Giữa mùa hè ở thủ đô rất nóng bức, hanh hao. Một cơn mưa bóng mây đột nhiên nói rơi liền rơi, to như trút nước. Trong khoảnh khắc, giọt mưa lớn như hạt đậu lốp bốp nện lên trên cửa sổ thuỷ tinh của phòng học, dòng nước ẩm ướt uốn lượn chảy dọc theo khe hở cửa sổ.
Sau tiếng chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp trên bục giảng vừa rời đi, trong nháy mắt phòng học to lớn an tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt. Một đám nữ sinh tụm năm tụm ba lại một chỗ hưng phấn bàn tán cái gì đó, chỉ có cô gái ngồi ở hàng ba đang yên lặng ghi chép lại bài trên bảng đen, hoàn toàn không hề hòa hợp với những tiếng động hỗn tạp xung quanh mình.
Mạnh Ninh đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy thời gian còn đủ, cô lại mở sách giáo khoa ra, ung dung tìm được vài kiến thức tương ứng trên sách. Mấy sợi tóc đen nhánh mềm mại xoã ra theo động tác khẽ cúi đầu, rồi tinh nghịch rủ từ tai xuống bên gương mặt trắng nõn nà của cô.
Tiếng quạt vù vù rung động trên đỉnh đầu hòa với tiếng nói chuyện nho nhỏ hưng phấn của các bạn học chung quanh truyền vào trong tai Mạnh Ninh không sót một chữ nào:
"Cuối tháng này, Hoắc Tư Niên sẽ bắt đầu buổi hòa nhạc ở trung tâm thể dục của Đại học Thành, các cậu có giành được vé không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao mà giành được! Tớ đã sớm nằm vùng mấy tháng trước nhưng cũng không cướp được luôn. Mà mấu chốt là vé vào cửa đắt lắm, tiền tiêu vặt tớ để dành vốn cũng chẳng đủ. Xem ra lần này chắc chắn không thể nhìn thấy nam thần rồi."
"Còn tớ tìm người giúp mua vé, 5000 tệ một vé cũng không phải quá đắt nhỉ? Vốn còn muốn cùng các cậu đi đây này, xem ra chỉ có thể đi một mình rồi." Một giọng nữ mang theo tiếc nuối vang lên.
"Bà mẹ nó! Vận may của Phương Tịnh Hàn cậu đây cũng tốt quá rồi! Tớ nằm mơ cũng muốn đi nữa, nghe nói nhìn Hoắc Tư Niên ở hiện trường siêu tuyệt luôn đấy! Đi đúng là được hời mà!"
"..."
Trong phòng học tràn ngập tiếng thét nhỏ kích động được kiềm nén của các nữ sinh, mỗi lời mỗi câu đều không hề rời khỏi ba chữ Hoắc Tư Niên. Mạnh Ninh cảm thấy quen tai, nhưng thật sự nghĩ không ra lúc trước đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh lúc đầu cũng đang cùng người khác bàn về buổi hoà nhạc của Hoắc Tư Niên, nhưng thấy Lý Đan Đồng lại bắt đầu "giả vờ", cô ấy âm thầm liếc mắt rồi quay người ngồi trở lại vị trí của mình.
Cô ấy đang muốn chia sẻ việc hệ trọng như buổi hòa nhạc của Hoắc Tư Niên với bạn cùng bàn, thế nhưng lại thấy người bên cạnh đang ngồi một cách đoan chính, tranh thủ từng giây từng phút để ghi chép bài.
Bóng lưng đơn bạc mảnh mai của cô gái thẳng tắp, mái tóc mềm mại bồng bềnh được cột lại thành đuôi ngựa dài ngang vai, cái cổ thon dài nhỏ gầy ẩn sau cổ áo đồng phục polo màu lam. Đường nét gò má cô dịu dàng ưu việt, ngây ngô lại tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp trưởng thành, trông vừa ngoan ngoãn vừa vui vẻ. Cho dù nhét người này vào trong một nghìn người trên bãi tập, cũng sẽ khiến người ta vừa nhìn đã nhớ ngay.
Thấy Mạnh Ninh đang chuyên tâm ghi chép, Hứa Dữu Dữu trầm ngâm một lát rồi đến gần đưa mắt nhìn. Lúc này cô ấy mới phát hiện đó chính là điểm quan trọng mà giáo viên đã nhấn mạnh trong tiết học vừa nãy.
Phần này, đa số bạn cùng lớp đều dùng di động chụp lại, chỉ có Mạnh Ninh còn đang viết tay.
Hứa Dữu Dữu dùng cùi chỏ chạm vào người bạn im lặng bên cạnh, người mà từ đầu đến cuối đều tách biệt với chủ đề bên ngoài, hỏi: "Ninh Ninh, cậu có muốn đi xem buổi hòa nhạc hay không?"
Nhắc đến buổi hòa nhạc, ánh mắt của Hứa Dữu Dữu lập tức tỏa sáng. Mạnh Ninh đậy bút lại rồi bỏ vào trong túi đựng bút tai thỏ, sau đó cô mở to cặp trong trẻo không gợn sóng kia, hỏi: "Buổi hòa nhạc của ai?"
Hứa Dữu Dữu nắm lấy cánh tay của cô lắc lắc, giọng điệu hưng phấn: "Hoắc Tư Niên!"
"Vào cuối tháng này đấy, đêm nay trên tài khoản công khai còn một đợt vé cuối cùng, chúng ta cũng thử một chút đi!"
Thấy Hứa Dữu Dữu kích động như vậy, Mạnh Ninh mấp máy cánh môi, trong lúc nhất thời không có cách nào đuổi theo mạch suy nghĩ của bạn cùng bàn, bèn nghiêm túc hỏi: "Hoắc Tư Niên là ai?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này đến phiên Hứa Dữu Dữu trầm mặc. Cô ấy nhếch mày trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn Mạnh Ninh quả thật như nhìn một sinh vật lạ, vừa hoài nghi vừa kinh ngạc.
"Mạnh Ninh, cậu thật không biết Hoắc Tư Niên là ai sao?"
Mạnh Ninh cẩn thận hồi tưởng mấy giây, sau đó trung thực gật đầu: "Có chút quen tai, nhưng không biết."
Hứa Dữu Dữu: "..."
Đôi mắt hạnh nhân của cô gái trước mặt sáng lấp lánh, hai hàng mi cong lên khẽ chớp một cái, mặt mày dịu dàng bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa hay là cố ý trêu chọc cô ấy.
Hứa Dữu Dữu khẽ hít một tiếng rồi lấy điện thoại di động từ trong bàn đọc sách ra. Cô ấy vừa nhanh chóng dùng đầu ngón tay đánh chữ trên màn hình, vừa phổ cập kiến thức khoa học cho bạn cùng bàn: "Tớ dám cam đoan, chắc chắn hơn phân nửa lớp chúng ta chính là fan hâm mộ của Hoắc Tư Niên, thế mà cậu lại không biết anh ấy."
"Người ta rất hot trên bầu trời đỉnh lưu(1) trong làng giải trí đó. Anh ấy hát rất hay, vóc người đẹp, nghe nói bối cảnh gia đình cũng rất đỉnh, người trong nhà hoặc là làm quan chức, hoặc là theo thương trường, minh tinh bình thường hoàn toàn không thể so sánh được với anh ấy cả. Nói không chừng khi anh ấy không muốn hát nữa còn có thể về nhà kế thừa gia sản cả nghìn tỉ nữa đó."
"Như vậy, Hoắc Tư Niên ra mắt sáu năm, mỗi năm ra một album mới, doanh thu của album có thể thống trị các bảng xếp hạng trên các nền tảng âm nhạc lớn trong cả năm, cũng là nhạc sĩ trẻ tuổi duy nhất trong nước được xuất hiện trên trang bìa tạp chí tuần san của nước M tính đến hiện nay."
Nhắc đến ba chữ "Hoắc Tư Niên" thì có rất nhiều thứ để nói, Hứa Dữu Dữu giống như cái máy hát đang mở, thao thao bất tuyệt, trong hai mắt đều nổi lên bong bóng phấn hồng.
Mặc dù Mạnh Ninh không hiểu rõ, nhưng nghe người bạn ngồi cùng nhiệt tình phổ cập khoa học như vậy, cô cũng chậm rãi nhớ kỹ cái người tên Hoắc Tư Niên này.
Hứa Dữu Dữu: "Năm ngoái, Hoắc Tư Niên tham gia lễ trao giải Ca khúc vàng. Một mình anh ấy mà cầm về bốn giải thưởng, có phải là rất lợi hại không?"
Mạnh Ninh hơi nghiêng đầu, hàng mi cong dày chớp chớp, lắng nghe vô cùng nghiêm túc. Cô không nhịn được mà tưởng tượng trong đầu, đây rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mà lại có thể khiến cho nhiều nữ sinh mê luyến điên cuồng đến như thế.
Đáp lại ánh sáng rỡ phát ra giữa mày Hứa Dữu Dữu, Mạnh Ninh cong đôi mắt hạnh tròn xoe thành đường cong lưỡi liềm. Cô cho bạn ngồi cùng bàn một ánh mắt chắc chắn cũng với cái gật đầu thật mạnh, vô cùng nể mặt mà phụ hoạ: "Rất lợi hại."
Phản ứng của Mạnh Ninh khiến Hứa Dữu Dữu vừa lòng thỏa ý. Cô ấy theo sát cô hào hứng hỏi: "Có muốn cùng tớ đi xem buổi hòa nhạc của anh ấy không?"
Mạnh Ninh mấp máy cánh môi xinh đẹp đỏ hồng, không chút nghĩ ngợi nói: "Không muốn."
Hứa Dữu Dữu kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu không động lòng với Hoắc Tư Niên sao?"
Học sinh trong phòng học lục đục ra về cũng kha khá rồi. Thời gian đã không còn sớm, Mạnh Ninh bỏ sách giáo khoa trên bàn vào cặp, cất giọng thành khẩn: "Thật xin lỗi Dữu Dữu, tớ không đu idol."
Cho dù con người của Hoắc Tư Niên này thật sự rất ưu tú, nhưng Mạnh Ninh cũng không muốn tiêu phí mấy trăm thậm chí là hơn ngàn tệ chỉ để mua vé xem một buổi hòa nhạc.
Từ một trấn nhỏ nghèo khó lạc hậu ở cạnh bờ biển vào được thủ đô để học đã là may mắn của cô rồi. Bây giờ cô đang ở tạm tại nhà của ông nội Hoắc, chi tiêu sinh hoạt phải luôn tiết kiệm, vậy nên Mạnh Ninh chưa hề nghĩ sẽ bỏ ra một số tiền lớn như thế để đi xem một người xa lạ ca hát.
Mạnh Ninh không muốn đi, Hứa Dữu Dữu cũng không thể cưỡng cầu được. Vừa nhớ đến tối nay phải tranh vé, cô ấy kêu lên một tiếng rồi giữ hai tay trước ngực bày ra dáng vẻ cầu nguyện: "Ôi, cậu không đi thì thôi vậy, đêm nay tớ có cướp được vé hay không cũng còn chưa chắc đây này."
Mạnh Ninh đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường. Còn mười phút nữa là lái xe nhà họ Hoắc sẽ đến đón, cô vội an ủi Hứa Dữu Dữu vài câu, sau đó thu dọn cặp sách muốn đi.
"Người trong nhà lại đến đón cậu rồi hả?" Hứa Dữu Dữu uể oải xong vội hỏi.
Cô gái trước mặt mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu. Mạnh Ninh đeo cặp rồi chạy chậm ra khỏi phòng học, vạt áo đồng phục trắng xanh đan xen như có như không cọ sát qua góc bàn, bóng dáng nhẹ nhàng mảnh mai nhanh chóng biến mất ở cửa ra vào.
Hứa Dữu Dữu im lặng một lát, cũng chỉ đành thu dọn đồ đạc về nhà. Nhắc đến cũng rất kỳ quái, mỗi ngày người nhà của Mạnh Ninh đều sẽ đưa đón cô đi về, nhưng lại chưa có ai từng gặp phụ huynh của cô cả, luôn thần bí như vậy.
Từ phòng học đi ra, bước chân của Mạnh Ninh rất nhanh, giày Canvas màu trắng nhẹ nhàng bước xuống bậc thang. Cô rất sợ chú Trương và Hoắc Sâm ngoài cổng trường sẽ sốt ruột chờ đợi.
Chạng vạng tối, sau khi cơn mưa đã ngừng, tiếng ve kêu trong ánh sáng vàng cam ấm áp lặng lẽ nhuộm đỏ một mảng chân trời lớn. Mặt đất bị nước mưa làm ướt lấp loáng sóng nước giống như được đặt một cái gương, khúc xạ ra những chùm sáng trong vắt cực ngắn.
Bước ra cổng trường Cấp ba số Một, rẽ trái lại đi thêm năm mươi mấy mét nữa, Mạnh Ninh nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc kia. Thân xe có đường cong trôi chảy, logo xe là một ngôi sao nằm trong hình chữ nhật khiêm tốn lại kín đáo. Biển số xe là những con số nối liền nhau lộ rõ thân phận hiển hách của chủ xe.
Mạnh Ninh chạy hơi gấp, lúc này phải bước chân chậm lại để điều chỉnh hô hấp. Chú Trương lái xe trông thấy Mạnh Ninh đi tới, vội vàng xuống xe giúp cô mở cửa sau.
Mạnh Ninh khẽ gật đầu, cất giọng dịu dàng lại mang chút cẩn thận nói: "Cảm ơn chú Trương. Thật là xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi."
Chú Trương: "Cô Mạnh đừng khách sáo như vậy, chú với Tiểu Sâm cũng mới vừa đến không bao lâu."
Trong chớp mắt cửa xe mở ra, Mạnh Ninh nhìn thấy thiếu niên ngồi trong xe.
Cô chớp chớp mắt, đôi con ngươi trong vắt hơi cong, nhuộm vài phần ý nhàn nhạt. Dùng chất giọng ngọt ngào mà trong veo, cô vừa híp mắt cười chào hỏi với Hoắc Sâm vừa bước lên xe.
Thiếu niên liếc mắt, xương lông mày tuyệt đẹp khẽ nhướng lên, ánh mắt rất lãnh đạm. Sau khi đối diện với ánh mắt của Mạnh Ninh, cặp lông mày anh tuấn thâm thuý lại lộ vẻ ngây thơ kia cau lại, cậu ấy bĩu bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ làm như không trông thấy Mạnh Ninh, chẳng thèm chào hỏi.
Mạnh Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ, dường như cô đã sớm quen với điều đó. Sau khi lên xe, cô ôm cặp sách vào ngực, vô cùng tự giác ngồi ở một bên khác phía sau xe, giữ một khoảng cách với Hoắc Sâm.
Không thể không nói, vóc người của người nhà họ Hoắc đều trông rất đẹp, từ ông cụ Hoắc cho đến mấy người thế hệ sau, ngũ quan đều phát triển đoan chính. Hoắc Sâm cũng thế, cho dù mặc đồng phục, cà vạt màu đỏ ở trước ngực vẫn được đeo cẩn thận tỉ mỉ, càng tôn lên màu da trắng nõn của thiếu niên.
Cửa xe rầm một tiếng đóng lại, trong xe khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Trước giờ Hoắc Sâm đều lãnh đạm với Mạnh Ninh, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà bắn ánh về phía bóng dáng ở xa xa bên phải kia, âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của cô gái.
Mạnh Ninh quay đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt Hoắc Sâm đang dò xét mình. Cô chớp mắt, hàng mi dày đen kịt như hai cái bàn chải lông mềm nhỏ, đôi mắt nhuộm ánh chiều tà, chói rọi rạng rỡ.
__________
(1) Đỉnh lưu: Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn. Lưu lượng dùng để chỉ những minh tinh có độ nổi tiếng cao trên mạng và sở hữu số người hâm mộ đông đảo.