Thẩm Ký Đường


Thẩm Triêu Doanh cầm lấy số bạc còn lại, không khỏi đau lòng.

Lúc này mới có mấy ngày, số tiền mà nguyên chủ đưa cho hắn đã mất đi bảy tám phần, tên tra nam đó, rốt cuộc đã ngủ với bao nhiêu kỹ nữ! Đáng đời hắn bị liệt dương!
Bởi vì nàng là người bị hại, lại có bộ dạng thê thảm như vậy, ngay cả vị huyện lệnh trẻ tuổi luôn lạnh lùng cũng nhẹ giọng giải thích với nàng: Dù sao nàng là người Ngô Hưng, đối phương là người huyện Vạn Niên, huyện nha Trường An chỉ có thể thay mặt thực hiện chức trách cơ bản.

Sau khi đưa cho nàng số bạc còn lại, chỉ phạt nhẹ Trương Tuyên hai mươi gậy, liền giao lại cho huyện nha Vạn Niên, đoán chừng chuyện này cũng kết thúc tại đây.

Thẩm Triêu Doanh rất thông cảm cho vị huyện lệnh trẻ tuổi này, mới vào quan trường mà, cũng phải nên cẩn thận một chút! Núi cao còn có núi cao hơn, đặc biệt là ở Trường An, nơi mà vỏ hạt dưa có thể đập vỡ ba cái mũ quan, so với ai khác có chỗ dựa vững chắc hơn, sao có thể mà không cẩn thận được?
Trước khi đối phương lấy lại tinh thần cử người áp giải nàng về Ngô Hưng, Thẩm Triêu Doanh đã nhanh chóng cầm tiền, cất tiền, rồi chạy đi.

——

Trở về Thanh Tĩnh Am, cuối cùng nàng cũng trả hết tiền thuốc và tiền thuê phòng một lượt, hầu bao trống rỗng, gánh nặng trong lòng nàng cũng nhẹ đi.

Người ni cô khó tính kia nhận tiền, vẫn cụp mắt như cũ rũ, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

Thẩm Triêu Doanh thuê thêm một tháng nữa, dù sao cũng đang túng thiếu, lại phải lo cho kế sinh nhai sau này, ở trong am ni cô chí ít cũng rẻ, tiết kiệm được không ít.

Về kế sinh nhai, quả thực là một quyết định khó khăn và cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Thẩm Triêu Doanh bình tĩnh phân tích.

Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, trong nhà có mời nữ tây tịch, biết chữ, đọc sách, tinh thông bát nhã.


*Nữ tây tịch: nữ giáo.

Thẩm Triêu Doanh không phải là người cao ngạo, nếu muốn nàng ỷ vào nền tảng của nguyên chủ để bán nghệ kiếm sống, làm một ca kỹ cũng không phải là không thể.

Nếu đạt đến trình độ như Trình Hành Thủ đương thời, có thể danh chấn Trường An tựa hồ cũng không tệ, thậm chí trong dã sử hậu thế còn có thể lưu lại cho mình một dấu ấn nổi bật.

Nhưng vẫn có chút lo ngại.

Thứ nhất, loại “cơm thanh xuân” này ăn một năm ít đi một năm, lúc còn trẻ thì “Ngũ Lăng say đắm một phen, Mang bao the gấm chuốc khen tiếng đàn”, sau này sắc tàn liền “Cửa ngoài xe ngựa vắng tanh, Liền cùng với khách thương đành kết duyên”, cảnh già thê lương.

Thứ hai, dù sao nước cũng quá sâu, nói là bán nghệ không bán thân, ai biết gặp phải mụ tú bà lòng dạ hiểm độc, hoặc khách nhân không có tố chất, cưỡng ép động tay động chân, thì thật là ghê tởm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận