Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Mười giờ, Sở Diệc Mạc trở lại công ty, đi vào phòng làm việc của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, dưới sự trợ giúp của bạn, dùng tiền tiết kiệm của mình để sáng lập Giant, mấy năm trôi qua việc kinh doanh của công ty được anh biến thành ấn tượng, hôm nay tại đây cũng coi như có chút tiếng tăm, chi nhánh liên quan trải rộng Châu Á, cổ phiếu công ty vào mấy năm gần đây đã được đưa ra thị trường, cho dù hiện tại kinh tế bị đình trệ, công ty của anh cũng vẫn từng bước khuếch trương. Tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, anh thấp giọng nói: “Vào đi.”

Thư ký Trần Nhuế cầm mấy bản tài liệu đi vào.

“Có chuyện gì?” Sở Diệc Mạc thu lại nụ cười trên mặt, dùng ngữ khí công thức hoá hỏi.

“Tổng giám đốc, tôi đưa phương án quảng cáo của công ty Mỹ Á tới, xin ngài xem qua.” Trần Nhuế đưa văn kiện trong tay cho anh, tiếp theo đứng ở một bên, chờ phân phó khác.

” Nhanh như thế đã đưa tới?”

“Bọn họ rất xem trọng lần hợp tác này với công ty của chúng ta.” Trần Nhuế không chút hoang mang nói: “Tổng giám đốc, muốn hợp tác với bọn họ sao?” Nàng là một người thông minh, nhìn ra được cấp trên có hứng thú đối với việc hợp tác với Mỹ Á, sáng sớm đã đem tài liệu giao cho anh.

“Tôi xem xong tài liệu rồi sẽ quyết định.” Thanh âm của Sở Diệc Mạc vừa dễ nghe vừa giàu từ tính.

Điện thoại lần này là sản phẩm mới đưa ra, cần công ty truyền thông hỗ trợ tuyên truyền, lúc trước công ty anh có hợp tác qua với mấy công ty quảng cáo, vẫn luôn chỉ tạo ra được tiếng vang bình thường, không có chút điểm nổi bật nào.

Anh để Trần Nhuế điều tra Mỹ Á, là công ty truyền thông cao cấp nhất trong nước, làm việc quảng cáo trong nước rất được khen ngợi, từ trước đến nay quảng cáo của bọn họ đều luôn xinh đẹp lãng mạn, phù hợp với khẩu vị yêu thích của đại chúng, có điều thù lao trả cho bọn họ tương đối cao hơn những chỗ khác, cho nên anh muốn xem xong phương án quảng cáo bọn họ đưa tới trước, rồi mới quyết định muốn hợp tác với bọn họ hay không.

Sở Diệc Mạc nhìn phương án quảng cáo của Mỹ Á, nhắc nhở Trần Nhuế chú ý vài chuyện: “Gần đây có mấy đại lý nhận được than phiền từ khách hàng, cô xác nhận tình hình với các quản lý cửa hàng bên dưới, đối chiếu lại số liệu rồi đưa cho tôi.”

“Tôi đã biết.” Trần Nhuế thận trọng gật đầu, ngày bình thường Sở Diệc Mạc tao nhã nho nhã, nhã nhặn vô hại, sức quan sát và sức phán đoán trong công việc lại cực kỳ minh duệ, người dưới tay anh phải làm việc nghiêm cẩn ” Tổng giám đốc, nếu không có chuyện khác tôi đi ra ngoài trước.”

“Được.” Sau khi Trần Nhuế rời khỏi văn phòng, Sở Diệc Mạc xoa xoa cái trán rồi rơi vào trầm tư, mục tiêu mà anh sáng lập Giant phi thường rõ ràng chính xác, anh muốn thành lập một công ty công nghệ cao có giá trị nhất, trong vòng năm năm có thể đưa công ty ra thị trường, chuyện đưa ra thị trường thì anh đã làm được, còn lại chính là khuếch trương toàn diện thị trường châu Á.

Nhưng mấy năm gần đây rất nhiều công ty thành lập sau cũng cũng hướng tới thị trường điện tử, áp lực cạnh tranh tăng cao, tầng tầng lớp lớp sản phẩm mới, dùng các loại tư thái chiếm cứ ánh mắt người tiêu thụ. Muốn nổi bật trong phần đông sản phẩm khác, thì tất yếu phải có sản phẩm tốt, mà danh tiếng sản phẩm tốt là nhờ người tiêu thụ kéo lên, cho nên tất cả chi nhánh rất để ý tình huống hậu mãi* và tỉ lệ than phiền của khách hàng

(*)Hậu mãi là những hoạt động sau khi bán hàng

Tan tầm, Sở Diệc Mạc lái ô-tô, đi về nhà.

Đẩy cửa ra lại phát hiện trong phòng trống rỗng, gõ cửa phòng Lê Tuần, cả buổi không được trả lời, trong nháy mắt thất lạc ép anh thở không nổi, đã mười giờ rồi, cậu có thể đi đâu chơi chứ?

Đợi đã nào…! Anh không khỏi là quá để ý tới bạn cùng phòng của mình rồi đó, tuổi đối phương còn trẻ mà, tan việc cũng sẽ có cuộc sống của mình, có bạn bè của mình, khả năng dạo chơi khắp nơi, hoặc là tụ tập cùng bạn bè tại quán bar, đây đều là những chuyện rất bình thường, có điều mình đối với việc cậu không có ở nhà lại cả kinh một lúc, hình thức suy nghĩ cực kỳ không giống chính mình ngày xưa.

Sở Diệc Mạc mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lon, ghế sô pha vải bố màu xanh da trời nghệ rất êm, rất thoải mái, anh lại phiền muộn nhíu mày, hôm nay tăng ca đến khuya, bữa tối cũng chưa kịp ăn, nhắc nhở chính mình nên ăn một chút lót dạ, nhưng lại phát hiện cơn đói qua rồi thì không có khẩu vị nữa, anh quyết định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tắm rửa ngủ.

Đang lúc anh đứng dậy đi về phòng ngủ, thanh âm đóng cửa vang lên, quay đầu nhìn lại, Lê Tuần xách theo đồ đạc tiến vào, nhìn thấy anh ở phòng khách, không tự giác mà lộ ra nụ cười tươi, “Anh về rồi.”

“Ừ.” Một khắc này nhìn thấy cậu, Sở Diệc Mạc sững sờ tại chỗ, không hiểu sao trái tim lại đập nhanh hơn, anh rất ít nhìn thấy nụ cười tươi sạch sẽ như thế, trong cái cuộc sống toàn là ngươi lừa ta gạt, trên mặt mỗi người đều mang theo mặt nạ, lễ phép, nịnh nọt, tính toán, gian trá, khinh miệt, đủ loại đủ kiểu tươi cười hiện ra trước mặt anh.

Mà Lê Tuần lại khiến anh có cảm giác không giống vậy, đôi con ngươi thâm thúy mê người, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm, cánh môi hơi mỏng thoạt nhìn rất mềm, màu hồng quyến rũ, cái miệng khép khép mở mở phát ra âm thanh trầm thấp.”Tôi mua thức ăn đêm, cùng ăn đi.” Lê Tuần bỏ cơm hộp lên trên bàn, mời Sở Diệc Mạc cùng ăn.

“Cậu không đi ra ngoài chơi sao?”

“Hôm nay tôi dọn nhà.” Lê Tuần mỉm cười.

Sở Diệc Mạc không khỏi sững sờ: “Vẫn làm mãi cho tới tận bây giờ sao?”

Lê Tuần gật gật đầu, cầm hành lý từ nhà qua, tốn rất nhiều thời gian.

Sở Diệc Mạc tò mò hỏi, “Cậu mua cái gì vậy?” Anh cho rằng Lê Tuần chạy ra ngoài chơi, cho nên không có ở nhà, không thể tưởng được là chuyển hành lý, quá mệt mỏi, nên chạy ra ngoài mua thức ăn.

“Cơm cà ri, mỳ Ý, salad hoa quả, sườn xào chua ngọt, còn có món kho…” Lê Tuần giới thiệu từng món từng món với anh.

“Cậu mua rất nhiều.” Sở Diệc Mạc khó có thể tin mà nhìn cậu, nhìn cậu vậy mà mua một lần nhiều thức ăn như vậy, những thứ khác không nói, nhưng đêm nay có thể ăn hết được không mới là vẫn đề.

Lê Tuần thẳng thắn nói, “Tôi không biết anh thích ăn cái gì, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây đều mua.” Tối hôm qua nhận được chiêu đãi của anh, cậu được ăn no bụng thỏa mãn, vốn định hôm nay có qua có lại hồi báo anh, nhưng mà tay nghề của cậu quá kém, xuống bếp thì giống như chà đạp đồ ăn, thế là chạy đến nhà hàng mua thức ăn làm sẵn về.

“Cậu quá khách khí.” Đáy lòng Sở Diệc Mạc mềm mại rất nhiều, nghe đối phương nói không biết mình thích ăn cái gì, mới mua nhiều loại thức ăn khác nhau cho anh nếm, cả cơ thể không khỏi dịu dàng lại.

“Chúng ta là bạn cùng phòng nha, đừng khách khí như vậy.” Lê Tuần cầm một chai nước uống đưa cho anh, thuận tiện mở cơm hộp ra đẩy đến trước mặt anh.

Sở Diệc Mạc cười cười, nếm một ngụm cơm cà ri, hương vị rất không tồi, thoạt nhìn không phải là mua từ mấy cửa hàng ven đường, anh không khỏi nhíu mày, nhiều món ăn như thế tất nhiên tốn không ít tiền rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui