Niệm Niệm thật nghiêm túc, thật đứng đắn nha. Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia, xém nữa là tôi tưởng rằng do thợ trang điểm dán băng dính lên đó!]
[Niệm Niệm: Không trở ngại nào có thể ngăn cản quyết tâm hoàn thành sân khấu của con! Ha ha ha bạn nhỏ thật sự dễ thương quá đi!]