“Cố tình mặc ít thế này trước mặt anh, Doãn Doãn, là ai bắt nạt ai đây?”
Bị vạch trần không chút do dự, vành tai cô dần nóng lên, vô cùng xấu hổ.
Nhưng giờ phút này, nếu cô đã đòi hỏi như vậy, Dụ Ngôn Gia cũng không có cách nào từ chối.
Người đàn ông chống tay sang hai bên người cô, thiếu nữ dưới thân không còn bất cứ thứ gì che chắn, cơ thể cân đối động lòng người lại không ngừng co duỗi như kích thích anh. Dụ Ngôn Gia cúi thấp đầu, ngậm lấy vành tai cô, thanh âm ẩn giấu sự kiềm chế.
“Cởi giúp anh…”
Trình Doãn bị hơi nóng từ lời nói kia thiêu đốt thần trí, cô nghiêng đầu, run run nhìn anh. Đôi mắt đen láy của anh đã trở nên đỏ sậm.
Kiềm chế đến giới hạn rồi.
Cô không muốn anh khổ sở chịu đựng, bản thân lại có chủ ý trong việc này. Nhưng khi bị bàn tay anh dẫn dắt, chạm đến nơi đại kỵ, Trình Doãn vẫn không thể lập tức tiếp nhận.
Không phải lần đầu “gặp mặt” nó, nhưng thứ đó của anh mỗi khi sẵn sàng lâm trận, nó lại mang theo khí thế hung dữ khác.
Vừa thô, vừa cứng… còn rất nóng.
Anh rên khẽ, bàn tay không ngừng muốn cô chủ động vuốt ve nó, như muốn mời gọi.
“Ngoan, đừng sợ…”
Cô không dám chậm trễ, cẩn thận chạm vào nó, còn thích thú… vuốt lên vuốt xuống.
Dụ Ngôn Gia quỳ hai chân trên nệm, một tay giữ lấy đầu vai cô, bàn tay khi nãy dẫn cô “phạm tội” đã không an phận mà sờ nắn bầu ngực cô.
Cô càng khiến anh thoải mái, sự kiềm chế trong người anh càng như bị thiêu trụi, cô thấy rõ yết hầu anh chuyển động lên xuống, theo hành động ngửa cổ ra sau mà tạo thành một đường cong quyến rũ… ngay trước mắt cô.
“Thế này…”
Động tác tay của cô càng nhanh, phản ứng của người đàn ông càng dữ dội, bàn tay bấu vào vai cô chuyển thành siết chặt.
Ngay lúc cô định mở miệng hỏi anh có thoải mái không, Dụ Ngôn Gia đột ngột ấn cô nằm xuống dưới thân, nhanh như cắt kéo lấy hai chân cô về phía mình, tư thế chuẩn bị đem thứ dị vật kia vùi vào nơi mê người nhất ở cô.
“Chịu đựng một chút…”
Đầu óc Trình Doãn trống rỗng, còn chưa nhìn rõ hành động tiếp theo của anh, hạ thân phía dưới như thể bị thứ gì đó căng trướng đâm vào, đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Ưm…”
Bị anh “đánh lén”, cô không kịp chuẩn bị, khi anh đâm vào như thế thì theo bản năng muốn co chân lại, kết quả lại kẹp thứ đó của anh, khiến người đàn ông chưa đưa vào hết đã bị kẹt lại ở ngoài.
“Thả lỏng một chút, ngoan… sẽ không đau…”
Anh cúi người xuống, hôn quanh cổ lẫn rãnh xương quai xanh tinh tế giúp cô thả lỏng.
Trình Doãn bặm môi, âm thầm chịu đựng cơn đau bất ngờ ập đến, cơ thể cũng dần thả lỏng, cô động tình, hạ thân phía dưới trở nên ẩm ướt, như thể mở đường dẫn dụ anh vào trong.
Dụ Ngôn Gia vẫn triền miên cuồng loạn trên người cô, không nói lời nào đã rút thứ đó ra, lại không báo trước đem thứ dị vật đó đâm ngược trở lại.
Lần này dễ dàng hơn, cũng mạnh bạo hơn. Cứ như vậy không kìm nén giữ lấy eo cô thúc mạnh.
“Ưm… anh… A…chậm một chút… sâu quá…” Cô không chịu được sức chiến đấu này của anh, bất giác ở dưới thân anh rên rỉ, nỉ non van nài.
…
Cho đến hiệp hai, Trình Doãn nói bản thân đói bụng, thực chất chỉ muốn anh dừng lại hành động thúc nhanh vào người cô, mỗi lần chỉ là nói dối cho qua. Nhưng Dụ Ngôn Gia biết cô đợi bữa cơm này vì mình thật, cũng không nỡ nhìn thấy cô cùng anh “hành sự” mất sức phải đem bụng đói đi ngủ.
Bàn ăn không mở đèn quá lớn, chung quy chỉ có cây nến hình cánh cung lấp lánh ánh lửa, một bầu không khí mê muội ấm áp bao phủ. Khiến gò má Trình Doãn ửng hồng không thôi.
Mặc dù đã được anh lau người qua loa, nhưng Trình Doãn vẫn cảm nhận được dư âm của trận “ướt át” ban nãy chưa tan hết, nhất là Dụ Ngôn Gia ngồi phía đối diện. Anh chỉ ăn lấy lệ một chút, còn lại chỉ toàn nhâm nhi rượu.
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, Trình Doãn cảm nhận nó… nóng bỏng.
Lúc về nhà, cô nhận thấy trên người anh đã thấp thoáng mùi rượu, bây giờ lại uống thêm nhiều như thế. Đây là muốn… mượn rượu làm càn sao?
Nghĩ đến đây, cô bất giác ngẩng đầu. Nếu không phải vì anh say rượu, tuyệt đối sẽ không “muốn” cô một cách lỗ mãng như thế.
Tiếng kim loại ma sát với mặt bàn, Trình Doãn buông đũa trong tay, mấp máy môi định nói gì đó. Nhưng khi chứng kiến lõa thể càng lúc tiến dần về phía mình…
“Đã no chưa?”
Anh phơi bày cơ thể một cách trắng trợn, không hề dấu diếm, Trình Doãn khẽ đảo mắt, nơi sâu nhất mà cô nhìn thấy… trong chiếc khăn tắm quấn ngang hông anh…
Lại ***** ***…
Mặc dù đã lần thứ tư, Trình Doãn lúc này khóc còn không thành tiếng, mỗi lần tiếp nhận sự xâm nhập mạnh bạo của anh cũng chỉ còn những thanh âm yêu kiều vỡ vụn đáp lại.
Người đàn ông như tướng quân hùng mạnh chốn sa trường, càng đánh càng hăng, anh không cách nào kiểm soát bản thân, muốn cô cho anh thật nhiều.
Cũng muốn cô cùng anh cảm nhận cảm xúc trần trụi nguyên thủy nhất của dục tình…