Thẩm Ký Đường


Dù sao thì mỗi ngày cần dậy sớm ra vào tới tới lui lui phố phường cũng chỉ có những người đó, hầu như ai cũng biết ở phiên chợ sáng gần cổng phố có một quầy nước đường mới, bán chè hạnh nhân rất ngọt, ngon hơn nhiều so với ẩm tử đắng chát, lại còn tốt cho sức khỏe.

Mười văn tiền, đi ngang qua tiện tay mua một ống.

Hôm nay còn có phú hộ sai người hầu đến mua từ sáng sớm, gãi sai vặt trông có vẻ chưa tỉnh ngủ, ngáp một hơi thật dài, phàn nàn nói: “Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là sao chỉ bán vào buổi sáng thôi? Lang quân nhà ta hôm qua nghe đồng môn nói về quầy hàng này của ngươi, đêm qua liền bốc đồng đi ra ngoài tìm mà không thấy, náo loạn cả đêm, hại ta phải dậy sớm thế này.


Ý kiến này không ảnh hưởng gì đến toàn cục, Thẩm Triêu Doanh không để vào trong lòng, chỉ là thời điểm đang múc chè, nàng cũng múc cho người hầu đó nửa ống để hắn nếm thử.

Gã sai vặt đó ngược lại bắt đầu ngại ngùng.

Có người mua để dỗ trẻ con, cũng có những quan viên trẻ tuổi đi trực, ước chừng là cảm thấy cơ thể bị công việc vắt kiệt, mua liền mấy phần, “Đều là loại củ từ hoa hồng này, tiểu nương tử chờ một lát.


” Khi hắn quay lại, vậy mà lấy ra một ấm trà lớn.

Thẩm Triêu Doanh nhịn cười, múc cho hắn chín phần, thấy ấm trà gần đầy, liền tốt bụng tiện tay tăng max cho hắn: “Lang quân tạm biệt.


Quan phục màu xanh nhạt, cán bộ cơ sở… Ừm, đúng là vất vả.

Lại nhìn vị quan viên kia, mặt trắng thon gầy, dưới mắt có hai quầng xanh nhạt, rõ ràng đêm qua thức khuya, người trẻ tuổi mà.

Đối diện với dạng thuận nước đẩy thuyền này, vị quan viên kia rõ ràng rất cảm kích, ngượng ngùng để lại tiền: “Tiểu nương tử khách khí quá.


Thẩm Triêu Doanh cầm lên khẽ đếm, thấy nhiều hơn vài đồng.


Ừm, cán bộ cơ sở thật biết làm người, không xa ngày thăng tiến.

Thẩm Triêu Doanh thầm nghĩ, nhưng lại không biết rằng hắn mua hộ đồng liêu.

Tất cả bắt nguồn từ sáng sớm hôm qua, ở huyện nha Trường An, nhóm người đang ăn bữa sáng khó nuốt của công trù, bỗng nhiên thấy Tuân lục sự vừa nhấp một ngụm ẩm tử trong ống trúc trên bàn, vừa cắn bánh đậu thanh đạm, biểu cảm gần như có thể tính là hưởng thụ.

*Lục sự: chịu trách nhiệm về việc ghi chép, quản lý sổ sách, hồ sơ, văn thư, và các loại giấy tờ liên quan đến các vụ việc hành chính hoặc pháp lý tại các cơ quan chính quyền.

Một vị Phàn lục sự khác vội hỏi: “Hôm nay bánh đậu làm ngon à? Vậy mai ta cũng lấy một cái thử một chút.


Tuân lục sự lắc đầu, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng xuống mới nói: “Nhạt nhẽo vô vị, nhưng kết hợp với chè hạnh nhân thơm nồng này thì cũng tạm được.

” Nhưng thật ra không chỉ là tạm được, nhìn biểu tình của hắn mà xem.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận