Trình Doãn bị đưa về bằng phi cơ riêng ngay trong đêm, sau đó trở về biệt thự của Dụ Ngôn Gia.
Cả quá trình đến và đi California chỉ vỏn vẹn một ngày, cô lần đầu được trải nghiệm cảm giác đi qua đi lại giữa các nước như đi chợ thế này đấy.
Miệng và tay Trình Doãn đều bị bịt chặt rồi trói lại, suốt cả đường đi, sắc mặt Dụ Ngôn Gia không hề thay đổi.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Dụ Ngôn Gia mà chỉ muốn chửi.
Tên thương nhân đáng ghét! Đồ thù dai!
Nếu thời gian có thể quay lại, nếu biết chủ nhân của ba công ty con đó là Dụ Ngôn Gia, cô thà mất hết chứ chẳng ngu gì mà chọc tay vào ổ kiến lửa này cả.
Lợi Bỉ mở cửa xe, nhìn Dụ Ngôn Gia vác Trình Doãn vào trong nhà, anh ta cũng chỉ biết cầu nguyện cho cô gái nhỏ kia an toàn qua đêm nay.
Mà lúc này, Dụ Ngôn Gia trở về cũng không để ý phía sau lưng còn có bà nội và đứa em gái đang ngồi trong phòng bếp ăn khuya.
Dụ Tỉnh thấy tiếng động, ngó đầu ra, một giây sau liền trợn mắt há mồm.
"Fuck! Cậu Dụ bế ai về nhà thế kia?"
Bà nội lúc này cũng chịu ngó mặt ra, đáng tiếc là đã không thấy bóng dáng cháu trai yêu quý đâu nữa, còn cho rằng Dụ Tỉnh đêm hôm hoa mắt, lỡ miệng nói đùa.
"Tỉnh, Dụ nó đi công tác mới có nửa ngày, sao nhanh như thế đã về được? Đừng nói lung tung nữa, vào đây dọn cùng bà đi." Bà Dụ vỗ vai cô, lắc đầu thất vọng.
Khóe môi Dụ Tỉnh cong lên đầy khinh bỉ, còn cố ý to tiếng thêm.
"Nội à, con lừa bà làm gì chứ? Không chỉ bế phụ nữ về nhà, cậu ấy còn bế người ta vào phòng tra tấn kia kìa!"
Bà cụ Dụ đang đi mấy bước liền quay ngoắt đầu lại, chỉ đến khi nhìn thấy Lợi Bỉ từ ngoài sân đi vào, hai bà cháu mới miễn cưỡng tin Dụ Ngôn Gia quay về là thật.
Bà cụ Dụ bắt đầu hoảng.
"Cái thằng này! Nó đưa cháu dâu của bà đi tra tấn ấy à? Không được rồi, phải nhanh ngăn nó lại..."
Lợi Bỉ đứng giữa nhà, nhìn bóng dáng bà lật đật đuổi theo, bất giác nhìn về hướng Dụ Tỉnh.
Mỹ nhân xinh đẹp bĩu môi, nhún vai rồi tránh mặt đi.
...!
Ở trong căn phòng kín khác, Trình Doãn ngó ngang ngó dọc, phát hiện nơi này là một phòng trống, cũng chẳng biết Dụ Ngôn Gia sử dụng nó để làm gì.
Thiếu nữ ngồi trên ghế khẽ xoay người, miệng không nói được chỉ đành phát ra tiếng rên nhỏ.
Tâm trạng cô cũng thoải mái hơn trước, nước mắt đã khô dính vào da mặt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Trình Doãn liều mạng hất cằm về phía Dụ Ngôn Gia, cô biết anh sẽ không dùng vũ lực với cô nữa, đưa cô đến đây, mục đích có lẽ chỉ là tra hỏi.
Mau thả bà ra cái tên điên này!
Xoẹt...!
Trình Doãn lúc này mới được tự do, cô chạm thử lên chiếc cằm nhỏ bị Dụ Ngôn Gia siết chặt.
Hỏng hết hàng rồi còn gì nữa.
Có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?
Có hiểu thế nào là ôn nhuận như ngọc không hả?
"Cô đến đó làm gì?" Dụ Ngôn Gia xoay xoay cổ tay hơi mỏi, cầm lấy chiếc ghế nhỏ ngồi xuống đối diện cô.
"Tôi..." Đầu óc Trình Doãn nhanh chóng nhảy số.
"Là Quách Bội! Là ông ta nói tôi đến, anh cũng biết ông ta là nhà sản xuất phim có tiếng mà, một diễn viên thứ hạng thấp như tôi, chỉ biết nghe theo chứ nào dám cãi lời..."
Giọng điệu Dụ Ngôn Gia không vui.
"Ông ta bảo cô đến cô liền đến? Cô có biết nơi đó chỉ có ai mới được ra vào không?" Dụ Ngôn Gia nâng mắt, nhìn biểu cảm nghi hoặc của cô rồi tiếp lời.
"Nơi đó chỉ tiếp đàn ông, còn cô...!là phụ nữ."
Trình Doãn có chút bàng hoàng.
Bảo sao khi nãy người thanh niên trong xe nói Dụ Ngôn Gia đã cứu cô một mạng.
Vậy cảnh mưa đạn lúc đó, một phần do quản lý biết cô là phụ nữ cũng nên.
Phù...!
Giờ nghĩ lại, cũng may Trình Doãn ăn mặc giống đàn ông, cũng may Dụ Ngôn Gia kéo cô đi.
Nếu không với cái mạng nhỏ này của cô, chắc cũng chẳng có cơ hội trùng sinh lần thứ hai nữa.
Trình Doãn vô thức nhìn anh.
"Nhưng tôi thật sự không phải Ni..."
Đối diện với ánh mắt long lanh mềm mỏng của thiếu nữ trước mặt, Dụ Ngôn Gia chẳng biết tự thuyết phục bản thân kiểu gì.
Trình Doãn nói tiếp.
"Anh cũng biết trước giờ tôi chưa từng rời khỏi dinh thự nhà họ Trình, đừng nói đến cấu kết với Ni, ngay cả mặt mũi cô ấy như thế nào tôi còn không biết."
Dụ Ngôn Gia đứng dậy, dường như anh chịu thả cô đi rồi.
"Ở lại đây một đêm, bắt đầu từ sáng mai, cô sẽ phải làm việc cho tôi."
Từ lúc quen biết cô đến khi nhìn thấy sự thay đổi đột ngột của cô hiện tại, anh đã chuyển từ bất ngờ sang nghi ngờ.
Trong lòng Dụ Ngôn Gia hiện tại đặc biệt rối rắm, anh biết dù có dùng cách gì với cô gái này cũng sẽ không được, chi bằng ràng buộc cô lại, từ từ quan sát.
"Hả?"
Dụ Ngôn Gia không để cô phản bác, nói xong liền đóng cửa rời đi.
Làm việc cho hắn? Làm cái gì mới được? Nộp mạng cho hắn à?
Trình Doãn khó hiểu nhìn theo bóng người đã biến mất.
Nhưng với tính cách của Dụ Ngôn Gia mà cô quan sát được, không nghe theo anh ta chỉ có con đường đau khổ, sống không bằng chết.
Nếu cô không nghe theo, chọc hắn điên lên, đến lúc đó hắn mà điều tra nhiều thêm nữa về cái tên Ni nữa, như vậy càng thảm hơn.
Diễn xuất của cô có thể che mắt hắn được một giây, một ngày...!nhưng không thể lừa hắn cả một đời.
Trình Doãn bực tức đá lên ghế.
Tên thương nhân đáng ghét!
...!
Cùng lúc đó, Dụ Ngôn Gia vừa mở cửa tầng hầm liền phát hiện bà cụ Dụ đang đứng ở ngoài, nhìn thấy anh mà chỉ ráo riết nhìn vào bên trong.
"Cháu dâu của bà đâu? Mày đưa cháu dâu của bà đi đâu rồi?"
Dụ Ngôn Gia có chút mệt mỏi, day day trán.
"Muộn thế này mà bà chưa đi ngủ?"
Bà cụ Dụ nhìn anh, sau đó giơ tay lên, đánh một cái thật mạnh vào lồng ngực anh.
"Mày có trả lời không? Khó khăn lắm mới đưa phụ nữ về nhà, tại sao lại đưa nó về đây tra tấn hả?"
Dụ Ngôn Gia thở dài bất lực.
"Làm gì có cháu dâu nào? Con không tra tấn ai cả, bà đừng tò mò nữa, mau về phòng ngủ đi."
Bà cụ Dụ kiên quyết không nghe, một mực muốn hỏi cho ra lẽ.
"A Dụ, ba mẹ con không có ở đây, bà cũng chỉ có mỗi con và A Tỉnh là cháu nội, con nghe bà...!nếu vừa mắt nó thì mau chọn ngày cưới hỏi đàng hoàng, để bà đỡ phải ngóng nữa..."
Dụ Ngôn Gia lấy tay che cánh cửa, mất kiên nhẫn.
"Con lấy vợ chứ có phải bà lấy vợ đâu? Bà cứ vội vàng như thế để làm gì?"
Bà cụ Dụ nghiến răng.
"Thế bây giờ mày có để bà già này vào gặp cháu dâu của bà không? Chặn cửa thế này, nhột thế này còn cãi không phải? Có tin bà sai người đuổi mày ra khỏi cái nhà này không hả?"
___.