Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Ánh trăng mờ ảo, gió đêm từ từ thổi qua không gian yên tĩnh. Sở Diệc Mạc ở nhà thu xếp bữa tối, lúc anh đang lấy các loại rau quả cùng thịt từ tủ lạnh ra, suy nghĩ đêm nay sẽ nấu món gì, tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên.

Ai đến vậy? Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng anh cũng không có hẹn với bất cứ người nào, chẳng lẽ là cô bạn gái Bạch Nhược Lan đã chia tay với anh chạy tới, do vậy, không mở cửa có vẻ là tốt hơn. Bạch Nhược Lan là bạn gái do mẹ anh giới thiệu cho, gia cảnh giàu có, khuôn mặt tú lệ, tốt nghiệp thạc sĩ sau đó dấn thân vào làm thư ký trong ngành sản xuất, bình thường hai người rất bận rộn, thời gian ở chung không dài cũng là một lí do dẫn đến tranh chấp.

Cho đến khi phát hiện Bạch Nhược Lan ỏ cùng một chỗ với một người đàn ông khác, anh mới biết được giữa bọn hắn có rất nhiều vấn đề. Cô chủ động chia tay, lý do là ở cùng anh không cảm nhận được tình yêu, cũng thuận tiện quang minh chính đại nói cho anh biết hai người không thể nào tiếp tục được nữa.

Dây dưa không tốt như vậy rồi, theo lời Bạch Nhược Lan nói, anh không có yêu cô, ở cùng một chỗ với cô chỉ để ứng phó việc mẹ anh bức hôn, cho nên chia tay cũng không cảm thấy thống khổ.

Không nghĩ tới ba tháng sau, bởi vì có liên quan tới công việc, lại gặp Bạch Nhược Lan lần nữa.

Lúc này, cô ta dùng lí do công việc tìm anh, cùng anh bàn về hợp đồng, các hạng mục trong hợp đồng rất chi tiết, tỉ mĩ, biết anh vẫn độc thân, ám chỉ muốn tiếp tục làm bạn, anh lại không có cái ý tứ kia, cũng không muốn kết giao sâu hơn, vậy nên khách khí từ chối. Có điều cô lại dùng đủ loại lý do đến nhà chào hỏi, mỗi lần nghĩ tới cô liền cảm thấy phiền phức, anh không thích cô, cũng không có hảo cảm đối với cô, thật vất vả mới vứt bỏ được, cho nên không muốn lại bị cô dính chặt không buông.

Nghe thấy tiếng chuông cửa không chịu ngừng lại, Sở Diệc Mạc nhíu mày, cứng rắn đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo trên ván cửa thì thấy bên ngoài là một nam nhân lạ lẫm đang đứng, vô thức kéo cửa ra: “Cậu tìm ai?”

“Xin chào, tôi là Lê Tuần, xin hỏi chủ nhà có ở đây không?” Lê Tuần khách khí hỏi, cậu nhìn thấy có phòng muốn cho thuê ở trên mạng, thế là xác định xong  vị trí, lập tức tới xem phòng.

“Chủ nhà?” Sở Diệc Mạc vô thức lặp lại, cũng dò xét Lê Tuần.

Cậu rất anh tuấn, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, thân hình cao lớn lại thon dài, áo sơ mi trắng vừa người, quần jean màu đen, bên hông quần còn có thêu hoa văn cổ điển, đơn giản xa hoa, phối hợp một đôi giày màu đen phong cách Anh quốc, một sự thanh lịch không thể diễn tả.

Anh lẳng lặng đứng yên nhìn cậu, đôi mắt hơi hướng lên, con ngươi vừa thâm sâu vừa đen láy, môi của cậu rất mỏng, nhưng không có cảm giác chanh chua, bởi vì màu sắc đôi môi kia rất đẹp mang theo chút tơ máu li ti hồng hồng, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Chú ý thấy anh không nói một tiếng, đáy mắt Lê Tuần hiện lên một vòng nghi hoặc: “Tiên sinh, anh xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì nha.” Sở Diệc Mạc thu hồi ánh mắt đường đột, bất động thanh sắc hỏi “Tôi là chủ nhà, cậu có chuyện gì?”

Lê Tuần kiên nhẫn lặp lại: “Ở đây có phòng cho thuê đúng không?”

“Đúng vậy.” Thanh âm của Sở Diệc Mạc rất bình thản, từ tháng trước mẹ anh đã di dân sang Pháp, em trai duy nhất cũng đến Pháp học tập, một căn nhà 3 phòng ngủ 1 phòng khách và 1 phòng bếp chỉ có một mình anh ở, bởi vì chưa kết hôn, nên cũng không dùng quá nhiều không gian, vì vậy anh quyết định đem 1 phòng cho thuê, anh nghĩ trong nhà có thêm người thì chắc sẽ không còn quạnh quẽ nữa.

“Tôi tới xem phòng.”

“Chuyện này sao lại không gọi điện thoại trước?” Sở Diệc Mạc hồ nghi hỏi, anh đăng thông tin cho thuê phòng trên mạng, có viết muốn xem phòng phải gọi điện thoại hẹn trước.

Lê Tuần đơn giản nói: “Tôi nhìn thấy thông tin cho thuê phòng ở trên mạng nên cứ tới luôn đây.”

“Oh.” Xem ra người trước mặt rất mơ hồ, bình thường người đi thuê phòng, trước đó sẽ gọi điện thoại xác nhận phòng thuê có còn hay không, rồi mới đích thân qua xem.

“Xin hỏi phòng đã cho thuê rồi sao?” Mắt thấy anh không có nhiệt tình đối với phòng cho thuê, Lê Tuần bắt đầu hoài nghi có phải đã tới chậm rồi hay không

“Không có.” Không nghĩ tới cậu cũng sẽ nghĩ đến điểm này, Sở Diệc Mạc bật cười nói, gần đây quá nhiều người xem phòng, dạng gì cũng có, đến bây giờ anh vẫn chưa xác định được sẽ cho người nào thuê.

“Tôi có thể vào xem không?” Lê Tuần không thể chờ đợi được hỏi.

“Đương nhiên.” Đáy mắt Sở Diệc Mạc lấp lánh, chẳng biết tại sao lại có ấn tượng không tệ đối với chàng trai trước mắt, nguyện ý nói chuyện với cậu thậm chí rất nhiệt tâm giới thiệu “Phòng cho thuê là phòng ngủ đầu tiên, bên trong có giường cùng vật dụng cần thiết, mặt khác, phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, những chỗ này cậu cũng có thể sử dụng.”

“Vâng.” Lê Tuần nhìn phòng, phòng ngủ rộng rãi lại sạch sẽ, có giường cùng dụng cụ, cậu thoả mãn hỏi Sở Diệc Mạc “Có thể cho tôi thuê phòng này được không?” Vừa quan sát bốn phía căn nhà này, ở đây trị an rất tốt, 24 tiếng đều có bảo an trực ban, dưới lầu có siêu thị cỡ lớn, phụ cận là công viên, đi bộ một khoảng 1 phút là đến nhà ga, như thế nào cũng rất thuận tiện.

“Một mình cậu ở sao?” Ánh mắt Sở Diệc Mạc nghiêm túc hỏi Lê Tuần, anh có chút để ý chuyện này, anh không muốn cho tình nhân thuê phòng, như vậy rất ồn ào, nếu cậu không ở một mình, anh cũng sẽ không khách khí mà bảo cậu đi ra ngoài.

“Ở một mình.” Lê Tuần trịnh trọng đáp, vừa quay đầu nhìn thấy Sở Diệc Mạc, anh tuấn mỹ đến quyến rũ, mang theo một chút khí chất nam tử lạnh lùng, hoàn toàn không có cảm giác khiến người khác không thoải mái mị, chỉ là anh cao hơn cậu rất nhiều, chừng đó thôi đã làm cậu thấy chán nản.

“Vậy không thành vấn đề.” Chàng trai trước mặt, sạch sẽ lại cởi mở, anh không tìm thấy bất kì lý do nào để cự tuyệt, cho nên không chút suy nghĩ mà đáp ứng.

“Tiền thuê phòng và tiền thế chấp là bao nhiêu, cần thủ tục gì không?” Lê Tuần hỏi, cậu học đại học tại Pháp, bốn năm đều thuê phòng bên ngoài, bất quá thủ tục cho thuê phòng ở Pháp tương đối phiền toái, cần phải đặt cọc rồi còn cần người nhà kí tên tán thành, lúc ấy cậu phải đặc biệt nhờ một đàn chị kí tên giúp, ở trong nước có lẽ không cần thủ tục phiền toái như vậy a.

“Không cần thủ tục khác, tiền thuê nhà một tháng 3000, kể cả nước, điện, gas, giao một lần nửa năm, cần đóng trước một tháng tiền thuê nhà, có vấn đề gì không?”

“Không có.” Lê Tuần lắc đầu, lúc quyết định bắt đầu tự nuôi sống bản thân, ở Pháp cậu đã đi làm thêm, cũng tích lũy một số tiền, khả năng trả số tiền kia vẫn dư dả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui