Thẩm Ký Đường


Nàng làm sao quên được, trong công văn của nàng viết là người Ngô Hưng, hiện tại xuất hiện ở Trường An, điều này có tính là dân lưu vong không? Theo luật Đại Lương là phải trả về… Chưa nói đến mất mặt hay không, tình cảnh của nguyên chủ ở nhà… Chậc, nàng cũng không muốn quay về!
Còn chưa nghĩ ra cách nào để giảo biện, thì quan huyện Trường An kia đã thu hồi ánh mắt sắc bén, tiếp tục đọc xuống dưới.

Thẩm Triêu Doanh thở phào nhẹ nhõm.

Người Ngô Hưng kiện người huyện Vạn Niên, bẩm báo đến huyện Trường An của hắn… Thôi Tuyên nhíu mày trầm ngâm một lúc, mới đặt đơn kiện xuống.

Nhìn cô nương bị lừa gạt dưới đường, toàn thân đầy vết thương mới, đáng thương vô cùng, nếu như hắn mặc kệ…
Thẩm Triêu Doanh đâu biết rằng chuyện rắc rối của mình đang khiến lương tâm của vị quan huyện có chỗ dựa này bị dày vò, chỉ cảm thấy đối phương đọc đơn kiện lâu như vậy, chẳng lẽ là do tụng sư nhận tiền viết chỗ nào không rõ ràng?
*Tụng sưa: luật sư thời cổ đại.

Thầm oán trách như vậy, trên công đường trầm mặc nửa ngày, chỉ nghe quan huyện Trường An cuối cùng ném ra một điểm lửa, lạnh lùng nói: “Mang Trương Tuyên lên.


Tốc độ làm việc của nha môn huyện Trường An rất nhanh, hai tên nha dịch áp giải tên tra nam đến chỉ mất có một canh giờ.

Tên tra nam đó không dám ngẩng đầu lên, khúm núm nói: “Mỗ lai tuân thủ luật pháp làm theo việc công, thực sự là lương dân (dân lương thiện), không biết đại nhân tìm mỗ lai đến đây có việc gì…”
*Mỗ lai: thường được sử dụng để chỉ nguồn gốc hoặc nơi đến của một người.

Ví dụ: "Mỗ lai từ xa" có nghĩa là "Người đến từ nơi xa".

Thẩm Triêu Doanh cười lạnh một tiếng, hừ, còn tưởng là nhân vật nguy hiểm gì, hóa ra chỉ là một kẻ chỉ dám đánh phụ nữ.

Nha dịch để nàng xác nhận danh tính đối phương, mạnh mẽ bẻ đầu Trương Tuyên, nàng lạnh lùng thoáng nhìn, ánh mắt đó chưa kịp làm Trương Tuyên kinh hãi, thì thần sắc bỗng nhiên đổi thành bi thương: “Chính là chàng.


“Chính là cái gì, ta không quen biết ngươi, tiểu nương tử ngươi đừng có vu cáo lung tung!” Trương Tuyên mặt đỏ bừng, kích động nói.

Thẩm Triêu Doanh nhân cơ hội ngồi bệt xuống đất, không ngừng bò lùi về sau, run rẩy bất an: “Tuyên lang, đừng… Đừng đánh thiếp!”
“Thành thật một chút!”
Lập tức có nha dịch tiến lên ngăn cách hai người bọn họ, thuỷ hoả côn vừa chạm vào, Trương Tuyên lập tức không thể động đậy.

Thực ra trên công đường, dù thế nào đi nữa thì tra nam cũng không dám lỗ mãng.

Chỉ là Thẩm Triêu Doanh phản ứng nhanh, giả bộ rất giống, lại thêm một thân đầy thương tích.

Loại người lấn yếu sợ mạnh này, Thôi Tuyên nhìn thấy trong mắt, thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi đọc tội trạng mà Thẩm Triêu Doanh tố cáo hắn: “Đối với những lời buộc tội này, ngươi có nhận tội không?”
*Lấn yếu sợ mạnh: ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh
Nhìn phản ứng của hai người dưới đường, nha dịch đã tin hơn phân nửa, lại nghĩ đến lúc tìm thấy Trương Tuyên này, đối phương đang ở Bình Khang phường chơi gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui