Thâm Hải - Hắc Khiết Minh

"Không phải cậu nói với Tú Tú, là Tô Ngọc Linh sao?" Bà trách móc.

"Đúng là tôi có nói như thế, nhưng bà cũng biết đó, có lẽ chúng ta nghi nhầm bà ấy, người đứng đằng sau thao tác mọi chuyện, cũng có thể là lão người Mỹ, hoặc là những người khác." Anh nhắc nhở bà. "Bà cũng không muốn lãng phí khí lực đi đối phó sai người chứ?"

Bà ngẩn người, bà quả thật không muốn.

"Thế nào? Bà muốn nghe không?" Anh nhướn mày hỏi.

Chu Lị Hinh trừng mắt: "Vô nghĩa."

Hàn Võ Kì lộ ra tươi cười vô lại, mặt mày hớn hở hướng bà vươn cánh tay ra, vui vẻ nói: "Bà giao tiền trước, tôi sẽ nói ngay."

Bởi vì rất tức giận, Tú Tú mãi cho đến khi ra cửa mới phát hiện mình đúng là lôi kéo anh đi.

Trong nháy mắt, có chút xấu hổ, cô buông lỏng tay ra, nhưng anh ngược lại nắm giữ tay cô.

Tú Tú ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt, lúng túng nói: "Thực xin lỗi, mẹ em không phải người xấu, bà chỉ là rất tự cho là đúng, cảm thấy toàn thế giới đều phải xoay xung quanh bà. Em biết bà rất tệ, bà thật sự không có tư cách sỉ nhục anh như vậy..."

Nói đến một nửa, cổ họng cô nghẹn lại, hốc mắt phiếm hồng, cảm thấy vạn phần khó khăn, có một người mẹ như thế, cô thực sự cảm thấy rất mất mặt.

"Không sao, anh không để ý." Mạc Lỗi nhìn cô gái nhỏ dám dũng cảm bảo vệ anh, còn có chút choáng váng.

Anh không cần sự bảo vệ của cô, anh biết nên làm thế nào để đối phó với loại phụ nữ này, những lời chanh chua đùa cợt đối với anh mà nói, hoàn toàn không thể ảnh hưởng, nhưng cả khi như vậy, để cô vì anh đứng ra nói chuyện, vẫn làm trong lòng anh nóng lên. Anh thích cô, cảm thấy cô hẳn là phải bảo vệ anh, anh thích cô vì anh mà chửi ầm lên.

Nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, khóe miệng Mạc Lỗi khẽ cong, nói: "Nếu bà ấy không nói như vậy, anh sẽ không biết em cảm thấy anh đẹp trai đến chết đi được."

Hả?

Tú Tú ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ ửng, bỗng chốc lắp bắp, "Ách, em, em, em không phải có ý đó..."

"Em không phải có ý đó?" Anh nhướng mày.

"Không, không đúng, em đúng là có ý đó, anh rất đẹp trai, ngũ quan của anh lập thể rõ ràng..." Cô nhìn lên người đàn ông đang hếch chân mày lên kia, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tim đập như chạy, cuối cùng rốt cục đỏ mặt, thành thật nói: "Anh... Anh biết anh rất đẹp trai mà..."

Anh quả thật biết, nhưng đã thật lâu không có người nhắc nhở anh chuyện này, hơn nữa anh chưa từng bởi vì như thế mà cảm thấy vui vẻ đến như vậy.

"Đẹp trai đến chết đi được?" Anh cúi đầu nhìn cô dò xét, cố ý hỏi.

Tuy rằng xấu hổ, mặt đỏ bừng, Tú Tú vẫn gật gật đầu.

"Cho dù cặn bã đến đâu vẫn tốt hơn rất nhiều những người đàn ông khác?"

Anh đem cô kéo gần, hỏi lại.

Mặt cô càng đỏ, nhưng cô vẫn nhìn anh, gật đầu "Vâng".

"Tú Tú, em có rất nhiều cơ hội, có thể ở bên cạnh những người đàn ông đó..." Nhưng cô không có, ngoại trừ lúc trước ở cùng với anh, cô chưa từng sống cùng với bất luận kẻ nào khác.

Anh biết bộ dáng của mình rất đẹp mắt, nhưng cô đã từng gặp qua rất nhiều người đàn ông đẹp mắt.

Mạc Lỗi nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trước mắt này, tò mò khàn khàn hỏi: "Vì sao là anh? Anh có cái gì tốt hơn bọn họ?"

Anh dựa vào quá gần, làm cho cô rất khẩn trương, thật là khó khăn để có thể nói ra lời, nhưng cô vẫn là với anh:

"Đối với bọn họ mà nói, em chỉ là con vịt đen xấu xí, cùng em lên giường chỉ là trò chơi do bọn họ thách nhau." Cô khẽ nhếch khóe miệng, chua xót nói: "Bọn họ nghĩ là em không biết, nhưng em biết. Lúc học ở quốc trung, em không chỉ đeo mắt kính, còn rất mập mạp, lại hơi ngốc nghếch. Có rất nhiều người từ đầu đều nghĩ em là nữ giúp việc, đối với bọn họ mà nói, nữ giúp việc căn bản không phải người, cho nên sau khi biết em họ Đường bọn họ liền cười nhạo rằng trong vòng một tuần ai có thể cưa đổ đứa con gái mập ú như em, sau khi em nghe được, lập tức trở về phòng khóa cửa lại."

Nghe vậy, khóe mắt anh khẽ giật, cảm thấy trong lòng phát hỏa.

Con gái bị người khác đối đãi như vậy, ba mẹ cô hẳn là phải bảo vệ cô mới đúng.

"Không phải ai cũng đều tệ như vậy, cũng có mấy người đặc biệt, nhưng họ đều có chung mục đích, bọn họ không thích em, bọn họ nhìn em, cũng chỉ nhìn đến gia thế, bọn họ muốn em, chính là bởi em có tiền, bởi vì em là con gái của mẹ, không ai thật sự thích em."

Tú Tú nhìn lên anh, ngượng ngùng nói: "Nhưng anh không giống vậy, anh không biết em là ai, anh biết chỉ là Đường Tú Tú, không phải con gái Chu Lị Hinh, không phải tiểu công chúa của Triều Đại, chỉ là Đường Tú Tú, nhưng anh vẫn bị em hấp dẫn, anh vẫn muốn em, khát vọng em... Anh thích em..."

"Em làm người ta khát vọng, anh không có biện pháp quên em." Anh vỗ về mặt cô, ngóng nhìn cô nói: "Anh yêu em."

Câu nói đó, ấm tâm, làm cho cô cảm thấy ngọt ngào, nở nụ cười như hoa.

Dưới ánh mặt trời, cô nhìn xinh đẹp, hào quang lóng lánh như thế.

Kìm lòng không đậu, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tú Tú bỗng chốc đã quên mình đang đứng ở phương nào, chỉ có thể vươn hai tay ôm lấy anh, thẳng đến khi anh Võ đi đến bên cạnh hai người, dùng sức khụ vài cái, cô mới xấu hổ tỉnh táo lại.

Hàn Võ Kì buồn cười ôm lấy hai tay, nhíu mi nhìn hai người đứng trước cửa lớn nhà người ta hôn nhau đến khí thế nóng hừng hực, nói: "Thật ngại vì đã quấy rầy các người, bất quá anh nhớ hiện tại vẫn là thời gian làm việc, chúng ta có thể nói một chút về công việc trước không?"

Mạc Lỗi có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nắm lấy tay Tú Tú, trấn tĩnh nhìn anh Võ.

"Đương nhiên."

"Vậy lên xe trước đi, nơi này không tiện, chúng ta trở về rồi nói."

Hàn Võ Kì cười đi qua hai người, thoải mái thong thả xuống cầu thang, đi nhanh về hướng bãi đỗ xe.

"Chúng ta đi thôi." Mạc Lỗi nói xong, hướng cô giơ tay.

Tú Tú nhìn người đàn ông trước mặt, lại lộ ra nụ cười, cô nắm tay anh, cùng anh đi xuống cầu thang, không hề quay đầu lại rời khỏi biệt thự xa hoa xinh đẹp nhưng vô cùng trống rỗng lạnh lẽo.

Cô chưa từng nghèo qua như vậy, nhưng cô cũng chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy.

Ngày nào đó, thời tiết tốt lắm, bầu trời xanh ngắt không gợn mây.

Cô biết rất rõ, mùa mưa dầm đã đi qua.

Ngày hè đang đến với cánh rừng.

"Diễn thời trang."
"Đúng."

Công ty điều tra Hồng Nhãn, phòng khách lầu hai, cả trai lẫn gái đứng ngồi đều tụ tập một chỗ, theo lời triệu tập của ông chủ, Đồ Hoan nhấc tay đặt câu hỏi.

"Anh Võ, có quan trọng đến thế không? Không phải đã tìm ra được người đứng sau rồi sao?"

Hàn Võ Kì nhìn Đồ Hoan, nhe răng cười: "Bé Hoan Hoan yêu dấu, tuy rằng trong tay chúng ta đã có chứng cứ, nhưng cũng không thể trăm phần trăm định tội gì đó cho đối phương, anh đã thảo luận với Chu đổng không nên đả thảo kinh xà, những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tiếp xảy ra, nếu không có đạt thành hiệu quả, đối phương nhất định sẽ phá hư buổi biểu diễn thời trang, bởi vì buổi biểu diễn chỉ cần một sơ suất nhỏ, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, làm cho giá trị cổ phiếu của Triều Đại rớt giá, cho nên chúng ta phải tham gia buổi biểu diễn thời trang đó."

Mạc Lỗi chú ý tới Tú Tú bên cạnh, sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, tuy rằng cô cùng mẹ quan hệ có chút không tốt, nhưng cô cùng người phụ nữ kia dù sao cũng là mẹ con.

Anh nắm giữ tay cô, trấn an cô.

Hàn Võ Kì nói: "Buổi biểu diễn thời trang của Triều Đại mỗi năm một lần của giới thượng lưu, là việc lớn, buổi diễn của Triều Đại lần này, so với các buổi biểu diễn khác trong dĩ vãng có điểm bất đồng rất lớn, nó là cả một câu chuyện. Anh tin là các cô gái ở đây hẳn đều đã biết."

Mấy người phụ nữ đều tự gật đầu, buổi diễn thời trang của Triều Đại phi thường lôi cuốn hấp dẫn, chỉ cần là phụ nữ thì nhất định không ít thì nhiều có nghe qua, nhưng đàn ông thì không nhất định.

"Sao các em đều biết hết vậy?" A Nam tò mò hỏi bà xã bên cạnh.

Điềm Điềm buồn cười nhìn anh, nói: "Cũng giống như đàn ông các anh đều thích chạy đi xem triển lãm xe, những bộ quần áo trong show của Triều Đại rất có giá, không phải có tiền thì có thể mua được đâu. Em giải thích chắc không rõ lắm đâu, Tú Tú em nói đi."

Bị điểm đích danh Tú Tú ngẩn người, "Em?"

Điềm Điềm gật gật đầu, nói: "Em là tiểu công chúa của Triều Đại, hẳn là hiểu rõ nhất so với mọi người ở đây. Hơn nữa chị nghe nói, năm đó điểm mấu chốt cũng chính là từ đề xuất của em?"

Tú Tú có chút thẹn thùng, nhìn nhìn A Lỗi, anh hướng cô mỉm cười cổ vũ, cô nhìn một vòng hết mọi người, mở miệng giải thích:

"Khi đó em còn nhỏ, chỉ cảm thấy, nhìn người khác mặc quần áo xinh đẹp, duỗi thân đi tới đi lui trên sân khấu, giống như có chút nhàm chán. Khi người mặc trang phục, nhất định là phải đi, phải đứng, phải ngồi, chứ đứng không thì không cách nào biểu hiện ra bộ dáng hoàn chỉnh của trang phục. Cho nên em mới nói em cảm thấy nếu có một câu chuyện để diễn tả tình tiết trong buổi diễn thời trang thì thú vị hơn, về sau mẹ của em liền áp dụng đề nghị của em, đem diễn thời trang kèm thêm nội dung."

"Em biết, em có xem qua, giống như nhạc kịch vậy." Khả Phỉ xen vào nói: "Chính là mấy người mẫu sau khi biểu diễn trên sân khấu sẽ đi xuống phía dưới, hòa vào trong đám người, đúng hay không?"

"Đúng." Tú Tú gật gật đầu. "Như vậy mọi người mới có thể tới gần, thấy bộ dạng chân thật của chất liệu may mặc ở các loại dưới ánh đèn, mà không phải chỉ là ánh đèn gây hiệu quả trên khán đài."

Tĩnh Hà mở miệng bổ sung: "Trang phục Triều Đại có thể bán được với giá trên trời, chính là bởi vì chúng nó có tự tin làm cho người ta tới gần chiêm ngưỡng, làm cho người mặc có nhiều hấp dẫn, có thể tiếp cận xinh đẹp, so với chỉ có thể ở xa xa nhìn càng làm động lòng người."

"Bất quá nó có giá cũng rất không đẹp." Đồ Hoan cười nói: "Người bình thường thật đúng là không mua nổi đâu."

Nói xong, cô nhìn Tú Tú: "Thật có lỗi, không phải nhắm vào em."

Tú Tú lắc đầu, trang phục Triều Đại quả thật rất đắt, đắt đến mức ngay cả cô đều cảm thấy có chút quá đáng, cô cười nói:

"Trang phục của Triều Đại vốn là dành cho các phu nhân cao quý, các khách hàng có cấp bậc, yêu cầu hết thảy đều phải tốt nhất, đơn giá tương đối liền nhất định phải được đề cao."

Rain vẫn luôn trầm mặc ngồi ở một bên mỉm cười, chỉ ra: "Không thể phủ nhận, một bộ trang phục xinh đẹp, quả thật có thể làm tăng thêm phong thái của chủ nhân."

Những lời này, những người phụ nữ có mặt ở đây đều tán thành.

Mạc Lỗi thả cốc nước trong tay xuống, nhìn anh Võ, hỏi: "Cho nên, chúng ta phải tham gia buổi biểu diễn thời trang này, hiện tại anh tính làm như thế nào?"

Hàn Võ Kì lộ ra hàm răng tráng noãn, nhìn các nhân viên, tuyên bố.

"Anh muốn bắt ba ba trong rọ."

Kế hoạch của Hàn Võ Kì rất đơn giản, chính là để cho người của Hồng Nhãn, toàn diện trà trộn vào bên trong nhân viên công tác của buổi diễn thời trang của Triều Đại. Anh phân phối công việc cho mỗi người, để cho Đồ Cần, A Lãng, Phượng Lực Cương đi làm kỹ sư kỹ thuật của vũ đài, Đồ Hoan làm người mẫu, Phong Thanh Lam làm người đại diện, A Lỗi vẫn là hôn phu của Đồ Hoan...

Tú Tú vừa nghe đến dự tính của Hàn Võ Kì, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

Hàn Võ Kì về sau còn nói gì đó, nhưng cô không hề nghe, chỉ tâm loạn như ma lôi kéo người đàn ông bên cạnh, thấp giọng nói.

"A Lỗi, buổi diễn thời trang này, là tổ chức trên thuyền tới giờ sẽ khởi hành."

"Anh biết, anh Võ có nói với anh rồi."

Anh trấn định như vậy, ngược lại làm cho cô càng thêm sầu lo, cắn cắn môi, lại nhắc nhở anh: "Cái kia, anh có biết, chiếc thuyền kia sẽ lái ra biển..."

Mới vừa rồi thấy vẻ mặt cô không đúng, anh cho rằng cô còn để ý Đồ Hoan, ai biết cô chỉ là đang lo lắng cho anh.

Mạc Lỗi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười: "Nếu anh không được, anh Võ sẽ không cho anh đi, không sao đâu."

Tuy rằng anh nói như vậy, Tú Tú vẫn là không nhịn được lo lắng, bỗng dưng, thốt ra một đường: "Vậy, em cũng đi."

Mạc Lỗi sửng sốt một chút: "Em xác định? Anh nghĩ rằng em rất không thích loại trường hợp này."

Cô đúng là không thích, cô không có khiếu giao tiếp, không thích người khác đem cô bàn tán như động vật quý hiếm, nhưng cô lại càng không thích khi anh lên thuyền, mà cô lại không có ở đó.

Cô biết rất rõ ác mộng của anh là cái gì, anh đã từng nói với cô, cô cũng biết câu chuyện cũ kia quấy nhiễu anh đến mức nào.

Khẩn trương liếm liếm môi, Tú Tú cố nở một nụ cười, nhìn anh nói: "Em là con gái của mẹ, em cũng đi, đối với anh có vẻ thuận tiện hơn."

Đây là lấy cớ, anh biết cô đang lo lắng cho anh.

Nhìn cô gái nhỏ đáng yêu này, anh vỗ về khóe miệng cô miễn cưỡng kéo ra nụ cười, trong lòng tràn ngập ấm áp.

"Em không cần miễn cưỡng bản thân."

"Không miễn cưỡng." Cô lắc lắc đầu, nói: "Tuy rằng anh trên danh nghĩa là bạn trai Đồ Hoan, nhưng vẫn không thể tự do ra vào hậu trường, nhưng em có thể, các anh không thể vào địa phương đó, chỉ cần có em ở đó, đều có thể mang người của Hồng Nhãn cùng nhau đi vào, nếu có tình huống gì đó, em cũng có thể giúp đỡ. Huống hồ, sự việc này ngay từ đầu đều do em mà ra, nếu lúc trước em không bán cổ phần, liền sẽ không có mấy chuyện này, Triều Đại dù sao cũng là do cha mẹ em một tay gây dựng lên, em hy vọng chính mình có bao nhiêu sức thì giúp bấy nhiêu."

Cô nói chưa dứt, hai người phía sau đột nhiên truyền đến một câu.

"Cậu biết đó, Tú Tú nói đúng."

Tú Tú lắp bắp kinh hãi, quay đầu liền thấy Phượng Lực Cương không biết khi nào đã mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xổm sau sofa, đem đầu đặt trên lưng ghế dựa nghe lén... không đúng, là quang minh chính đại nghe anh cùng cô thầm thì.

Sau đó, cô thế này mới phat hiện trong phòng khách đã sớm không có tiếng nói chuyện, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm cô với A Lỗi, hơn nữa hiển nhiên đều nghe hai người bọn họ lặng lẽ nói.

Được rồi, lúc nãy cô cũng quên đè thấp âm lượng, cô thực sự lo lắng cho anh.

Trong lúc nhất thời, cực kì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Tú lại đỏ bừng, lại nghe người ngồi bên cạnh cô Phong Thanh Lam đã mở miệng, giúp cô nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui