“Hả! Sao lại không nghe nói? Nữ nhi nhà hàng xóm vi mỗ vừa gả đến ngõ Hạnh Hoa! Nhà chồng cách Đào gia chỉ năm mươi trượng!”
Đối với hiện trường vụ án mạng, năm mươi trượng thật sự rất gần.
Người xem đều sợ hãi không thôi, lại không kìm được mà vểnh tai lên nghe ngóng thêm chi tiết, ngay cả Thẩm Triêu Doanh cũng chú ý lắng nghe một lát.
“Sao lại nguy hiểm đến vậy?! Đêm hôm đó có nghe thấy động tĩnh gì không?”
……
“Aiz… Tiểu cô nương ấy mới bao nhiêu tuổi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Mọi người vừa tiếc nuối, vừa cảm thấy may mắn, nhưng không ai liên hệ với vụ án mạng kia ở huyện Vạn Niên.
Cũng là bởi vì quan phủ tra án không tiết lộ chi tiết, nên triều đình hiện tại vẫn ở giai đoạn “không thể cho dân biết”.
Tai họa bất ngờ ập đến, khi nghe được nội tình từ một người không phải là nhân chứng thực sự, Thẩm Triêu Doanh trong lòng cảm thấy tiếc thương cho sinh mệnh trẻ trung tươi đẹp chỉ bằng cái chớp mắt này.
Tuyệt đại đa số thời điểm, sinh mệnh chỉ có một lần.
Với nụ cười trên mặt, nàng đưa sữa hạnh nhân óc chó cho hai vị khách, Thẩm Triêu Doanh nói: “Hai vị lang quân đi thong thả.
”
Đưa tiễn một đợt khách sớm, Hoa Ngũ Nương lại đến rút ngắn quan hệ với nàng, lần này mang theo chuyện tình tin đồn giữa Phan Đại bán bánh hồ đào và Đỗ Cửu Nương làm đề tài tán gẫu.
Thẩm Triêu Doanh không mấy hứng thú đến chuyện bát quái của những người không quen, so với Hoa Ngũ Nương mạnh vì gạo bạo vì tiền, nàng vẫn thích ở chung với dạng người kín đáo nhưng chân thành như Đỗ Cửu Nương hơn.
*Bát quái.
tầm phào, tin đồn, những lời đồn thổi.
Không cần phải tốn tâm tư duy trì mối quan hệ, cũng không phải lo lắng rằng một ngày nào đó “chuyện bát quái” của mình sẽ bị nàng ấy đem ra làm nước cờ “nói chuyện phiếm” với người khác.
Hoa Ngũ Nương dường như không thấy sự qua loa khách khí của nàng, cứ tự hát một mình đến sinh động như thật, dần dần giọng nói lớn hơn, truyền đến tai Đỗ Cửu Nương bên kia.
Đỗ Cửu Nương ngước mắt nhìn thoáng qua bên này, sau đó lại cúi đầu im lặng, tay vẫn không ngừng làm việc.
Hoa Ngũ Nương vẫn còn đang líu lo không ngừng, Thẩm Triêu Doanh nhét sữa hạnh nhân óc chó vào tay nàng ta, cười như không cười nhìn nàng ta: “Hoa Ngũ Nương nói lâu như vậy, khát nước rồi phải không? Uống chút nước đường cho nhuận họng.
”
Hoa Ngũ Nương cười ngượng ngùng.
Đúng lúc này, lại có khách đến trước sạp hàng, Thẩm Triêu Doanh chào hỏi: “Lang quân uống gì?”, Hoa Ngũ Nương đành phải hậm hực quay về quầy của mình, oán thầm Thẩm tiểu nương tử này sao mà nghiêm túc quá, dầu muối không vào!
Rối cuộc hai bên tôi cũng thanh tĩnh.