Niệm Niệm hiển nhiên cũng lập tức hiểu ra ý của ba, nghe được ba nói mẹ thích bé nhất, mặc dù trên mặt Niệm Niệm coi như bình tĩnh, nhưng lông mày nhỏ hất lên tiết lộ tâm trạng của bé, bé hỏi lần nữa: "Mẹ thích quà gì nhất ạ?"
Không có một chút do dự, Giang Trầm c.h.é.m đinh chặt sắt trả lời: "Túi."
[Chồng Thẩm Minh Dữu tích chữ như vàng: Vợ tôi yêu nhất chính là túi xách!]
[Ha ha ha chồng Thẩm Minh Dữu cũng tự mình hiểu đấy, vợ của tôi thích nhất không phải tôi, mà là con gái bảo bối!]
[Sau khi nghe ba nói "Túi xách", lông mày Niệm Niệm bảo bối nhíu lại, bé khẳng định đang suy nghĩ: Ba thân yêu của con, xin ngài nói cho cục cưng nhỏ Niệm Niệm của ngài, mười đồng tiền sao mua được túi chứ, hừ!]
[Giọng nói chồng Thẩm Minh Dữu dễ nghe như vậy, người nhất định cũng siêu đẹp trai đi, không thì làm sao xứng với đại mỹ nữ như chị Dữu Dữu chúng ta chứ!]
[Trước đây có người bình luận nói, chồng Thẩm Minh Dữu có thể là người đàn ông trung niên hói đầu bụng bia, ha ha ha, không biết anh rể dáng vẻ ra sao, thật tò mò quá đi!]
Giang Trầm nhớ kỹ, anh và Thẩm Minh Dữu vừa kết hôn không lâu, đến sinh nhật vợ, bởi vì không biết vợ thích gì, Giang Trầm cố ý hỏi cô, lúc ấy vợ có nói cô thích túi, cho nên từ đó về sau, mỗi lần sinh nhật, ngày lễ, ngày kỷ niệm... Giang Trầm đều sẽ để trợ lý cho chuẩn bị chiếc túi xách hiện đại lưu hành nhất, quý nhất, tốt nhất cho vợ.
Dù sao anh cũng sẽ không chọn, mua đồ đắt nhất chắc sẽ không ra sai.
Sau khi nghe được câu trả lời của ba, Niệm Niệm rất xoắn xuýt, bé đương nhiên biết mẹ thích túi xách, bé lấy hết tiền bé kiếm được lần trước, chính là muốn mua túi xách cho mẹ, nhưng sau đó bé biết, mua túi xách phải tốn thật nhiều thật nhiều tiền, tổ đạo diễn cho tiền bé mua quà, chỉ có mười đồng, mười đồng quá ít, không mua được túi.
Thấy ba không giúp được bé, Niệm Niệm quả quyết cúp điện thoại: "Tạm biệt ba."
Người ba ở phía bên kia cũng không giữ lại, trả lời: "Tạm biệt."
Sau đó, cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc.
[Cứ thế, cứ thế cúp máy á!]
[Ôi tôi c.h.ế.t cười mất thôi, hai bcha con này gọi điện thoại ngay cả một câu nói nhảm đều không có, tốt xấu gì cũng nói chuyện điện thoại chút chứ.]
[Tôi rốt cuộc cũng biết Niệm Niệm trầm mặc ít nói giống ai rồi, thì ra là giống ba bé!]
[Anh rể ít nhất nói nhiều hơn hai chữ đi, một cuộc điện thoại chỉ nói được năm chữ "Niệm Niệm" "Túi" "Tạm biệt", tôi chưa thấy người nào tích chữ như vàng như thế!]
[Triệu Nhất Dương bên cạnh gọi điện cho ba, tình cảm nồng nàn, sao hai ba con này bắt đầu nói chuyện lại như vậy được nhỉ?]
[Nhưng dường như hai ba con vô cùng ăn ý nói chuyện một hai chữ, là có thể lập tức hiểu ra ý đối phương.]
Tiếp điện thoại xong, Giang Trầm nhíu mày, anh không yên lòng, thế là ngay trước mặt người trong phòng hội nghị, mở điện thoại, vào phòng phát sóng trực tiếp, sau khi biết Niệm Niệm mua quà cho mẹ, thấy được trong bàn tay nhỏ của bé có mười đồng tiền, Giang Trầm lần nữa cảm thấy cái chương trình « mẹ là siêu nhân >> không được.
Quá keo kiệt.
Anh đóng phòng phát sóng trực tiếp lại, ngay sau đó gọi điện cho người phụ trách làng du lịch bên kia, vợ và con gái đang quay chương trình ở làng du lịch ở thành phố A, là hạng mục trước kia Lăng Vũ Tư Túc khai thác.
Lúc Niệm Niệm vẫn còn đang tiếp tục chọn lựa quà, đột nhiên có người đàn ông mặc âu phục từ nơi không xa đi tới.
Đạo diễn Ngô Lực nhìn anh ta không tránh ống kính, ngược lại giống như muốn đi đến trước mặt Niệm Niệm, ông ta vội vàng đi qua ngăn lại nói: "Không có ý gì đâu, chúng tôi ở đây quay chương trình, xin hỏi anh có chuyện gì không?"
[Người đàn ông này là ai vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong hình.]
[Hình như anh ta muốn đến chỗ Niệm Niệm.]
[Anh ta tìm Niệm Niệm làm gì, không phải là fan hâm mộ muốn ký tên đấy chứ.]
"Chào mọi người." Người đàn ông mặc âu phục lễ phép lên tiếng chào hỏi, thấy Niệm Niệm nhìn qua, anh ta giơ tay đưa một tấm thẻ vàng: "Tiểu Niệm Niệm, đây là ba của cháu đưa thẻ vàng cho cháu, để cháu mua túi cho mẹ."
Ngô Lực: "..."
[??? Thẻ vàng này, là chồng Thẩm Minh Dữu đưa tới?]
[Anh rể giàu nứt đố đổ vách: Tổ chương trình thật nghèo, chút tiền ấy mà mua được túi cho vợ tôi sao?]
[A a a chồng Thẩm Minh Dữu đến cùng là ai vậy? Tôi hiếu kì c.h.ế.t mất!]
[Thích anh rể mua túi cho chị Dữu Dữu quá! Ha ha ha ta dập đầu với hai vợ chồng này!]
[Thật đáng ghét, chồng Thẩm Minh Dữu thật chu đáo!]