Trước khi bắt giữ Quý Đại, Thôi Tuyên đã chỉ định một tỳ nữ đi theo Thẩm Triêu Doanh để bảo vệ nàng, tránh xảy ra bất trắc.
Tỳ nữ A Hỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt tròn ngắn, mắt hạnh nhân, có thể gọi là dễ thương, thấp hơn nàng một cái đầu.
Nhìn khuôn mặt này, Thẩm Triêu Doanh cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết huyện lệnh Trường An nghĩ gì, thật sự gặp chuyện thì ai bảo vệ ai còn chưa chắc.
Những nghi ngờ này tan biến hoàn toàn khi A Hỉ dễ dàng chuyển thùng gỗ lớn đầy nước đường lên xe đẩy.
Nha đầu có sức mạnh kinh người, có thể nâng cả ngọn núi!
A Hỉ tâm tư đơn thuần, nói là “bảo tiêu”, nhưng sau khi được nàng cho ăn hai bữa điểm tâm thì một mực khăng khăng trở thành “trợ lý sinh hoạt” trung thành.
Quả nhiên tuổi nhỏ dễ nuôi, ban đầu Thẩm Triêu Doanh còn ngại sai bảo người của Thôi Tuyên, nhưng A Hỉ đã năn nỉ nàng đổi tên cho mình,
“Tính tình của lang quân, chắc chắn không có lý do gì để đưa ta trở lại, sau này ta sẽ theo tiểu nương tử, tiểu nương tử đặt tên cho ta đi!”
Thẩm Triêu Doanh nghĩ cũng đúng, liền suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng nhìn thấy đuôi tóc của A Hỉ luôn vểnh lên, cười nói: “Gọi là A Kiều nhé!” Quả là tài đặt tên của nàng không ai sánh kịp.
A Kiều là người luyện võ, ăn lượng cơm lớn, nhưng có thể làm rất nhiều việc.
Thường ngày việc chuẩn bị nguyên liệu nước đường nên bắt đầu từ chiều ngày hôm trước, lột hạnh nhân lột quả óc chó mỏi mệt đến mức tay đau mắt chua, kiếm tiền là công việc rất vất vả, nhưng với sự giúp đỡ của A Kiều, Thẩm Triêu Doanh đã nhẹ nhàng không ít.
Công việc nấu nước đường, ngoại trừ phối nguyên liệu, trên cơ bản đều do nàng ấy đảm nhận, giúp Thẩm Triêu Doanh có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ về các công thức mới.
Nàng nghĩ đến việc mở rộng kinh doanh, vào ngày Trùng Dương hôm đó, nàng đã bày bán bánh ngọt Trùng Dương, cả ẩm tử cũng bán rất chạy, nhớ lại một chút về việc hậu thế mở một quán cà phê hoặc quán trà sữa, còn bán kèm các loại bánh ngọt và bánh mì, nàng bán nước đường, phối hợp cùng với các loại bánh ngọt tinh xảo đẹp mắt, thật tuyệt vời.
Cũng không bán nhiều, trước hết chỉ làm một món để thăm dò nông sâu.
Những bông hoa quế thơm ngát trong Thanh Tĩnh Am rơi đầy đất, các tiểu ni cô cảm thấy tiếc nuối, thời điểm quét dọn đã gom lại, chôn dưới gốc cây.
Thẩm Triêu Doanh cũng cảm thấy tiếc nuối cho những bông hoa quế tốt như vậy, nên đã hỏi sư thái Vân Tâm.
Sư thái Vân Tâm đã bắt đầu chờ mong nàng sẽ làm ra loại ẩm tử thơm ngon gì từ hoa quế, cười nói: “Tiểu nương tử thiện tâm, khiến hoa rơi cũng có nơi trở về.
”