Ngay khi Lý Đan Đồng vừa mở miệng, căn phòng nhỏ vốn đang cười đùa vui vẻ lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn cô ta, sau đó lại liếc Mạnh Ninh, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc và khiếp sợ.
Bọn họ đang nghe lầm đúng không?
Lý Đan Đồng thế mà dám yêu cầu Mạnh Ninh đi theo Hoắc Tư Niên để chụp ảnh chung?!
Sau khi Hứa Dữu Dữu câu này liền cau mày, đây là cái yêu cầu mạo hiểm chó má gì đấy, rõ ràng là Lý Đan Đồng đang cố ý làm khó xử cho Mạnh Ninh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lý Đan Đồng, cô đang đùa giỡn cái gì vậy? Nếu cô muốn có một bức ảnh chung của Hoắc Tư Niên, thì tự đi chụp đi. Cử Mạnh Ninh đi thì được ích lợi gì hả?"
Đúng là ở đây có rất nhiều người thích Hoắc Tư Niên, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng dám tới gần Hoắc Tư Niên, thậm chí còn muốn chụp chung với người ta. Người hâm mộ đều biết mặc dù Hoắc Tư Niên có khuôn mặt đẹp trai, hiền từ vô hại, nhưng tính tình lại không tốt chút nào, nhất là khi chuyện hành trình riêng tư bị ai đó quấy rầy, việc đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cũng là chuyện bình thường.
Bắt Mạnh Ninh đi sang đó yêu cầu chụp anh chung, bị xấu hổ là điều đương nhiên.
Lý Đan Đồng uống một ngụm nước trái cây nhỏ, vẻ mặt kia rõ ràng đang muốn xem một vở kịch hay, lúc nhìn về phía Hứa Dữu Dữu, cô ta khinh thường khẽ hừ một tiếng: "Tôi cũng không nói đùa, đã thua thì phải nhận hình phạt, không phải là Mạnh Ninh không chơi được chứ?"
Diệp Thư Triết cau mày, mở miệng nói với giọng điệu không vui:" Lý Đan Đồng, mọi người đều là bạn cùng lớp, hình phạt gì cũng chấp nhận được, tại sao cậu phải bắt Mạnh Ninh đi chụp ảnh chung?"
Lý Đan Đồng vốn dĩ muốn làm cho Mạnh Ninh khó xử, nhưng không ngờ là Diệp Thư Triết sẽ đứng ra bảo vệ cô, dây thần kinh nhạy cảm của Lý Đan Đồng bị giật ‘phựt’ một tiếng rồi đứt ngay lập tức.
Cô ta mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một vòng cung châm biếm, giọng điệu quái dị nói: "Làm sao hả? Cậu và Mạnh Ninh còn chưa ở bên cạnh nhau đâu, thế mà lại bảo vệ cô ta như thế này rồi à?"
Sắc mặt Diệp Thư Triết lạnh lùng, kiềm chế cảm xúc thấp giọng nói: “Có quan hệ gì với cậu?”
Lý Đan Đồng ra vẻ suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, quả thật bây giờ không liên quan gì đến cô ta cả. Ánh mắt Lý Đan Đồng vẫn luôn liếc nhìn vẻ mặt im lặng của Mạnh Ninh, tiếp tục hỏi ngược lại: "Liệu người ta có bằng lòng đón nhận tình yêu của cậu không?"
Diệp Thư Triết: "… Cậu!”
Mọi người có mặt đều không ngờ câu chuyện lại phát triển thành tình trạng như thế này, một nhóm người vội vàng nhảy ra để làm vui bầu không khí, Mạnh Ninh nhìn thấy trò hề trước mặt cô, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Cô không có thời gian để ý đến phản ứng lúc này của Diệp Thư Triết, ngược lại bình tĩnh nhìn về phía Lý Đan Đồng, trầm giọng hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Lý Đan Đồng nhướng mày, nụ cười châm chọc trên môi ngày càng đậm: "Đơn giản? Vậy thì cậu đi thực hiện đi.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Dữu Dữu đột nhiên mở to, trong hai giây đó cô ấy tưởng rằng lỗ tai mình đã bị ảo giác, sau đó Hứa Dữu Dữu liền nghe thấy một loạt tiếng thở dài cùng âm thanh thảo luận nhỏ bé ở xung quanh.
Giống như Lý Đan Đồng, hầu hết mọi người đều chờ đợi để xem Mạnh Ninh bị chê cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh liếc cô ta một cái rồi không nói gì nữa, cô đứng dậy cầm điện thoại di động trong tay, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ không hề gợn sóng, bình tĩnh thong thả bước ra khỏi ghế lô.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc khi cô đứng dậy, Mạnh Ninh đã cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng chỉ có cô mới biết vào giờ phút này mình đang lo lắng như thế nào.
Mạnh Ninh không thích vẻ mặt kiêu ngạo và chua ngoa của Lý Đan Đồng, cô càng không muốn bị cười đùa sau khi thừa nhận sự hèn nhát của mình, Mạnh Ninh cũng biết những người bạn cùng lớp đang ngồi trong phòng riêng, có một bộ phận rất lớn muốn nhìn cô bị xấu hổ, vì vậy Mạnh Ninh không hề nghĩ ngợi gì cả, đầu óc nóng lên nhận lời luôn, sau khi bước ra khỏi phòng riêng, ngay giây tiếp theo trái tim hoảng sợ đang đập liên tục trong lồng ngực dường như bật ra ngoài.
Cô cắn chặt môi dưới, lúc đang suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, cho đến khi Mạnh Ninh cụp mắt xuống và chú ý tới chiếc điện thoại được nắm chặt trong tay, lúc này cô mới nhớ ra rằng hai tuần trước Hoắc Tư Niên đã lưu thông tin liên lạc của anh trong điện thoại của mình.
Lúc này ở trong phòng riêng, khi Mạnh Ninh vừa đi ra, những người còn lại đều kinh ngạc mở to hai mắt, khi lấy lại tinh thần, trong mắt tràn đầy tò mò hóng hớt và hưng phấn, sau đó cũng không chê lớn chuyện bước theo sau.
Hứa Dữu Dữu cau mày, nhưng thật ra cô ấy đang đổ mồ hôi thay Mạnh Ninh.
Hứa Dữu Dữu chạy ra trước tiên, vừa thấy bóng dáng của Mạnh Ninh thì vội vàng đuổi theo sau, lo lắng nói: “Ninh Ninh, nếu không thì bọn mình nhận thua đi, chụp ảnh chung với Hoắc Tư Niên không dễ dàng tới mức đó đâu.”
Dù sao tính tình của Hoắc Tư Niên đã nổi tiếng là không tốt rồi, một trăm phần trăm sẽ từ chối Mạnh Ninh, tới lúc đó Lý Đan Đồng lại muốn dựa vào chuyện này để nói mấy lời kỳ quái lạ lùng.
Mạnh Ninh im lặng siết chặt điện thoại, nhìn về phía Dữu Dữu, nhẹ nhàng mím môi lại, muốn nói lại thôi.
Dưới ánh nhìn của Hứa Dữu Dữu, những gì cô ấy nói vừa rồi chắc hẳn đã đánh trúng tâm trí của Mạnh Ninh, cô ấy vỗ nhẹ lên bờ vai gầy gò và mảnh mai của Mạnh Ninh, an ủi nói: "Nếu không thành công cũng không sao, không phải chỉ thừa nhận mình hèn nhát thôi sao? Ngày mai mặt trời lên, chúng ta vẫn là những con người tốt!"
"..."
Mạnh Ninh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hứa Dữu Dữu, những lời an ủi như vậy, nói cũng như không nói.
Hứa Dữu Dữu nghĩ rằng Mạnh Ninh có thể lắng nghe những gì cô ấy nói, ai ngờ bả thân vừa dứt lời, cô gái trước mặt thế mà còn bước nhanh hơn trước!
Phía sau hai người có một nhóm người do Lý Đan Đồng cầm đầu, tất cả đều đến để hóng hớt, Lý Đan Đồng thậm chí còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh trò hề một lát nữa Mạnh Ninh bị Hoắc Tư Niên từ chối.
Lúc này, ở khu vực dùng cơm công cộng, trong không khí tràn ngập hương hoa hồng tao nhã, đèn chùm pha lê chói lọi lộng lẫy, tiếng nhạc violin du dương êm ả vang vọng bên tai.
Lúc này đã qua thời gian ăn cơm cao điểm, cũng không có nhiều khách hàng, liếc mắt nhìn một vòng cũng chỉ có mấy cặp đôi, lúc này Hoắc Tư Niên và Lương Gia Ngộ đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ sát đất, trên chiếc ghế sô pha bằng da, phía sau còn có một cái cây xanh tươi tốt.
Lương Gia Ngộ dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy nước chanh trong cốc, nhưng anh ta không có cảm giác ngon miệng: "Không phải trên mạng nói đầu bếp ở nhà hàng này đều là cao thủ cấp quốc gia sao? Hương vị cũng chỉ ở mức trung bình, cảm giác đã bị quảng cáo quá mức rồi."
"Nếu tôi biết điều này sớm hơn, tôi đã đổi nhà hàng từ lâu rồi."
Lương Gia Ngộ không thích thú lắm, kén cá chọn canh, người đàn ông ngồi đối diện thì bất động như núi, vừa dùng dao vừa dùng nĩa, thong thả chậm rãi ăn uống. Từ trước tới nay Hoắc Tư Niên đều cực kỳ bắt bẻ với ẩm thực, bây giờ lại nhẹ nhàng bình tĩnh nuốt mấy món khó ăn này xuống, quan trọng là còn không kêu ca chê bai một câu nào.
Thật sự là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Hoắc Tư Niên nhai kỹ nuốt chậm, khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn chỉ có sự bình tĩnh đến cực điểm, không tồn tại chút cảm xúc dư thừa nào, anh cầm khăn tay ở bên cạnh nhẹ nhàng lau miệng, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Cũng còn được.”
Tuy rằng mùi vị không phải lắm, nhưng vẫn có thể ăn.
Lương Gia Ngộ nhướng mày, khẽ chậc một tiếng, "Yêu cầu của anhq1ă biến thấp như vậy từ bao giờ hả? Chẳng lẽ là do trong ngày huấn luyện, mệt tới nỗi ngu luôn?"
Ánh mắt Hoắc Tư Niên lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, không đáp lại, rũ mắt ngó qua thời gian, sau khi ăn tối gần một giờ đồng hồ, cũng đã đến giờ về nhà rồi, nhưng cô bé Mạnh Ninh kia lại chần chừ mãi không xuất hiện lần nữa.
Nói cũng thấy hơi buồn cười nhưng anh chỉ lơ đãng liếc nhìn, vậy mà lại như ma xui quỷ khiến đi theo một cô gái nhỏ lên tầng 26.
Trong khoảng thời gian này, xung quanh có vô số cặp đôi qua lại, từ “yêu sớm” cũng thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Hoắc Tư Niên.
Anh có niềm tin chắc chắn rằng Mạnh Ninh sẽ không, nhưng có một giọng nói không rõ ẩn ý hét lên trong góc hẻo lánh của trái tim Hoắc Tư Niên rằng, anh thực sự muốn nhìn đối tượng yêu sớm của Mạnh Ninh trông như thế nào.
Hoắc Tư Niên lười biếng thản nhiên dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại phía sau, hơi cúi đầu xuống, mái tóc vàng lòa xòa trên trán rơi xuống trước hàng lông mày tuấn tú, đôi đồng tử trong veo còn đen tối hơn cả màn đêm mênh mông và tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ.
Hoắc Tư Niên không biết mình phải tiếp tục ở đây bao lâu, nhưng trước mắt là anh không muốn rời đi, giây tiếp theo, màn hình điện thoại di động tối đen đột nhiên sáng lên, hiện lên một nhắc nhở có tin nhắn mới.
Anh rũ mắt xuống liếc, tiếp theo ánh mắt liền dừng lại.
Tiểu Ninh: "Chú nhỏ ơi, cứu tôi với QAQ"
Nhìn thấy một hàng chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình, trái tim của Hoắc Tư Niên không biết tại sao lại đập loạn một nhịp, anh xác nhận đoạn tin nhắn trên điện thoại của mình lần nữa, thật sự là của Mạnh Ninh gửi đến.
Lông mày Hoắc Tư Niên nhíu lại, cau thật chặt, ngay lúc anh đang Mạnh Ninh gặp tai nạn ngoài ý muốn gì đó, trong hộp thoại hiện lên một tin nhắn mới.
"Chú nhỏ à, xin lỗi đã làm phiền anh. Mấy người bạn cùng lớp nói anh đang ở khu ăn uống công cộng của Nhàn Tinh Các. Em có chuyện muốn nói với anh. Chút nữa anh cứ tỏ ra là không biết em nha."
Đọc xong tin nhắn, lông mày đen nhánh của Hoắc Tư Niên hơi nâng lên, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Mặc dù anh không biết Mạnh Ninh muốn làm gì, nhưng khi nghĩ đến chuyện một lát nữa mình sẽ được nhìn thấy cô, đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên cong lên một đường cung nhỏ tới mức không thể nhận ra, tâm trạng của anh rõ ràng đã thay đổi.