Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

“Cậu suy nghĩ cái gì chứ, một bữa cơm mà thôi, đừng khách khí với tôi như thế.”

“Tôi thật sự có thể ăn?” Lê Tuần ngại ngùng hỏi, sau đó, dùng ánh mắt trông mong nhìn thức ăn trong dĩa.

“Có thể.” Sở Diệc Mạc mỉm cười, nhìn ra được Lê Tuần có gia giáo rất tốt, mọi thứ đều khách khí hữu lễ, không thích chiếm tiện nghi.

“Vậy tôi không khách khí.” Vẻ mặt Lê Tuần đầy cảm kích, cầm lấy một miếng sandwich nhét vào miệng, A…, vừa thơm vừa mềm, mùi vị thật tuyệt. Lại ăn 1 miếng. Cậu hạnh phúc nheo mắt lại.

Giải quyết xong sandwich trong dĩa, chú ý thấy có rất nhiều bột vụn rơi xuống chăn, liền tranh thủ phủi phủi chúng xuống sàn nhà, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Diệc Mạc đang nhìn cậu, lúc này mới phát hiện anh không ăn gì cả, một dĩa sandwich toàn bộ đều chui vào bụng của cậu.

Hơn nữa cậu còn đỉnh đạc ngồi trên giường của anh như thế, ăn như hổ đói, lôi thôi lếch thếch, tướng ăn giống y như quỷ chết đói đầu thai rơi hết vào mắt Sở Diệc Mạc, cái này hình như không tốt lắm, ở trong phòng ngủ của anh còn có thể làm càn như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy quá không có lễ phép rồi.

Lê Tuần mắc cỡ rời khỏi giường của Sở Diệc Mạc, chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình, nhưng mà chân vừa chạm đất, một cơn choáng váng đánh úp vào cậu, còn chưa đi một bước, hai chân giống như nhũn ra ngã về phía trước.

“Cẩn thận.” Sở Diệc Mạc sững sờ, nhanh mắt nhanh tay ôm lấy thân thể của cậu, người cậu thì anh đã đón được rồi, nhưng lại cùng nhau ngã xuống đất, bởi vì liên quan đến tư thế, miệng của cậu gần như là dán sát lên anh, cánh môi kề nhau, mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Rơi vào tầm mắt là một khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, đôi mắt của anh rất đẹp, nhìn thâm sâu như đầm lầy sâu không thấy đáy còn sáng như dòng nước, tim Lê Tuần đập mạnh, cuống quít đẩy anh ra, che cánh môi vừa bị đụng chạm, chỉ vào mũi Sở Diệc Mạc, “Anh” cả buổi cũng không nói ra được một chữ.

Cho dù chỉ là vô tình đụng chạm, lại khiến cậu đỏ mặt, cậu chưa từng thân mật với nam nhân như vậy, trong lúc nhất thời ngoài ngạc nhiên ra thì chính là bất ngờ…

“Cậu không sao chứ?” Sở Diệc Mạc lo lắng đỡ cậu dậy, thuận tiện nắm lấy thắt lưng của cậu, để cho thân thể cậu có thể dựa vào người anh, một loạt động tác liên tiếp tự nhiên nhịp nhàng, không vấp chút nào.

“Không có.” Lê Tuần lắc đầu, phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần, thoáng chốc đẩy anh ra “Tự tôi có thể đi.”

“Cậu say rượu vừa mới tỉnh, không có nhiều khí lực, muốn đi đâu tôi đỡ cậu đi qua.” Sở Diệc Mạc không buông cậu ra, càng dùng thêm sức bóp chặt thắt lưng của cậu, tối hôm qua nếu không phải tại anh, người trước mắt cũng sẽ không phát sốt, anh muốn chăm sóc cậu tốt một chút, cho dù cậu cự tuyệt cũng sẽ không thỏa hiệp.

“Tôi muốn ra phòng khách.” Lê Tuần dùng sức giãy giãy, không ngờ là không thể thoát khỏi trói buộc của anh, không thể tưởng được nam nhân trước mắt này nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng khí lực vậy đại như vậy, muốn đẩy anh ra cũng là một việc khó.

Thấy Lê Tuần không còn chống cự để anh đỡ nữa, Sở Diệc Mạc cao hứng nở nụ cười, nhớ tới vừa rồi có lơ đãng hôn cậu, nhưng cậu cũng không có lộ ra thần sắc buồn nôn, trong nháy mắt thần kinh căng cứng cũng được thư giãn.

“Hôm nay anh không cần đi làm sao?” Không rõ anh cao hứng vì cái gì, Lê Tuần lo lắng hỏi, hiện tại cũng không còn sớm, nếu có đi làm không phải là bị muộn rồi dao, nghĩ đến nguyên nhân bị trễ lại xuất phát từ cậu, nên có chút băn khoăn.

“Hôm nay nghỉ ngơi, cậu phải đi làm sao?” Sở Diệc Mạc nhìn chòng chọc người trước mắt, phát hiện chỉ cần nhìn cậu thôi cũng là một loại hạnh phúc, nhớ tới tướng ăn vừa rồi của cậu thì lại cười cười, trong mắt anh, mặc kệ cậu làm cái gì cũng đều có mị lực, anh không hề cảm thấy có một chút lôi thôi nào.

“Tôi đã xin nghỉ.” Lê Tuần nhàn nhạt nói, biết rõ Tống Vũ trở về, cậu đã xin phép công ty nghỉ một ngày, cho nên hôm nay không cần đi làm, chỉ là vì xin nghỉ một ngày, nên ngày mai chuyện cần làm càng nhiều hơn.

Sở Diệc Mạc vui vẻ, hôm nay Lê Tuần không đến công ty cũng không ra khỏi cửa, cho nên anh sẽ có cơ hội nói chuyện phiếm với cậu, muốn biết rõ nhiều chuyện về cậu, chính vì vậy anh liền nói qua chuyện khác: “Trong công ty bận rộn sao?”

“Gần đây khá tốt…” Lê Tuần miễn cưỡng ngồi xuống ghế sô pha, thấp giọng trả lời Sở Diệc Mạc, đến công ty ba tháng, cũng quen thuộc hoàn cảnh công ty, bây giờ cũng không còn cảm thấy công việc khó ứng phó nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui