Thẩm Ký Đường


Nghĩ đến Trương chủ bộ một lòng muốn nghỉ hưu, Tuân lục sự mắc chứng cưỡng chế, Phàn lục sự làm việc cho có, Doãn huyện thừa già đời… Lại nhìn Thôi huyện lệnh trẻ tuổi lạnh lùng, Thẩm Triêu Doanh cười hả hê trên nỗi đau của người khác, chắc chắn không dễ dàng để trấn áp những kẻ quái dị này.

Đang tưởng tượng huyện lệnh Trường An mỗi ngày vì đốc thúc cấp dưới làm việc không hiệu quả mà phát điên, không khác gì những ông chủ bề ngoài hào nhoáng nhưng tính tình cổ quái nóng nảy ở hậu thế, lại nghe thấy một tiếng ho nhẹ.

Thẩm Triêu Doanh thu lại nụ cười xấu xa, ngẩng đầu, trừng mắt, không phải trùng hợp như vậy chứ.

Thôi Tuyên ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, đi theo bên cạnh xe là người hầu áo xanh của hắn, hình như cũng tên là A Thanh, đứng khoanh tay.

A Thanh bước tới cười nói: “Tiểu nương tử, lang quân đang đợi người trên xe.


Đợi nàng, giữa bọn họ còn cái gì để nói chẳng phải là mối quan hệ tiền trao cháo múc sao?

Dù oán thầm, nhưng đưa tay không thể đánh người đang cười, lại còn có thể đi nhờ xe về, Thẩm Triêu Doanh khách khí khẽ cúi chào, cười nói cảm tạ: “Làm phiền rồi.


Nàng cứng rắn bước lên xe giá của Thôi Tuyên, đây là xe riêng của hắn, không phải là chiếc xe của huyện nha, từ ngoài vào trong đều toát lên vẻ xa hoa ẩn ẩn.

Mục nát!
Thẩm Triêu Doanh nhìn đau mắt thầm ghen tị.

Lúc này, ghế cao và ghế đẩu chưa lưu hành diện rộng, ba loại tư thế ngồi phổ biến nhất là ngồi quỳ, ngồi xếp bằng và ngồi thõng chân, hai tư thế sau chỉ xuất hiện khi đối diện với người thân thiết, lúc đối phương không ngại.

Cho nên, Thẩm Triêu Doanh lúc này đang ngồi quỳ đối diện với Thôi Tuyên.


Thấy đối phương có phong thái cử chỉ có phần bất phàm, không giống như là người xuất thân từ hàn môn, lại nghĩ đến dòng họ của đối phương, chỗ dựa? Lòng Thẩm Triêu Doanh hơi động.

Thôi huyện lệnh này, sẽ không lẽ có quan hệ gì đến phủ Túc Quốc Công chứ?
Mấy vị lang quân của phủ Túc Quốc Công tuổi tác rất phù hợp, nhưng không thực tế lắm.

Nam tử Thôi gia muốn nhập sĩ (làm quan), cần gì phải làm việc ít tiền gặp nhiều cảnh khốn cùng này.

Chẳng lẽ là đồng tông thân tộc?
Nếu thật sự là vậy, thì đúng là oan gia ngõ hẹp rồi.

Nàng nheo mắt lại.

Có lẽ bởi vì lời nói của nàng đã thúc đẩy công lao của bản án, biểu cảm đối phương không còn lạnh lùng như những mấy lần trước, gần như có thể gọi là vẻ mặt hòa nhã mà mỉm cười nhẹ một tiếng với nàng: “Cô nương tâm tư tinh tế, bánh sinh nhật rất ngon, nước uống từ bí đao cũng rất ngon.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận