Trình Doãn thoát được một kiếp bị bảo vệ túm thì lại bị Trình Tống gọi điện hối thúc về nhà.
Đương nhiên cô sẽ nhận lời ông, cô không phải người có gan làm mà không có gan chịu.
Lần này quay về Trình gia, cô không về một mình mà còn mang theo cả Lưu Giang.
Cánh cổng dinh thự một lần nữa rộng mở, cô vừa bước vào, Trình Nhược đã ngay lập tức mắng xối xả.
"Trình Doãn! Mày coi trời bằng vung rồi đúng không? Mày còn dám đánh cả chồng tương lai của mày trước bàn dân thiên hạ đấy hả?"
Lưu Giang đứng chắn trước mặt con gái, ánh mắt hung dữ.
"Tiểu Nhược, nếu còn gọi hai tiếng Trình Doãn thì con phải tôn trọng nó, nó không phải người con muốn mắng tát thế nào thì tùy."
Trình Nhược điệu bộ như không thể tin nổi, càng lớn giọng hơn.
"Bà...!ai cho bà quay về đây? Hai mẹ con các người, sao lại dám..."
Trình Doãn túm lấy ngón tay đang chỉ trỏ vào mặt Lưu Giang, siết chặt.
"Đừng tưởng tôi không biết hai mẹ con cô đang tính toán điều gì, nhà của mẹ tôi, tại sao bà ấy lại không thể quay về?"
A...!
Trình Nhược rống lên, suýt xoa đau đớn đòi rút khỏi bàn tay cô.
Nhan Điềm lúc này mới từ trên lầu bước xuống, trông thấy con gái bị ức hiếp liền lao đến.
"Trình Doãn, mau bỏ Tiểu Nhược ra!"
Trình Doãn buông tay, sau đó kéo Lưu Giang về chính giữa phòng khách, đợi Trình Tống từ thư phòng xuống.
"Doãn Doãn, hôm nay con ở ngoài đánh Vương Tần Lâm nhập viện có đúng không?"
Nét mặt Trình Tống nghiêm nghị, còn có chút tức giận và căng thẳng.
Trình Doãn đối mặt với ông, hỏi ngược lại.
"Anh ta từng bạo lực con ngay chính trong ngôi nhà này, hằng đêm uống rượu về rồi lại mắng chửi, hễ tí là rút roi da để quật.
Ba biết chuyện này đúng không?"
"Ba..." Nét mặt Trình Tống xấu đi, ông cứng họng.
Những lời này, đều đúng.
"Con biết ba không yêu thương con và mẹ như Trình Nhược và anh Trình Lăng.
Nhưng ba à, con không phải cái bao cát mặc người khác chà đạp!"
Bàn tay Trình Tống đã bắt đầu run rẩy, thú thật ông không còn tình cảm với Lưu Giang như trước kia, đương nhiên sự quan tâm với cô con gái này cũng ít hơn.
Cứ ngỡ giữ Trình Doãn ở lại, để Lưu Giang sống trong một căn biệt thự khác thì ông sẽ không còn vướng bận điều gì nữa.
Nhưng hôm nay...!
Trình Doãn không để ông có cơ hội chen ngang, nói tiếp.
"Con gái đi gặp mẹ thì có gì sai sao? Bà ấy không được chồng tôn trọng đồng nghĩa với việc không thể nhận lại con gái sao? Ba, ba làm vậy là có ý gì?"
"Doãn Doãn..."
Trình Doãn tiếp tục gây sức ép.
"Lưu Giang trên danh nghĩa vẫn là vợ của ba, tập đoàn Trình Thị có cổ phần của bà ấy.
Ba từng hứa với bà ấy như vậy, có đúng không?"
Trình Nhược lúc này đã không thể đứng im bên cạnh mà nghe nữa, ngay lập tức cướp lời.
"Trình Doãn, cô xem lại mình đi.
Bản thân hiểu được những gì mà đòi ngồi đây kì kèo với người lớn chứ hả?"
Trình Doãn nhìn Trình Nhược, mỉm cười xinh đẹp.
"Tôi biết chị đang lén thuê luật sư để sang nhượng cổ phần của mẹ tôi sang cho mẹ chị đấy.
Chị đúng là rất có hiếu, tôi trăm phần nể phục!"
Trình Nhược cả kinh đưa tay bụm miệng.
Nhan Điềm cũng thêm lời.
"Trình Doãn, có những việc không thể bịa ra được đâu." Nhan Điềm cố chấp phủ nhận, bà không tin cô có thể tìm ra chứng cứ vạch trần bà.
"Bịa hay không bịa, để ba tự tìm luật sự hỏi chuyện là được."
Trình Doãn rút từ trong túi xách một sấp giấy được bọc cẩn thận, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Trình Tống, cô cong môi, cười dịu dàng.
"Ba, phiền ba ký vào bản cam kết này, thừa nhận cổ phần và những gì thuộc về mẹ.
Đồng thời chứng thực những gì ghi trên đây có hiệu lực.
Con sẽ thu âm lại toàn bộ quá trình gửi cho luật sư riêng của gia đình mình."
Trình Tống cảm thấy khí huyết không thông, trước sự ngông cuồng tự ý sắp đặt mọi chuyện của cô, tức giận đến cực điểm.
"Trình Doãn! Con học ở đâu những thứ này? Tự ý sắp xếp cổ phần cho Lưu Giang? Mời luật sư? Con có còn coi tên già này là ba mình không?"
Trước sự giận dữ này của ông, cô không hề nao núng.
"Con hiểu được nỗi khổ của ba, nhưng ba cũng phải hiểu cho nỗi khổ của mẹ.
Bà ấy chưa ly hôn với ba, vì vậy những đòi hỏi này đều hợp lý."
Trình Nhược còn điên tiết hơn, tất nhiên sẽ không chấp nhận để những việc này xảy ra, liền tiến lên xô hết đống giấy tờ của Trình Doãn xuống đất.
Cô ta cùng mẹ mình đã nghi ngờ động thái lạ của Trình Doãn, vì thế mới cấp tốc mời luật sư giúp họ chuyển đổi cổ phần.
Còn chắc nịch nói Trình Tống đã biết chuyện, nói ông ta không cần phải lo lắng.
Trình Tống là người coi trọng thanh danh hơn cả mạng sống, biết được tin vợ con mình sau lưng mình tự ý làm trái ý ông.
Tính tự tôn và cái tôi cá nhân của ông không cho phép điều đó.
Lần này Trình Tống đã hướng đến Nhan Điềm, giọng điệu cũng chả khấm khá hơn.
"Nhan Điềm, bà tự ý làm như vậy để làm gì? Cổ phần của bà còn chưa đủ hay sao mà còn muốn nữa?"
"Ba, mẹ làm như vậy là muốn tốt cho ba mà? Lưu Giang...!bà ấy không ở đây, nắm giữ cổ phần còn có ích gì? Chẳng thà để không như vậy, người ngoài sẽ bàn ra tán vào..."
Nhan Điềm đỏ mắt ngăn con gái.
"A Tống, em xin lỗi..."
Trình Doãn đứng trước nội bộ lục đục của gia đình này, có chút mất kiên nhẫn.
"Ba, vậy ba có chịu thừa nhận mẹ con hay không?"
Trình Tống nhìn cô, đôi mắt chất chứa đầy sự bất đắc dĩ.
"Trình Tống..." Lưu Giang lúc này mới chịu lên tiếng.
"Ông đối với tôi, lưỡng lự như vậy à?"
Bước chân Trình Tống thụt lùi trong vô thức, ông đột nhiên muốn trốn tránh khi phải đối diện với bà.
Lưu Giang cười nhẹ, nét mặt vẫn ôn hòa nhìn ông, khiến ông cảm giác mọi ký ức tốt đẹp khi xưa của hai người như vừa chớp nhoáng xảy ra hôm qua.
"Ông yên tâm! Tôi không quay về để hy vọng chúng ta nối lại tình xưa, tôi về đây...!là vì muốn sống cùng Doãn Doãn, mong ông thành toàn."
Nhan Điềm bên ngoài mặt nước mắt dài nước mắt ngắn, nhưng trong lòng vẫn đang cố gắng chịu đựng.
Bà ta hận tại sao năm đó ông lại không quả quyết ly hôn, dứt khoát với bà ta luôn đi.
Để rồi khiến vị trí Trình phu nhân độc tôn duy nhất Trình gia của bà ta lại lung lay thế này.
"Đống tài liệu cam kết này, con sẽ đưa ba ký sau.
Chúng ta không vội, có điều..."
Trình Doãn nhìn đống giấy tờ vương vãi trên sàn, lạnh giọng nói.
"Con sẽ hủy hôn với Vương Tần Lâm, cắt đứt quan hệ với Vương Thị."
___.