Khương Húc, người đột nhiên được gọi tên, thật ra vẫn còn không vui vì bị đánh ngày hôm qua. Mặc dù hôm qua cậu nhóc đã hiểu lầm Lỗ Tư Mậu, trong lúc cậu nhóc đánh nhau với Lỗ Tư Mậu, dù Lỗ Tư Mậu không tấn công cậu nhóc nhưng Lỗ Tư Mậu phòng thủ rất tốt. Khương Húc căn bản không thể đánh bại cậu ta, cuối cùng bị anh trai của cậu ta, Lỗ Tư Nghĩa đánh bại.
Vẫn giống như trước là bị đẩy xuống đất và bị đánh.
Khương Húc xấu hổ quá, không những đánh không được Lỗ Tư Mậu, mà còn không đánh được Lỗ Tư Nghĩa!
Hiện tại bị Niệm Niệm gọi tên để giải thích cho Lỗ Tư Mậu, Khương Húc kiêu ngạo hừ một tiếng: "Lỗ Tư Mậu không thể ăn h.i.ế.p được anh, có khi là anh bắt nạt cậu ta đấy."
Điềm Điềm đứng ở phía sau Niệm Niệm, cũng vội vàng giải thích: "Lỗ Tư Mậu không có ăn h.i.ế.p tớ, cậu ấy chỉ muốn trả lại những thứ cậu ấy đã nhặt được cho tớ. Cậu ấy là một cậu bé ngoan, không phải cậu bé hư."
Sau khi các học sinh biết được sự thật, họ nhận ra rằng mình đã hiểu lầm rồi.
"Tụi tớ xin lỗi nha, Lỗ Tư Mậu."
"Lỗ Tư Mậu, thật xin lỗi, lẽ ra tớ không nên gọi cậu là cậu bé hư."
"Lỗ Tư Mậu, tớ chia kẹo của tớ cho cậu nè."
…
Bọn trẻ vốn có tâm hồn ngây thơ, lúc đầu còn tưởng Lỗ Tư Mậu bắt nạt bạn cùng lớp, cho rằng Lỗ Tư Mậu là một cậu bé hư. Bây giờ khi biết được sự thật, bọn chúng đều bắt đầu xin lỗi Lỗ Tư Mậu. Hai người bạn cùng lớp thậm chí còn chia kẹo của mình cho Lỗ Tư Mậu,
Lỗ Tư Mậu nhìn viên kẹo trong tay, đây là lần đầu tiên cậu bé nhận được kẹo từ bạn cùng lớp mẫu giáo.
Trong giờ giải lao, Lỗ Tư Mậu tới chỗ ngồi của Niệm Niệm.
"Thật xin lỗi, ngày hôm qua đã làm cậu bị thương." Tiểu Mập Mạp do dự một lúc, lấy hết can đảm, cuối cùng đưa cho Niệm Niệm món quà mà ba cậu bé đã chuẩn bị từ sáng sớm.
Ba nói hôm qua đã làm cho Niệm Niệm bị thương, hôm nay nhất định phải nói xin lỗi Niệm Niệm. Ba cũng đặc biệt chuẩn bị quà để đưa cho Niệm Niệm nhưng Lỗ Tư Mậu lại không biết cách tặng quà.
Cậu bé sợ bị bạn bè từ chối.
Niệm Niệm nhất định sẽ không thích món quà của cậu bé, có thể cô bé sẽ không nhận, cho dù nhận cũng có thể sẽ ném quà vào thùng rác.
Lỗ Tư Mậu không muốn tặng, cậu bé dự định sẽ lén lút vứt bỏ món quà, sau đó nói dối ba rằng mình đã đưa rồi.
Tuy nhiên, hôm nay Niệm Niệm đã giúp đỡ cậu bé, giúp cậu bé giải thích với các học sinh khác. Sau đó các học sinh đều xin lỗi, chủ động nói chuyện và chia sẻ đồ ăn vặt với cậu bé, Lỗ Tư Mậu cảm thấy rất vui vẻ.
