Thẩm Khê FULL


Thẩm Khê làm bộ như không nghe thấy Tống Tử Hoành suиɠ sướиɠ nói, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, mặc dù trở về, cô cũng có biện pháp đối phó hắn.Ban đêm, Thẩm Khê gõ cửa phòng ngủ của vợ chồng chị gái.“Chị.

là em" ”Trong phòng bật nhạc du dương, vợ chồng Thẩm Hủy nằm tỳ trên đầu giường đọc sách, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Tống Tử Hoành trái tim co chặt lên.Thẩm Hủy vừa đọc sách vừa ngẩng đầu." Cửa không khóa”" Cùm cụp" từng tiếng vang vặn nắm cửa, Thẩm Khê từ kẹt cửa thò đầu ra, hì hì cười.“Vừa rồi làm kiểm tra khảo sát, phát hiện còn có vài đề toán học đề tính sai rồi, ngày mai lại phải về nhà, không biết nhờ vả ai, cho nên muốn đến hỏi anh rể một chút"Thẩm Hủy vui mừng gật gật đầu, nhìn Tống Tử Hoành." Anh đi giúp con bé một chút”Thấy Tống Tử Hoành còn không nhúc nhích, bèn gắt gỏng.


.“Còn khi nhanh lên, Khê Khê ngày mai 8h đã đi rồi đấy" .”Tống Tử Hoành không tình nguyện đứng dậy, cửa mới vừa khép lại, Thẩm Khê lập tức nhảy đến trên người hắn, vừa nhanh vừa chuẩn hôn lấy môi hắn.Tống Tử Hoành mất đi trọng tâm không xong, bị đụng vào trên cửa, may mà hôm nay bận quần áo không có ghim kim loại, cú va chỉ khiến hắn suýt xoa...Trong phòng mở nhạc, cửa cách âm hiệu quả không tồi, Thẩm Hủy không nghe được động tĩnh ngoài cửa.Thẩm Khê hôn lửa nóng cháy kịch liệt, phảng phất qua một thế kỷ, mới ngừng lại.Thẩm Khê từng ngụm từng ngụm thở phì phò, Tống Tử Hoành lồng ngực cũng là phập phồng không ngừng, dù vậy, cô như cũ chặt chẽ ôm lấy anh rể không buông.“Ngày mai e phải về.” - Thẩm Khê rầu rĩ nói.Tống Tử Hoành nghiêng đầu nhìn nhìn cửa phòng., thấp giọng nói, “Xuống lầu lại nói.”Nhà chính người làm không có ở qua đêm, cho nên không cần lo lắng bị phát hiện.

Thẩm Khê liếc hắn một cái, cúi đầu đi theo phía sau Tống Tử Hoành.Bật đèn phòng khách, ngồi vào trên sofa, Thẩm Khê thấy thế, tới gần hắn ngồi xuống, ôm cánh ta, đầu dựa vào trên vai anh rể.“Ngày mai em phải về.” - Thẩm Khê lặp lại lần nữa.“Anh biết.”“Em, em luyến tiếc anh"Lời nói Thẩm Khê trịnh trọng lại chân thành, Tống Tử Hoành nhất thời ngơ ngẩn, há miệng thở dốc, lại không nói chuyện.Thẩm Khê thấy thế, vểnh khởi cái miệng nhỏ.“Hừ, em liền biết anh sẽ không nhớ em.


Ngược lại em về nhà người vui nhất chính là anh, đúng không?”“…Cũng không có.”Tống Tử Hoành lời nói đầy dối trá, Thẩm Khê tức giận nắm lên hắn tay, một ngụm cắn lên người Tống Tử Hoành, lưu lại một vòng nhợt nhạt dấu răng, Thẩm Khê đắc ý nói.“Như vậy, khi anh cúi đầu, là có thể nhìn đến dấu răng, có thể nhớ đến em”Tống Tử Hoành cạn ngữ, dùng một cái tay khác xoa xoa vết cắn, dấu răng liền phai nhạt rất nhiều.“Cùng lắm là 2 phút sẽ lặn mất"“Vậy..

Vậy phải làm sao bây giờ?”Thẩm Khê nôn nóng nói, thanh âm mang theo một chút khóc nức nở, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng ở trên mặt anh rể hôn loạn." Anh rể, nếu không thì anh cùng em về đi.”“Khê Khê,”Tống Tử Hoành bất đắc dĩ gọi tên cô, cố định mặt nhỏ." Đừng nháo, ngày mai còn phải dậy sớm, đi về ngủ đi.”“Anh bồi emngủ được không?”Ấn đường nam nhân mới vừa khóa khởi, Thẩm Khê túng lập tức sửa miệng.“Em nói giỡn, anh rể, anh đưa em về phòng là được.”Một bộ đáng thương vô cùng khiến Tống Tử Hoành cũng không muốn cùng cô so đo, cõng em vợ trở về phòng.Thẩm Khê từ trên lưng hắn nhảy xuống, ngoan ngoãn chui vào trong chăn.Tống Tử Hoành thay cô tắt đèn, liền rời đi, trong chăn, Thẩm Khê vươn tay, câu lấy hắn ngón tay.“Ngày mai có thể đưa em đến nhà ga?"Đôi mắt Tống Tử Hoành buông xuống, sau một lúc lâu, xoa xoa đầu nhỏ, trừu tay rời đi.“Ừ.”“ Sáng mai anh sẽ gọi em dậy"Thanh âm tràn đầy hưng phấn, nam nhân bật cười diêu lạc lắc đầu, cánh cửa hoàn toàn khép lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận