Lương Gia Ngộ theo sau Hoắc Tư Niên vào thang máy, không khí chậm rãi lưu chuyển trong không gian khép kín, áp suất thấp tỏa ra từ người nào đó càng lúc càng rõ ràng.
Lương Gia Ngộ nâng mắt, nhìn bóng dáng cả hai đứng cạnh nhau trong gương thang máy, nhìn người đàn ông hơi nghiêm nghị bên cạnh như đang đánh giá gì đó, nghiêm túc hỏi: “Anh, sao hôm nay em cứ cảm thấy anh có một chút khác thường?”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên nhướng mày, không nhận thức được cảm xúc của bản thân lộ ra ngoài “Chỗ nào khác thường?”
Lương Gia Ngộ nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, nhẹ chậc lưỡi: “Đâu đâu cũng khác thường.”
Hoắc Tư Niên nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta, “Cậu rảnh lắm à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Gia Ngộ gật gật đầu với anh, “Vậy em hỏi anh, tại sao vừa rồi lại nhìn chằm chằm vào cô bé mặc đồng phục học sinh kia?”
Hoắc Tư Niên mi dài nhướng lên, khóe môi cong cong cười như không cười: “Muốn nhìn thì nhìn thôi.”
Lương Gia Ngộ cảm thấy hiếm lạ, anh ta bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước đây đã từng hợp tác với rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp, sao chưa thấy anh nhìn chằm chằm người ta như vậy.”
Hoắc Tư Niên: “Cậu nói cái gì?”
Lương Gia Ngộ lắc đầu: “Không có gì.”
Vừa dứt lời, thang máy cũng đến tầng 26. Thời điểm cửa mở ra, đập vào mắt là khu vực ăn uống mở, bên ngoài cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng sủa, tầm nhìn cảnh đêm phồn hoa nhất của thủ đô không bị cản trở, khoảng cách giữa mỗi bàn ăn rất rộng, đâu đâu cũng thấy hoa hồng đỏ, cách bài trí sang trọng lãng mạn, không khí lan tỏa hương hoa thoang thoảng, khắp nơi tràn ngập phong cách lãng mạn kiểu Pháp, phần lớn khách đều có đôi có cặp.
Đây là lần đầu tiên Lương Gia Ngô tới đây, mắt nhìn xung quanh vô cùng hài lòng, mặc dù không có phòng riêng nhưng dùng bữa ở khu vực mở thế này cũng không tệ.
“Thật sự có nơi tốt như vậy.” Lương Gia Ngộ tâm trạng rất tốt nói.
Đáp lại anh ta là tiếng hừ lạnh lùng không rõ ý tứ của người nào đó.
Lương Gia Ngộ: ? ? ?
-
Bên kia, Mạnh Ninh đi theo Diệp Thư Triết, hai người ra khỏi thang máy rồi rẽ phải dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, đi qua hành lang dài, đến cuối hành lang là phòng VIP mà Diệp Thư Triết đã đặt trước.
Lúc thấy sắp đến nơi, Diệp Thư Triết quay đầu nói gì đó với người phục vụ bên cạnh, người phục vụ gật đầu rời đi, rất nhanh nơi hành lang yên tĩnh chỉ còn lại cậu ta và Mạnh Ninh.
Diệp Thư Triết chậm rãi dừng lại, không đi nữa, Mạnh Ninh nhận ra điều gì đó, nghi hoặc quay lại nhìn cậu ta.
Diệp Thư Triết mím môi, trong lòng chất chứa nhiều lời chưa nói, nhưng cứ lần lựa không tìm được cơ hội, lúc này rốt cuộc không kìm được, trầm giọng: “Mạnh Ninh, tớ rất vui vì cậu có thể đến tham dự tiệc sinh nhật của tớ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, Mạnh Ninh lông mày cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh, nheo mắt cười trả lời: “Mọi người đều là bạn học, cậu đã mời tớ, tớ sao lại không tới chứ?”
