Cố Cẩn lườm Giang Thiệu Bình một cái, trước khi kết hôn ông đâu có nói như vậy, cái gì mà thanh mai trúc mã, rõ ràng là ông lẽo đẽo đi theo sau bà, sử dụng nhiều cách để theo đuổi bà. Từ một học sinh chẳng ra gì trở thành một học sinh giỏi, lại còn giành danh hiệu học sinh đứng đầu khối với bà. Bây giờ Giang Thiệu Bình có thể trở thành một nhà khoa học lớn, đằng sau thành tích đó có lẽ có một phần công lao của bà.
Cố Cẩn nghĩ nếu như không phải do mặt dày Giang Thiệu Bình thì sao một học sinh chỉ hướng về học tập như bà có thể gả cho ông!
Hiện tại xem ra Giang Thiệu Bình “Mặt dày” và “Miệng lưỡi nịnh nọt” bao nhiêu thì đứa con trai Giang Trầm lại chẳng di truyền được một chút nào từ ông ấy.
Có điều đây không phải điều quan trọng, Cố Cẩn nhìn về phía Giang Trầm: “Con bận rộn công việc cũng không thể quên cả vợ con, Niệm Niệm nhỏ nên rất cần ba mẹ làm bạn với nó. Con phải hiểu rõ, tuổi thơ của đứa bé chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì sau này muốn bù đắp cũng không bù đắp được.”
Hoàn cảnh của bà và Giang Thiệu Bình đặc biệt, tình trạng hôn nhân của bọn họ nhìn thôi đã thấy không giống với hôn nhân của con trai. Sau khi Thẩm Minh Dữu kết hôn vẫn luôn ở nhà giúp chồng dạy con. Nếu Giang Trầm bận rộn do công việc nhiều, bỏ bê vợ và con gái không chăm sóc, quan hệ hai bên bất hoà, không được thoả mãn nhu cầu thì tất nhiên lâu dần sẽ tạo thành mối hoạ ngầm lớn trong hôn nhân.
Cũng gây ra sự bất lợi cho sự phát triển của Niệm Niệm.
Thật ra Giang Trầm đã nhận ra vấn đề của bản thân nhưng giờ phút này anh hơi buồn cười vì bản thân anh cho rằng mẹ mình có chút tiêu chuẩn kép: “Mẹ, con khi còn nhỏ cũng đâu có tuổi thơ.”
Khi còn bé, anh toàn lớn lên trong sự dạy bảo của các thầy cô có tiếng và tiếp nhận nền giáo dục ưu tú nên đương nhiên lúc bé anh không có tuổi thơ. Cháu gái nhỏ Niệm Niệm nhất định phải có tuổi thơ tốt đẹp hơn thế, cháu gái là bảo bối, còn con trai là cây cỏ, quan hệ giữa các thế hệ là như vậy đấy.
“…” Cố Cẩn nói: “Con và Niệm Niệm giống nhau à?”
Với tư cách là người mẹ, đương nhiên bà cũng muốn bầu bạn với con trai nhưng bà có cuộc sống của mình. Trước kia một là do điều kiện không cho phép, hai là tính tình Giang Trầm khi còn nhỏ không giống với mấy đứa trẻ khác, bà và Giang Thiệu Bình vốn có thể yên tâm để Giang Trầm ở nhà cũng là vì nhìn ra tính cách của Giang Trầm. Tính cách của mỗi đứa trẻ không giống nhau, có đứa trẻ di truyền từ ba mẹ nhưng cũng có đứa bé không hề giống ba mẹ chút nào. Từ nhỏ Giang Trầm đã rất đặc biệt, có một thời gian ngắn bà và Giang Thiệu Binh cảm thấy có lỗi với con, cố tình xin nghỉ một thời gian rất lâu để ở nhà cùng con. Thế mà Giang Trầm lại gây hiềm khích vì ba mẹ làm phiền đến thời gian học tập của anh, kêu ba mẹ nhanh chóng đi làm chuyện của mình, không cần cố tình chăm sóc cho anh.
Tuy thời gian bọn họ ở với Giang Trầm không được lâu, nhưng mỗi lần như vậy bọn họ đều để cho con trai biết rõ là ba mẹ rất thương anh nên Giang Trầm cũng không thiếu tình thương.
Niệm Niệm không giống vậy, con trai là con trai, cháu gái là cháu gái, không thể đem kinh nghiệm dạy dỗ con trai sử dụng lên người cháu gái được.
Niệm Niệm đứng bên ngoài căn phòng, không biết trong phòng ông bà nội và ba đang nói gì, nhưng Niệm Niệm nghĩ nhất định là ba bị mắng, có thể là do Niệm Niệm nói sai nên mới làm liên luỵ ba bị mắng.
Cô bé ngồi dưới đất tự chơi một mình một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Niệm Niệm đứng dậy từ trên mặt đất sau đó chạy đến phòng đồ chơi của mình.
Quản gia hỏi: “Niệm Niệm muốn làm gì sao?”
“Niệm Niệm phải mang tất.” Niệm Niệm cởi đôi dép nhỏ của mình ra, tìm ra “đôi tất” ở một quyển sách nhỏ trong phòng đồ chơi, sau đó mang vào chân nhỏ của cô bé.