Lỗ Tư Mậu cảm thấy Niệm Niệm là một đứa trẻ ngoan, cô bé sẽ không lạnh lùng nhìn cậu bé rồi lặng lẽ rời xa.
Cậu bé thích Niệm Niệm nên lấy hết can đảm để tặng quà cho Niệm Niệm.
Niệm Niệm thấy có quà, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn cậu, nhưng tớ chưa chuẩn bị quà cho cậu."
Niệm Niệm nghĩ nếu biết sớm hơn thì cô bé đã chuẩn bị quà rồi.
"Sao tôi lại không có quà?" Khương Húc thấy Niệm Niệm có quà, cậu nhóc cũng muốn nhận nên liền đi tới hỏi: "Tại sao chỉ có Niệm Niệm mới có quà? Mọi người cùng nhau giải thích giúp cậu thì cũng nên được nhận quà như nhau chứ."
Lỗ Tư Mậu nói: "Vậy ngày mai tôi cũng sẽ chuẩn bị quà cho cậu."
Điềm Điềm ở một bên không nhịn được nói: “Tớ nữa, tớ cũng có thể được nhận quà không?”
Lỗ Tư Mậu gật đầu: "Được, ngày mai tớ cũng mang quà cho cậu."
Khi biết mọi người đều được nhận quà, bọn trẻ đều cười rất vui vẻ.
Lỗ Tư Mậu cũng cười. Thấy tâm trạng Lỗ Tư Mậu có vẻ rất tốt, Niệm Niệm thắc mắc hỏi: "Lỗ Tư Mậu, biệt danh của cậu là Tiểu Mập Mạp sao?"
Trong trận đánh nhau ngày hôm qua, trong lòng Niệm Niệm không ngừng gọi Lỗ Tư Mậu là "Tiểu Mập Mạp", bởi vì thân hình của Lỗ Tư Mậu vô cùng mũm mĩm. Nhưng trong lòng cô bé cũng nghĩ ra được biệt danh mà cô sẽ đặt cho cậu bé là Tiểu Mập Mạp, sáng nay Lỗ Tư Mậu được ba đưa đến trường, Niệm Niệm nghe thấy ba của Lỗ Tư Mậu gọi cậu bé là "Tiểu Mập Mạp", nói cách khác, Lỗ Tư Mậu thật sự là "Tiểu Mập Mạp"!
Lỗ Tư Mậu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Biệt danh của tớ là Tiểu Mập Mạp."
Hai mắt của Niệm Niệm sáng lên: “Vậy tên của anh trai cậu là Đại Mập Mạp?”
"Tên của anh trai tớ không phải là Đại Mập Mạp." Lỗ Tư Mậu lắc đầu, do dự rồi nói: "Tuy nhiên, biệt danh của anh trai tớ là Đại Mập Mạp."
Niệm Niệm nhếch môi, hóa ra cô bé lại đoán đúng, anh trai của Tiểu Mập Mạp thật sự tên là Đại Mập Mạp. Niệm Niệm nghiêng đầu nghĩ, giống như là đang nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng hơn nữa: "Tớ hiểu rồi, tên của cậu là Tiểu Mập Mạp và anh trai của cậu tên là Đại Mập Mạp, vậy thì ba của cậu chắc chắn là Lão Mập Mạp, phải không?"
Niệm Niệm vừa nói xong, lập tức lấy đôi tay nhỏ bé che miệng, cô bé nhận ra nói về ba của người khác như thế có vẻ không lịch sự lắm. Nhưng tên Tiểu Mập Mạp và Đại Mập Mạp đều có rồi, chỉ còn lại tên tiếp theo là Lão Mập Mạp, nếu không thì còn có thể gọi là gì nữa?
Hơn nữa, ngày hôm qua mọi người đánh nhau và gọi điện cho ba mẹ, có một ông chú béo và kỳ quái đã dọa Niệm Niệm khóc. Tuy nhiên, hôm qua ba cô bé đã dặn Niệm Niệm không được đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Không phải ai trông béo, kỳ dị hay xấu xí đều là người xấu.
Niệm Niệm nhìn sắc mặt của Tiểu Mập Mạp, tuy rằng có chút áy náy nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: "Tiểu Mập Mạp, ba của cậu không phải gọi là Lão Mập Mạp thật sao?"
Nếu thật sự gọi ông ấy là Lão Mập Mạp, cô bé đột nhiên cảm thấy ông chú mập mạp kỳ quái mà cô bé gặp lại sáng nay dường như không còn đáng sợ nữa, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu không thể diễn tả được.
Tiểu Mập Mạp Lỗ Tư Mậu: "...?" .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tớ không phải gọi là Tiểu Mập Mạp, phải là Tiểu Béo mới đúng chứ!
Anh trai của cậu bé cũng không phải gọi là Đại Mập Mạp và ba cậu bé cũng không phải gọi là Lão Mập Mạp!
Mặc dù nhiều người bạn chơi thân với ba đều gọi ông là "Lão Mập Mạp".
Nhưng cậu bé kiên quyết không thừa nhận trước mặt bạn bè rằng người ba quyền lực và khí phách thế mà còn có cái tên "Lão Mập Mạp", nghe có vẻ kỳ quặc và không hề khí phách chút nào!
"Ba tớ tên là Lỗ Đại Cường," Lỗ Tư Mậu nhấn mạnh: "Ba tớ rất mạnh mẽ và cường tráng, ba có thể tự mình đánh bại một con hổ, ba tớ rất mạnh mẽ đó."
Mắt của Niệm Niệm tràn đầy kinh ngạc, Khương Húc và Điềm Điềm đang nghe cũng mở to mắt.
Hóa ra ông bố mập mạp này tuyệt vời đến thế!
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, Niệm Niệm và Điềm Điềm đang nắm tay nhau, Khương Húc đi bên cạnh, ba người đang chuẩn bị đi đến nhà ăn để ăn cơm. Niệm Niệm đang đi thì cô bé đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về chỗ ngồi trên cùng. Cô bé chậm rãi hỏi Lỗ Tư Mậu: "Tiểu Mập Mạp, cậu có muốn đi ăn cùng với chúng tớ không?"
Lỗ Tư Mậu sửng sốt.
“Đi thôi,” Khương Húc xua tay: “Chúng ta cùng đi thôi.”
Lỗ Tư Mậu đành phải đi theo đến căng tin, cậu bé cùng bọn Niệm Niệm ngồi ăn. Bình thường khi ăn cơm cậu bé sẽ mang hộp cơm của mình đến một góc tối, im lặng trốn một mình. Nhưng lần này, các bạn cùng lớp cũng ngồi cạnh cậu bé.
"Tiểu Mập Mạp, cậu no chưa?" Niệm Niệm nhìn Tiểu Mập Mạp ăn từng miếng nhỏ, hình như Tiểu Mập Mạp còn ăn ít hơn cô bé, nhưng nhìn cái bụng béo của cậu bé, hẳn là có thể ăn được nhiều lắm mới đúng.
Bụng của Niệm Niệm sau khi ăn xong liền tròn vo, cô bé cũng ăn rất nhiều.
"Tớ no rồi." Lỗ Tư Mậu sờ sờ cái bụng béo vẫn còn trống rỗng, thực ra cậu bé cũng không thấy no chút nào. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé ăn cơm cùng bạn bè, không dám ăn thêm vì sợ rằng sự thèm ăn của cậu bé sẽ dọa sợ bạn bè.
"Ồ." Niệm Niệm gật đầu, tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Sau khi ăn xong cũng là giờ nghỉ trưa của các bạn nhỏ.
Trong giờ ngủ trưa, căn phòng yên tĩnh, có những bé con ngủ ngon lành trên những chiếc giường nhỏ, nhưng có một người lại không hề ngủ.
Lỗ Tư Mậu sờ bụng thì bụng bắt đầu kêu lên, cảm giác đói bụng khó chịu vô cùng.