Cô gái trước mặt vẻ mặt điềm đạm phóng khoáng, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng trong veo, vô hình trung đã tiếp thêm cho Diệp Thư Triết rất nhiều dũng khí, cậu ta suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, “Mạnh Ninh, tớ thực sự thích……”
Còn chưa kịp thốt ra mấy chữ phía sau, cửa phòng riêng trước mặt đột nhiên bật mở, bên trong một nhóm người lần lượt bước ra, nhìn thấy Mạnh Ninh và Diệp Thư Triết, ánh mắt mọi người đều sáng lên, cười lớn thúc giục:
“Lớp trưởng, Mạnh Ninh, cuối cùng các cậu cũng đến, bọn mình đợi được một lúc rồi.”
“Cậu nói gì vậy, hai người họ chẳng dễ gì mới có được không gian riêng tư, đợi lâu một chút thì có sao đâu? Cậu không hiểu ‘thế thái nhân tình’ gì hết.”
“Ai ai, đừng nói lung tung, quên tin nhắn vừa rồi Diệp Thư Triết gửi cho chúng ta rồi à?”
“……”
Mạnh Ninh quen bọn họ, đều là bạn học cùng lớp.
Nhìn thấy vài người từ phòng riêng đi ra, Diệp Thư Triết cau mày có chút không vui, lời vừa đến bên miệng trong nháy mắt mắc ở cổ họng, đành phải nuốt trở lại, Mạnh Ninh không nghe rõ tiếng xì xào bàn tán của mấy người đó, cô chào hỏi bạn học trước, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thư Triết bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Lớp trưởng, vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ?”
Cô chớp chớp lông mi dài, đôi mắt đen láy thanh thuần sạch sẽ, không có một tia cảm xúc dư thừa nào, Diệp Thư Triết hít một hơi, im lặng hai giây, rồi mỉm cười: “Không có gì.”
Khi Mạnh Ninh và lớp trưởng đến phòng riêng, những người khác đã đến rồi, hai người một trước một sau đi vào, phòng riêng ồn ào sôi động dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều đồng thời quét về phía cửa, rơi vào trên người Mạnh Ninh và Diệp Thư Triết, biểu cảm vô cùng phong phú.
“Chờ lâu như vậy, tớ còn tưởng lớp trưởng không tới nữa chứ.” Một giọng nữ bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng, giọng điệu có vài phần trêu chọc mập mờ.
Người nói là Lý Đan Đồng, đại diện môn tiếng Anh, vừa dứt lời mọi người đều hoàn hồn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô ta và Diệp Thư Triết một cách đầy ẩn ý.
Diệp Thư Triết liếc nhìn cô ta, liền giải thích với mọi người: “Đúng ngay giờ cao điểm buổi tối nên đến hơi muộn, các bạn muốn ăn gì cứ gọi tùy thích, hôm nay tớ mời khách.”
Lớp trưởng vừa lên tiếng, mọi người trong phòng lại bắt đầu cười đùa náo nhiệt, Mạnh Ninh cũng tự nhiên thoải mái chào hỏi bọn họ, lúc chọn chỗ ngồi, một nhóm bạn học ngầm hiểu nên tốt bụng để Mạnh Ninh ngồi cùng Diệp Thư Triết, việc mà lúc chiều bọn họ ngồi lê đôi mách tám chuyện, vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.
Mạnh Ninh vô thức nhíu mày, may mà Hứa Dữu Dữu kịp thời ra tay giải vây, “Các bạn đừng đùa giỡn nữa, Mạnh Ninh là bạn cùng bàn với tớ, đương nhiên sẽ ngồi chung với tớ rồi.”
Nói xong, Hứa Dữu Dữu kéo Mạnh Ninh đến ghế trống bên cạnh mình.
Từ khi bước vào cửa đến khi vào chỗ ngồi, Mạnh Ninh tâm tình không cảm thấy vui vẻ, luôn cảm thấy có một ánh mắt thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào mình, cô cảm thấy kỳ quái, vừa ngước mắt liền chạm phải ánh mắt của Lý Đan Đồng đang nhìn thẳng vào cô.
Hai người nhìn nhau, nhưng Lý Đan Đồng không hề cảm thấy xấu hổ, liếc nhìn Mạnh Ninh một cái rồi vô cảm thay đổi tầm mắt, làm như không có việc gì trò chuyện với bạn học nữ bên cạnh.
Mạnh Ninh cảm thấy có chút không thể giải thích được, không hiểu tại sao, ánh mắt vừa rồi của Lý Đan Đồng không có chút ý tốt nào.
Mạnh Ninh dần dần nhận thấy ngoài cô và Diệp Thư Triết mặc đồng phục học sinh, những người khác, bao gồm cả Hứa Dữu Dữu, đều đã thay quần áo hàng ngày, màu sắc khác nhau, thời trang theo xu hướng, còn có người ăn mặc rất đẹp, chẳng hạn như Lý Đan Đồng và mấy bạn nữ ngồi cùng cô ấy, mỗi người trang điểm theo phong cách tự nhiên nhưng tinh tế xinh đẹp, kẻ mắt dài mảnh đuôi mắt cong cong, váy liền thân cổ vuông kiểu Pháp, làm nổi bật khí chất hơn người, trông càng trưởng thành thuần thục.
Nhân lúc Diệp Thư Triết đang nói chuyện với các bạn xung quanh, Hứa Dữu Dữu dưới gầm bàn nắm lấy cánh tay của Mạnh Ninh lắc vài cái, nghiêng đầu ghé vào tai bạn tốt, nhỏ giọng thì thầm: “Ninh Ninh, tờ vừa nghe thấy một tin ‘drama’.”
Giọng điệu của Hứa Dữu Dữu thần thần bí bí, Mạnh Ninh không nhịn được đến gần cô ấy một chút, cũng nhỏ giọng hỏi: “Tin ‘drama’ gì vậy?”
Hứa Dữu Dữu: “Thực ra trước đây Diệp Thư Triết và Lý Đan Đồng đã từng yêu đương với nhau.”
Mạnh Ninh chớp mắt, rất phối hợp “wow” lên một tiếng, Hứa Dữu Dữu tiếp tục nói: “Lý Đan Đồng hình như là bạn gái cũ thứ tư của Diệp Thư Triết, nhưng sau khi cậu chuyển đến trường của chúng ta, Lý Đan Đồng đã bị Diệp Thư Triết đá rồi.”
Mạnh Ninh đang hóng chuyện nửa chừng, chợt nghe thấy tên mình, có chút không vui nhíu mày: “Liên quan gì đến tớ?”
Hứa Dữu Dữu: “Cậu không cảm thấy à? Lớp trưởng thích cậu.”
Mạnh Ninh mơ mơ hồ hồ “ừm”, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong sáng không lộ ra cảm xúc gì: “Cảm nhận được.”
Hứa Dữu Dữu mở to mắt nhìn cô, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tò mò, vội vàng hỏi: “Vậy cậu có thích lớp trưởng không?”
Mạnh Ninh lắc đầu không cần suy nghĩ, từ trước đến giờ chưa từng có ý nghĩ đó.
Cô mím mím môi, trịnh trọng nói: “Cách kỳ thi tốt nghiệp chưa đến 100 ngày, tâm tư vẫn nên đặt vào việc học.”
Nghe những lời đó, Hứa Dữu Dữu buồn cười, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nếu như nghĩ như vậy thì quá tốt rồi! Cậu đừng chỉ thấy Diệp Thư Triết đẹp trai, gia cảnh tốt, nhưng thật ra lịch sử tình trường của cậu ta vô cùng phong phú.”
“Loại ‘hải vương’ giống như cậu ta, thay bạn gái như thay áo, hoàn toàn không coi trọng phụ nữ, cậu tốt hơn hết nên tránh xa cậu ta một chút.”
Ngược lại Mạnh Ninh cảm thấy những chuyện này không liên quan gì đến cô, chỉ là bây giờ mới phát hiện, sự thù địch không thể giải thích mà Lý Đan Đồng dành cho cô lúc nãy là đến từ đâu.
Hóa ra là xem cô như tình địch.
Trong phòng riêng, mọi người tụ tập trò chuyện, chủ đề của các chàng trai không thể tách rời khỏi game, các cô gái thì nói về cách làm đẹp và chăm sóc da, gần đây chương trình tạp kỹ nào đang ‘hot’ hay thần tượng yêu thích của bản thân, Mạnh Ninh ngồi trong góc lặng lẽ ăn thức ăn, nhất thời không thể chen vào được, nếu nói về cuộc sống ở một thị trấn nhỏ ven biển, cô còn có thể nói mấy câu.
Lúc nói về chủ đề của giới giải trí, mọi người bất tri bất giác nhắc đến buổi hòa nhạc của Hoắc Tư Niên, Lý Đan Đồng tranh được vé liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Đan Đồng may mắn thật đấy! Vài ngày nữa là có thể được xem buổi hòa nhạc của Hoắc Tư Niên rồi, đáng tiếc bọn tớ ngay cả vé vào cổng cũng không mua được, muốn khóc quá đi.”
“Đúng đó, đúng đó, tớ nghe nói giá vé VIP ở hàng ghế đầu cao đến khó tin, người bình thường làm sao có thể mua được, nhưng được nhìn Hoắc Tư Niên ở khoảng cách gần thì cũng đáng!”
“Nghe nói khách VIP sẽ có cơ hội chụp ảnh chung với Hoắc Tư Niên, không biết chừng còn có thể nhận được chữ ký, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta ghen tị rồi!”
Nhắc đến chuyện này, vài bạn nữ nhìn Lý Đan Đồng đầy kích động, đột nhiên đề nghị: “Đan Đồng, không phải cậu nói mua được vé VIP sao, đến lúc đó có thể mang chữ ký về cho bọn tớ không?”
Lý Đan Đồng cười cười: “Xem tình hình đã, chỉ là mấy chữ ký thôi mà, có lẽ không thành vấn đề.”
Trên mặt Hứa Dữu Dữu không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại mong chờ khi nghe điều đó, thật không may cô ấy và Lý Đan Đồng có mâu thuẫn với nhau, nói đến đầy vẻ kiêu ngạo như sợ người khác không biết cô ta mua được vé VIP xem buổi hòa nhạc của Hoắc Tư Niên không bằng.
Hứa Dữu Dữu cho dù rất hâm mộ Hoắc Tư Niên, nhưng muốn cô mở miệng nhờ Lý Đan Đồng xin chữ ký giúp vẫn là không thể làm được.
Lúc Mạnh Ninh đang ăn vừa chăm chú lại nghiêm túc, rất hiếm khi để ý đến tình huống xung quanh, hiện tại trong bát đầy ắp bánh trôi gạo nếp lên men ngọt, chân gà rút xương được ninh mềm thơm, ăn đến hai má trắng mềm căng phồng, thỉnh thoảng truyền đến bên tai tiếng bàn luận của các bạn học nữ, nói đến kiểu tóc vàng hoe mà phòng làm việc của Hoắc Tư Niên đăng tải gần đây, ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ mình là fangirl, Mạnh Ninh chớp chớp mắt, dần dần ý thức được rằng Hoắc Tư Niên thực sự rất được yêu thích.
Diệp Thư Triết chỉ cách Mạnh Ninh có một người, thỉnh thoảng nhìn qua, sự chú ý toàn bộ đặt trên người cô gái, nhưng tiếc là Mạnh Ninh đang vùi đầu vào ăn uống, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
“Mạnh Ninh, cậu có muốn chữ ký của Hoắc Tư Niên không?” Diệp Thư Triết và người bên cạnh cố ý đổi chỗ ngồi, cất lời hỏi dò.
Mạnh Ninh lắc đầu, “Không cần.”
Cô chưa bao giờ theo đuổi thần tượng nên không có nguyện vọng mãnh liệt đó, nếu thực sự cần, có lẽ anh Tư Niên sẽ cho cô.
Diệp Thư Triết không nói gì thêm, liền giúp Mạnh Ninh gắp rau, Mạnh Ninh lo lắng bị các bạn học xung quanh bàn tán nên vội vàng dịch bát của bản thân tránh đi, lần này trực tiếp từ chối: “Không cần, tớ tự làm được.”
Nét mặt Diệp Thư Triết hơi đơ ra, bị Mạnh Ninh từ chối hết lần này đến lần khác như vậy, khuôn mặt khó tránh khỏi có chút không nén được giận, nhưng cũng chỉ có thể điềm đạm mỉm cười.
Lý Đan Đồng ngồi đối diện được một đám người tâng bốc lên tận mặt trăng, chú ý thấy sự tương tác giữa Mạnh Ninh và Diệp Thư Triết, nụ cười trên mặt hơi đông cứng lại, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Trong một lớp học dù thế nào đi nữa cũng sẽ luôn hiện diện một vài người sinh ra là để khuấy động bầu không khí, đến giữa bữa họp mặt, một bạn nam đề xuất chơi trò chơi, vừa hay không chỉ có nhiều người mà mọi người đều mang theo điện thoại di động, vì thế bọn họ chơi trò chơi trực tuyến “Ai là nội gián”, người thua phải bị phạt, uống bia hoặc đại mạo hiểm.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh tham gia một trò chơi như vậy, vốn dĩ muốn từ chối, vì nửa tiếng nữa cũng đến giờ nên về nhà rồi, nhưng không chịu nổi sự thuyết phục của các bạn cùng lớp, Hứa Dữu Dữu cũng vui vẻ nhiệt tình mời cô tham gia chung, Mạnh Ninh không muốn làm mọi người mất hứng, đành phải chơi cùng.
Chơi ba ván liên tiếp, Mạnh Ninh đều rút được thân phận bình thường, nhưng mỗi lần gần như cô đều bị bầu chọn là nội gián, cũng may mỗi lần đều có thể vượt qua.
Đến ván thứ tư, mọi người tạm nghỉ mười phút, một vài bạn nữ cùng nhau đi vệ sinh, Mạnh Ninh ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng kiểm tra thời gian trên điện thoại, sợ rằng về nhà quá muộn sẽ khiến ông nội Hoắc lo lắng.
Mười phút trôi qua, mấy cô gái đi vệ sinh vẫn chưa thấy quay lại, có người đợi đến sốt ruột la to: “Sao đi lâu như thế mà còn chưa về nữa, có phải ngã vào nhà xí rồi không?”
“Hay là đi hối thúc bọn họ?” Giọng nói vừa dứt, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, mấy bạn nữ ríu ra ríu rít vừa nói vừa cười bước vào, trông vô cùng hưng phấn:
“Ahhhh, đoán xem bọn tớ vừa nhìn thấy ai ở khu vực ăn uống chung !!!!”
“Ai thế?”
“Hoắc Tư Niên! Là Hoắc Tư Niên! Còn có Lương Gia Ngộ! Hai người thực sự đang ở khu vực dùng bữa dành cho cặp đôi, cùng nhau ăn tối !!”
Hứa Dữu Dữu kích động mở to mắt, truy hỏi: “Đm, thật hay giả vậy?!”
“Đương nhiên là sự thật! Mấy người bọn tớ đều nhìn thấy, mái tóc vàng của Hoắc Tư Niên quá là đẹp trai, so với ảnh trên mạng đẹp hơn rất nhiều, người thật vừa cao vừa soái, đường viền góc nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ!”
Lý Đan Đồng có chút không tin, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Hoắc Tư Niên sao có thể xuất hiện ở đây được? Còn là phòng ăn cho cặp đôi.”
Một bạn gái lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đưa tấm ảnh vừa chụp lén: “Tớ còn chụp một bức ảnh đây này, không tin thì các cậu xem đi!”
Nói xong, một đám người vây quanh xem ảnh, Mạnh Ninh cũng muốn qua xem thử, nhưng đáng tiếc cô bị đẩy ra ngoài, cứ thế một chút cơ hội chen vào cũng không có.
Cô cũng rất ngạc nhiên, Hoắc Tư Niên thế mà lại xuất hiện ở đây.
“Còn chơi game nữa không? Mọi người đang đợi các cậu đấy.”
Có bạn nam hơi không vui lên tiếng, một số khác cũng hùa theo: “Đúng vậy a, có thể học hỏi Mạnh Ninh, kiềm chế cảm xúc bản thân được không?”
Nghe vậy, mấy bạn nữ liền dừng cuộc bàn luận sôi nổi lại, đầu tiên họ liếc nhìn Mạnh Ninh, sau đó trợn mắt nhìn cậu nam sinh vừa nói xong, miễn cưỡng quay trở lại trò chơi.
Lý Đan Đồng giật giật khóe miệng, không rõ ý tứ khẽ hừ một tiếng.
Trò chơi bắt đầu, lần này Mạnh Ninh rút được lá bài nội gián.
Cho dù Mạnh Ninh ván này so với mấy ván trước đã cẩn thận giấu kín hơn, nhưng không hiểu vì lý do gì, trong lần bỏ phiếu đầu tiên chọn nội gián, cô lại bị một nhóm bạn nữ, ngoại trừ Hứa Dữu Dữu bỏ phiếu loại.
Ngay cả khi có bạn nam bầu chọn cho những người khác, nhưng Mạnh Ninh vẫn là người nhận được nhiều phiếu nhất, vẫn thua cuộc.
Mạnh Ninh mơ hồ cảm thấy mình đang bị nhắm đến, nhưng cô quả thực là nội gián, việc bị bỏ phiếu loại hình như không có gì để nói, nhưng Hứa Dữu Dữu lại vừa cảm thấy không đáng cho cô vừa bất bình phẫn nộ nhỏ giọng khiếu nại: Các bạn nữ rõ ràng là đang cậy đông mà bắt nạt người khác.
Mạnh Ninh mím môi không nói, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ nghĩ trò chơi sớm kết thúc sẽ có thể về nhà, về kết quả, đối với cô mà nói không quan trọng.
Mười phút sau, tất cả nội gián đều bị loại, Lý Đan Đồng là người chiến thắng, nhìn Mạnh Ninh là người thua cuộc đầu tiên, giữa hai lòng mày để lộ một chút đắc ý: “Cậu chọn hình phạt hay đại mạo hiểm?”
Hình phạt là hai cốc bia, đại mạo hiểm do người chiến thắng quyết định.
Diệp Thư Triết nghĩ, nếu Mạnh Ninh lựa chọn hình phạt, cậu ta nhất định sẽ uống giúp cô, cũng định nhân hội này làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cô gái trước mặt vẻ mặt thản nhiên, sau một hồi do dự, nhẹ giọng nói: “Tớ chọn đại mạo hiểm.”
Diệp Thư Triết vô thức cau mày, đành phải thay đổi chiến thuật, muốn giúp Mạnh Ninh kết thúc.
Lý Đan Đồng nhướng mày hỏi: “Có thể chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, đúng không?”
Mạnh Ninh “ừm” một tiếng không mặn không nhạt.
Cô càng như vậy, Lý Đan Đồng càng muốn xem sự phòng thủ của cô khi bị phá vỡ trông như thế nào.
Lý Đan Đồng khẽ khịt mũi, sau đó nhẹ nhàng vô hại đề nghị: “Được, vậy cậu đi chụp chung một bức ảnh với Hoắc Tư Niên đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Niên: Cảm ơn đã giúp đỡ, mang cô dâu nhỏ đến bên cạnh tôi!