Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

“Cha mẹ cậu biết rõ cậu ở chỗ tôi không?” Sở Diệc Mạc đưa mắt nhìn cậu, anh cảm giác Lê Tuần được sống trong một gia đình hạnh phúc, bởi vì tính cách của cậu rất vui vẻ, dáng cười cũng rất tươi tắn, giống như không có bất kỳ chuyện gì phiền não, nhìn cậu như vậy rất tươi sáng.

“Biết tôi sống gần công ty.”

“Cậu là con một sao?”

“Tôi có anh trai và chị gái.”

“Cũng đều ở thành phố A?”

Lê Tuần không có phát giác được tầm mắt của anh, sự chú ý của cậu đã đặt hết vào chén cháo gạo nếp ở trên bàn, vừa rồi chưa ăn no, bây giờ nhìn thấy đồ ăn thì lại đói, nhưng lại rất ngại nói muốn ăn nữa.


Sở Diệc Mạc chớp mắt, bưng chén cháo gạo nếp trên bàn lên đưa cho cậu: “Cháo này tôi đã nấu rất lâu, nhân lúc còn nóng ăn là ngon nhất.”

“Cảm ơn.” Sâu dưới tận đáy lòng, Lê Tuần nói lời cảm ơn, cúi đầu bắt đầu ăn, cháo không biết đã nấu trong bao lâu, hương vị mềm mại mùi thơm ngọt ngào, húp một ngụm cháo, lưng cũng ra một tầng mồ hôi, toàn thân không còn bủn rủn vô lực, cũng khôi phục một ít thể lực, tinh thần của cậu tốt rồi, nói cũng nhiều hơn.

“Anh trai tôi kinh doanh trong nước, chị gái làm luật sư ở Pháp.” Nói xong Lê Tuần thuận miệng hỏi một câu “Người nhà của anh đâu?” Cậu vẫn chưa biết gì nhiều về Sở Diệc Mạc, chỉ biết anh là thành phần tri thức có tiền, ngày bình thường sống rất ngăn nắp, nụ cười mê người, cũng rất ít nói về chuyện của bản thân.

“Mấy năm trước, cha mẹ tôi li hôn.” Sở Diệc Mạc bình tĩnh nói “Hiện tại mẹ tôi đã lấy chồng ở Pháp, ở đó có một gia đình mới.” Chính là vì gia đình như vậy, vẫn luôn luôn không quá tin tưởng vào tình yêu, chỉ là Lê Tuần xuất hiện lại khiến quan niệm của anh có chỗ thay đổi, thậm chí tâm tình còn bị từng cử động của cậu ảnh hưởng tới.

“…” Lê Tuần kinh ngạc trừng lớn mắt, không biết nên nói cái gì cho tốt, có chút hối hận vì đã hỏi vấn đề như vậy, ngược lại Sở Diệc Mạc nhìn ra cậu quẫn bách, chủ động mở miệng nói với cậu.”Cái này cũng không có gì cả, hiện tại bà ấy rất hạnh phúc, cũng thường xuyên gọi điện thoại về.”

“Vậy là tốt rồi.” Lê Tuần tươi cười rạng rỡ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, khóe miệng Sở Diệc Mạc cũng cong lên, rất muốn nói cho cậu biết, nụ cười của cậu có thể khiến cho thủy triều trong lòng anh bành trướng, tràn ngập sức sống, bất cứ lúc nào cũng muốn chiếm hữu, khiến cho nụ cười của cậu chỉ xuất hiện vì anh mà thôi.

Thứ ba là thời gian hội nghị thường kỳ của Giant, thư ký Trần Nhuế ra ra vào vào phòng họp.

Họp thì phải sao chép tư liệu, một phần một phần đặt lên từng chỗ ngồi, máy chiếu cũng phải được lắp đặt thỏa đáng, thuận tiện cũng chuẩn bị từng loại nước mà mỗi người muốn uống.


Cô loay hoay khiến một thân đầy mồ hôi, đang lúc cô thu tài liệu dày cộm lại, cửa phòng họp cũng bị đẩy ra, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Diệc Mạc đi tới. Anh mặc bộ âu phục PRADA màu xám khói, một nam nhân thành thục ổn trọng lại đẹp mắt, chỉ là đáy mắt sắc bén khác xa sự ôn hòa thường ngày, đây là tác phong làm việc của Sở Diệc Mạc

Đèn trên trần nhà nhu hòa rơi vãi khắp nơi, giám đốc marketing cùng quản lý tài vụ một trước một sau đi theo phía sau anh, thoạt nhìn là cùng đi ra từ văn phòng, bọn họ lần lượt ngồi xuống, khách sáo chào hỏi, mấy chủ quản phía sau cũng nối đuôi nhau đi vào phòng họp.

Sở Diệc Mạc ngồi ở vị trí tổng giám đốc, phân phó người phía dưới: “Các người đã xem mức tiêu thụ quý trước, cùng với phàn nàn của khách hàng về sản phẩm.”

Trong phòng họp chỉ còn thanh âm lật qua lật lại của trang giấy, âm thanh điện thoại rung vang lên, Trần Nhuế nhìn thoáng qua hiển thị trên điện thoại, nói vài câu với Sở Diệc Mạc, sau đó nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa ra, vừa đi ra, trợ lý Sở Diệc Mạc vội vàng nói với cô.”Chị Trần, người của công ty Mỹ Á đã tới, nói là muốn bàn về hợp đồng.”

“Người ở đâu?” Trần Nhuế nhìn nàng hỏi, Sở Diệc Mạc xem hết phương án quảng cáo của Mỹ Á, liền quyết định muốn hợp tác với công ty bọn họ, thế là cô liên hệ với người phụ trách của Mỹ Á, nói cho họ biết mục đích hợp tác, đối phương nói hai ngày nữa sẽ an bài người tới bàn về hợp đồng.

“Đang ở phòng khách.” Trợ lý vội vàng nói.

“Tôi sẽ tới nói trước với người đó, tổng giám đốc đi ra, cô hãy bảo ngài ấy tới phòng khách.” Trần Nhuế cười nhạt nói.


“Tôi đã biết.” Trợ lý gật đầu, trở lại vị trí của mình.

Trần Nhuế đẩy cửa phòng khách ra, liếc mắt liền nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi ngồi ở ghế sô pha.

Chú ý thấy có người tiến đến, Lê Tuần buông tài liệu, cười chào hỏi cùng Trần Nhuế: “Xin chào, tôi là Lê Tuần, nhà thiết kế của Mỹ Á.”

Trần Nhuế đi đến trước nói với Lê Tuần, “Tôi là thư ký hành chính Trần Nhuế, tổng giám đốc vẫn còn họp, đợi lát nữa cuộc họp chấm dứt sẽ tới đây, làm phiền cậu ở đây chờ một lát.”

“Đang họp…” Lê Tuần thì thào niệm một câu, lại vội hỏi cô “Xin hỏi phải đợi bao lâu?” Hôm nay vốn không nên tới, chỉ là trùng hợp công ty bên kia họp, để tránh phải tham gia họp nên chủ động xin đi giết giặc đến Giant bàn hợp đồng, bởi vì quảng cáo lần này là do cậu thiết kế, cậu đề nghị bàn bạc chi tiết, tỉ mĩ về quảng cáo, công ty đương nhiên chấp nhận rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận