Thẩm Ký Đường


Thẩm Triêu Doanh ngẩng đầu, Đỗ Cửu Nương lần đầu tiên cười ngại ngùng một tiếng với nàng.

Thẩm Triêu Doanh cũng cong cong khoé môi đáp lại.

——
Dưới sự dẫn đường của Hà huyện thừa của huyện Vạn Niên, Phàn Thừa đi theo Thôi Tuyên đến phố Thạch Tử, tổ mẫu của Mạnh Đại Nương bị đả kích quá lớn từ cái chết của tôn nữ, bệnh nặng không dậy nổi, được đường thúc của Mạnh Đại Nương đưa về chăm sóc, vừa vặn giữ nguyên hiện trạng của ngôi nhà khi vụ án xảy ra.

Bước vào nhà Mạnh Đại Nương, một mùi nấm mốc và bụi bặm đập vào mặt.


A Thanh sớm đã đi trước, mở tất cả các phòng ra xem một lượt để đảm bảo an toàn, sau đó mới quay lại nói: “Gia, có thể vào.




Vào đến phòng chính, nhìn cách bày trí trong nhà có thể thấy Mạnh Đại Nương là một người cực kì chịu khó, nhà cửa được dọn dẹp đến phi thường sạch sẽ, gọn gàng, ba tháng trôi qua, chỉ có bề mặt phủ lên một chút tro bụi thôi.


Hiện trường xảy ra vụ án là trong khuê phòng của Mạnh Đại Nương, vết máu đã được cọ rửa sạch sẽ, trên sàn nhà vẫn còn lưu lại vết than chì do quan phủ để lại khi điều tra.


Phàn Thừa dùng tay bịt mũi, mùi nấm mốc trong này nặng hơn hẳn, luôn cảm thấy có một mùi máu tanh nhàn nhạt khó phai, không biết có phải là do tâm lý của hắn hay không.


Khác với sự yên tĩnh tại hiện trường Đào gia, khuê phòng của Mạnh Đại Nương thì ngược lại, bàn ghế trong phòng đổ nghiêng ngả, vết máu thấm qua thành giường, ngấm sâu vào gỗ, có thể thấy hiện trường vô cùng thê thảm.


Phàn Thừa không nhịn được mà hỏi một câu: “Động tĩnh lớn như vậy mà không ai phát hiện ra sao?”


Một nha dịch của huyện Vạn Niên trả lời: “Sài lão thái là bà đỡ nổi tiếng trong khu này, đêm đó vừa vặn đi đỡ đẻ cho một gia đình khác, còn đâu xung quanh không ai nghe thấy động tĩnh gì cả.


Phàn Thừa liên tưởng đến cảnh tượng lúc đó, mặt tái xanh, kết hợp với mùi hương thoang thoảng trong không khí, từng cơn buồn nôn dâng lên, không kịp xin lỗi đã lao ra ngoài, dựa vào tường nôn hết bữa sáng vừa ăn.

Nửa ngày mang theo vẻ áy náy trở lại, lúng ta lúng túng đứng một bên, Thôi Tuyên ra hiệu cho hắn ghi chép lại một số thứ.

Hà huyện thừa cười cười: “Phàn lục sự xuất thân từ gia tộc danh giá, người như bọn ta thì đã quen với cảnh tượng này rồi.


Phù Phong Hà thị chính là danh gia vọng tộc, một trong tám họ lớn.

Cho dù là chi nhánh, khi nói “chúng ta” thì người nghe cũng coi như chuyện cười, sau lưng cười thầm một tiếng cho qua, hắc, còn để người khác sống không?
Nhưng lúc này người đứng bên cạnh hắn là Thôi Tuyên, xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, tự nhiên lười nhác lấy lòng hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận