Ngồi đối diện Thẩm Minh Dữu, Triệu Diễm giơ đũa ra gắp viên thịt cuối cùng trong đĩa bỏ vào chén, từ từ ăn.
Anh ta đến bây giờ còn chưa lần nào được ăn đồ Thẩm Minh Dữu nấu, còn tên Thẩm Minh Chương Này, anh ta chỉ là một tên anh trai giữa đường nhảy ra, lại có được may mắn như vậy.
Giang Trầm đang ngồi bên cạnh Thẩm Minh Dữu nghe thấy điện thoại kêu lên, anh lấy ra nhìn, phát hiện là Triệu Diễm gửi tin nhắn đến.
Triệu Diễm: [Vợ của em xảy ra chuyện gì vậy? Anh làm gì khiến em ấy giận sao? Hôm nay trở về là muốn chọc giận anh sao?]
Liên tiếp mấy câu hỏi, có thể thấy được người gửi tin đến có bao nhiêu tức giận, Giang Trầm nhướng mày ngước mắt nhìn Triệu Diễm một cái, chỉ sợ khi đối mặt với em rể, Triệu Diễm mới dám ra dáng anh cả, nhưng với Thẩm Minh Dữu, anh ta lại không dám nói một tiếng.
Nhưng mà đến bây giờ anh cũng không biết Thẩm Minh Dữu bất mãn với anh ở chỗ nào, làm sao còn có tâm trạng đi lo lắng cho Triệu Diễm ở đó.
Đến bây giờ, ngoại trừ anh bị Thẩm Minh Dữu lạnh lùng không quan tâm đến, còn có Triệu Diễm.
Cũng không biết, là anh đáng thương hơn, hay là Triệu Diễm đáng thương hơn.
Mà chắc là Triệu Diễm rồi, thời điểm không nghe được Thẩm Minh Dữu gọi anh, sắc mặt Triệu Diễm đã tái xanh rồi.
Giang Trầm cất điện thoại, cũng dùng đũa gắp đồ ăn cho Thẩm Minh Chương: "Anh vợ, nếm thử món tôm hùm này đi, rất ngon đó. "
Sắc mặt của Triệu Diễm càng tái hơn nhìn qua: Ai là anh vợ của em chứ.
Nãy giờ Thẩm Minh Chương ngồi như một cỗ máy nhai đồ ăn, không nhìn người cùng bàn như quan tòa đang nhìn anh ta, chỉ lo cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cho mình ăn thật ăn.
Bầu không khí trên bàn ăn rất vui vẻ, ngoại trừ Triệu Diễm đang cảm thấy bị bỏ rơi, cùng Triệu Kỳ đang cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân.
Bàn tay dưới bàn cơm của Triệu Kỳ giờ đã nắm chặt thành nắm đấm, ngay lúc này, cô ta cảm thấy mình là một người dư thừa, những người trên bàn ăn là người một nhà, chỉ có cô ta là người ngoài.
Mặc dù lúc mẹ bị bệnh nặng, Triệu Chấn Hải cũng hết tình hết nghĩa chăm sóc mẹ trong quãng thời gian còn lại, nhưng mẹ cô ta vừa mất ba tháng, ông ấy đã không kịp chờ được đã cưới người vợ thứ ba, Triệu Kỳ vì mẹ cảm thấy không đáng, cũng vì chính mình cảm thấy không đáng.
Lúc mẹ qua đời, cha đã từng nói, cô ta mãi mãi là con gái của nhà họ Triệu, nhưng chỉ cần có mặt của Thẩm Minh Dữu, cô ta có cảm giác trong mắt của Triệu Chấn Hải chỉ có Thẩm Minh Dữu mới là con gái của ông ấy.
Còn Triệu Diễm, anh ta không làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Minh Dữu, nhưng khi có mặt Thẩm Minh Dữu, Triệu Diễm luôn luôn nhường nhịn em gái, luôn muốn dỗ cô vui vẻ, nâng trong lòng bàn tay.
Nếu mẹ không qua đời, nếu như Thẩm Minh Dữu không về nước, vậy những thứ đó đều là của cô ta, có cha cùng anh trai yêu thương, có thân phận đại tiểu thư nhà họ Triệu chống lưng, những thứ này cô ta đã hưởng thụ mười lăm năm, nhưng khi Thẩm Minh Dữu trở về, những thứ này giống như những giọt nước chảy ra từ lòng bàn tay, dần dần rời bỏ cô ta, dù cho cô ta có cố gắng đến thế nào cũng không thể nắm lại được.
Vì sao Thẩm Minh Dữu lại trở về chứ, lần thứ nhất cô trở về, đã lấy đi Giang Trầm, nếu cô không trở lại, người cùng với Giang Trầm kết hôn chính là Triệu Kỳ, cô ta sẽ trở thành bà chủ của Lăng Vũ rồi, sẽ vì Giang Trầm làm một người vợ tốt, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Minh Dữu trở về cướp hết tất cả mọi thứ của cô ta.
Bây giờ lần thứ hai trở về, lần này cô muốn cướp gì đây, cướp đi tình yêu thương của cha cùng anh trai, cuối cùng là thân phận đại tiểu thư của tập đoàn Triệu thị.
Nếu như cô không bao giờ trở lại thì tốt biết bao.
Lòng bàn tay của Triệu Kỳ hết nắm chặt rồi thả lỏng, nắm rồi thả, cô ta cố gắng nở một nụ cười, nói với mọi người trên bàn ăn: "Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi."
Cô ta bỏ bát đũa xuống, không nhìn đến sắc mặt của mọi người, quay người rời đi.