Tham Gia Show Giải Trí Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Các động tác có thể nói là được thực hiện vô cùng trôi chảy, hoàn toàn khác với dáng vẻ cô bé đáng thương sắp khóc khi bị bắt nạt vừa rồi.

Giang Trầm: "..."

Anh nghĩ mình không nên mềm lòng.

Thẩm Minh Dữu vừa tắm xong đi ra, đã nhìn thấy Giang Trầm với sắc mặt không được tốt ngồi ở đầu giường, ở giữa giường có một đứa bé nằm, Niệm Niệm thấy mẹ đi ra, bé con vội vàng vẫy tay ra hiệu với cô: “Mẹ, mẹ nhanh tới đây đi, Niệm Niệm muốn ôm mẹ ngủ.”

Giang Trầm cũng quay đầu nhìn về phía cô, dường như Thẩm Minh Dữu nhìn thấy trong mắt anh có chút tủi thân.

Thẩm Minh Dữu vốn đã nghĩ ngày mai cô lại đi quay phim, nhiều ngày không về được nên tối nay Niệm Niệm nhất định sẽ ầm ĩ muốn ngủ với mẹ. Ngay sau khi ăn xong bữa ăn khuya, trước khi về phòng để tắm rửa, Niệm Niệm vẫn nắm tay mẹ, bé con nói đợi bé con chơi với ông bà nội một lúc sẽ đến ngủ với mẹ, lúc đó Thẩm Minh Dữu đã đồng ý nên mộng tưởng đêm nay của Giang Trầm nhất định sẽ thất bại.


Thẩm Minh Dữu khẽ cười nhẹ, cô chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn ấm áp của Niệm Niệm, hôn lên trán Niệm Niệm: “Mẹ yêu con.”

Sau đó cô nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ.

Giang Trầm ho nhẹ một tiếng.

Thẩm Minh Dữu tiếp tục nhắm mắt lại, không để ý tới anh.

Giang Trầm dùng sức ho khan một tiếng.

Thẩm Minh Dữu mở to mắt: “Nếu cổ họng anh khó chịu thì đi uống chút thuốc ho đi.”

Ở nơi Giang Trầm không nhìn thấy, Thẩm Minh Dữu nở nụ cười thành công. Trước kia Giang Trầm quanh năm suốt tháng không trở về nhà, về rồi anh cũng sẽ coi nhà như khách sạn, ngủ hai ngày lại rời đi. Chẳng phải anh thích giả vờ cấm dục sao? Bây giờ để anh cấm cho đủ!

Thẩm Minh Dữu không để ý đến Giang Trầm, cô ngẩng đầu tắt đèn cạnh giường, sau đó ngả đầu ra sau tiếp tục ôm Niệm Niệm ngủ.

Niệm Niệm vốn đã có hơi buồn ngủ, bé con dụi mắt nói: "Mẹ ơi, sáng mai mẹ nhớ đánh thức con dậy, con muốn tiễn mẹ đi."
“Mẹ dậy rất sớm, sẽ không gọi Niệm Niệm.”

“Nhưng Niệm Niệm thức dậy không nhìn thấy mẹ, con sẽ rất buồn.”


“Mẹ đến nơi sẽ gọi điện cho Niệm Niệm ngay.” Thẩm Minh Dữu vỗ m.ô.n.g nhỏ của con gái, giao nhiệm vụ cho bé con: “Ở nhà còn rất nhiều việc Niệm Niệm phải làm. Con phải đến nhà trẻ, còn phải giúp mẹ ở bên ông nội và bà nội, vì vậy Niệm Niệm cần phải ngủ đủ giấc, không nên đi ngủ quá muộn hoặc dậy quá sớm."

Niệm Niệm thấy mình có việc quan trọng phải làm, đôi mắt bé con nheo lại như hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Vậy nên Niệm Niệm quan trọng lắm ạ?”

"Đương nhiên, Niệm Niệm là quan trọng nhất."

Niệm Niệm xấu hổ đưa tay che miệng, nằm trong n.g.ự.c mẹ cười hì hì.

Không ai để ý đến Giang Trầm vẫn ngồi ở bên giường: "..."

Giờ phút này, giữa chiếc giường lớn như được vạch ra một đường phân cách, một bên là bầu không khí ấm áp giữa hai mẹ con, một bên là Giang Trầm im lặng không ai quan tâm.

“Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi.” Thẩm Minh Dữu nhẹ nhàng vỗ lưng Niệm Niệm.

Niệm Niệm hài lòng ôm lấy mẹ thơm rồi nhắm mắt lại, trước khi ngủ, rốt cuộc bé con nhớ ra ba vẫn còn ở bên cạnh nên Niệm Niệm chào ba: "Chúc ba ngủ ngon."


Anh tuyệt đối không ngủ ngon được!

Nhìn vào ánh mắt Thẩm Minh Dữu, anh biết nhất định vợ là anh cố ý, chắc chắn cô đã sớm biết tối nay Niệm Niệm sẽ tới và muốn ngủ với mẹ.

Nếu đã vậy, tại sao vừa rồi cô lại nói những lời và làm những hành động mập mờ với anh, bây giờ cô có tha thứ cho anh và chấp nhận anh lần nữa hay không, hay cô đang chơi một trò chơi như gần như xa* nào đó với anh? Hay là cô cố tình trừng phạt anh?

*như gần như xa: lúc gần lúc xa; khi nóng khi lạnh

Giang Trầm nhắm mắt lại, vì sao Thẩm Minh Dữu của bây giờ lại khiến anh khó đoán như vậy!

Nhưng cô càng khó nắm bắt, anh lại càng muốn đến gần cô hơn, anh muốn biết rốt cuộc tại sao cô lại như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận