Cô không nói chuyện tiếp, Hoắc Tư Niên cũng không hỏi nhiều nữa, trong xe lại yên tĩnh.
Sức ngấm về sau của rượu mơ rất lớn, tuy Mạnh Ninh đã tỉnh táo nhưng không khống chế được phản ứng của cơ thể, mí mắt cứ buồn ngủ mà sụp xuống, đầu chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cửa sổ xe mà thiếp đi.
Chú ý tới phản ứng của cô nàng, Hoắc Tư Niên khẽ nhíu mày không dễ thấy được, vô thức muốn nhích qua làm chỗ dựa cho Mạnh Ninh.
Lúc này, xe vừa đi qua vạch giảm tốc độ, thân xe lắc lư một phát, đầu Mạnh Ninh cũng "cốc" một tiếng va vào cửa xe, cô bị đau khẽ hừ một tiếng, vô thức sờ vào chỗ bị đụng, khoé mắt vô tình liếc qua, mới phát hiện ai đó đang dùng tốc độ như rùa bò lẳng lặng lại gần cô, khoảng cách giữa cả hai bất giác gần hơn rất nhiều.
Tay Mạnh Ninh đỡ lấy trán rồi ngước mắt, mi mắt tựa như quạt xếp lồng xen với một cái bóng mờ nhàn nhạt, đôi mắt nai gợn sóng nước trong veo, im lặng nhìn người bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô gái nhỏ, Hoắc Tư Niên chớp mắt vô tội, hành động nhỏ bị phát hiện cũng không thấy chột dạ. Tướng mạo anh ngay thẳng đoan chính, lông mày rậm mắt đen, lúc này thoạt nhìn rất vô tội.
Lông mày đang cau lại của anh giãn ra, trầm giọng nói: "Mệt thì phải dựa vào anh."
Mạnh Ninh nhìn anh một cái, không do dự mà lắc đầu: "Cảm ơn anh, không cần đâu."
Nói xong, lại dựa vào cửa xe, tránh né người bên cạnh như thứ gì đó đáng sợ lắm.
Cô gái nhỏ lịch sự lại xa cách, cũng không nở nụ cười nhẹ yếu mềm như trước, lúc này, thái độ thay đổi cách xa người ta cả ngàn dặm, trong lòng Hoắc Tư Niên hơi khựng lại, ánh mắt thâm trầm rơi vào cái trán sưng đỏ của cô, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Mạnh Ninh lại quay gáy ra, chỉ đành nín nhịn lại.
Lúc này Mạnh Ninh đã nhớ kỹ, đầu cũng không dám dựa vào xe, chỉ có thể gối lên thành ghế, gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, không để bản thân ngủ thiếp đi.
Hoắc Tư Niên mím môi, vẻ mặt bình tĩnh tuỳ tiện lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trên màn hình, sau đó ấn gửi đi.
Giây tiếp theo, điện thoại của tài xế bỗng lóe lên một cái, xuất hiện hai dòng tin nhắn mới, anh ta cụp mắt liếc qua, giữa hai hàng lông mày xoẹt qua sự nghi hoặc, vô thức nhìn về phía Hoắc Tư Niên ở trong gương đang ngồi phía sau.
Giữa hàng lông mày của người đàn ông trắng trẻo tuấn tú không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ nhếch, nghiêng đầu nhìn lại anh ta.
Tài xế lập tức chớp mắt, lập tức mang điện thoại ra xem ở giữa ngã tư đường:
"Đi một vòng quanh hồ Hoàn rồi hẵng về."
"Lái chậm chút."
Tài xế hiểu ý, vốn nên tiếp tục đi thẳng, lại đánh vô lăng quẹo phải.
Màn đêm lúc này càng trở nên dày đặc, chân trời rộng lớn điểm xuyến mấy ngôi sao, ngoài cửa sổ là dòng xe cộ qua lại như thuỷ triều, cảnh phố xá rực rỡ xoẹt qua, đèn đường hai bên hợp thành biển đèn. Dù là vào đêm tối, thành phố này vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu tới gương mặt tuấn tú thâm trầm của Hoắc Tư Niên, khuôn mặt lạnh lùng như bạch ngọc được gọt dũa góc cạnh mà rõ ràng, khi nhìn về phía cô gái ở bên cạnh, đôi mắt có vẻ hơi lạnh nhạt mới lộ ra một chút dịu dàng khó thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải do ảnh hưởng của rượu hay không, Mạnh Ninh cứ cảm thấy đường về nhà tối nay dài vô cùng, cô cứ như lái xe đi trên một con đường không có điểm cuối, đầu cô hỗn loạn không thôi. Cuối cùng, lý trí cũng không thắng nổi phản ứng của cơ thể mà mê man ngủ thiếp đi.
Tuy trên mặt Hoắc Tư Niên không lộ ra vẻ gì nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý mọi cử động của Mạnh Ninh. Khi cô dựa vào thành ghế, lúc đầu cô hơi cúi xuống, anh vô thức dựa gần lại, bàn tay to lớn ấm áp nâng đầu tóc xù của cô lên, sau đó nhẹ nhàng ấn dựa vào vai mình, thân thể đỡ lấy nửa người đổ tới của Mạnh Ninh, can tâm tình nguyện làm tấm đệm hình người cho người ta.
Cơ thể của cô gái nhỏ vừa mềm vừa nhẹ, dựa vào người anh, ngoại trừ mềm ra thì một chút cảm giác cũng chẳng có.
Cũng không biết Mạnh Ninh uống bao nhiêu rượu, ban nãy khi nhìn thấy cô trong quán bar, anh đã ngửi thấy mùi rượu, chỉ là khi ấy người đông, không biết là ai uống nhiều. Bấy giờ chỉ có hai người, trên người cô có mùi rượu mơ nhàn nhạt quẩn quanh, trong trẻo ngọt ngào, từng chút một len vào trong mũi, kích thích khứu giác của Hoắc Tư Niên.
Anh cụp mắt, ánh mắt dịu dàng, từ góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài như lông chim của cô, chóp mũi thẳng xinh đep, đôi môi tựa cánh hoa hơi khẽ nhếch.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại, yết hầu có chút thắt lại, hầu kết đột ngột nổi lên nơi cần cổ thon dài trắng trẻo khẽ động một cái, kìm nén hơi thở chậm rãi của bản thân.
Chỉ một ánh nhìn này, đáy lòng thế mà lại nảy sinh ra sự khó chịu không rõ, Hoắc Tư Niên cau mày, hơi cứng nhắc mà chuyển ánh mắt đi, nhưng trong đầu đột nhiên lại nhớ đến lời chế nhạo của Lương Gia Ngộ nói với mình: Rung động với cô gái nhỏ, không phải cầm thú làm cái gì?
Lúc ấy Hoắc Tư Niên còn phản bác lại anh ta, chỉ là bây giờ, anh lại thực sự cảm thấy Lương Gia Ngộ nói không sai.
Một cô bé không rành sự đời, đơn thuần vô hại, vậy mà anh lại có thể nảy sinh những ý đồ kỳ lạ được, trong lòng dường như có âm thanh đang nói với anh rằng: Hoắc Tư Niên, con mẹ nó mày thật sự điên rồi.
Hoắc Tư Niên nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng giống như nhụt chí, im lặng mà thở dài.
Anh chợt nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn tới cái trán của cô, rốt cuộc nhìn thấy vết đỏ ở phía bên phải của trán Mạnh Ninh.
Cô gái nhỏ còn rất bướng bỉnh, một phát vừa rồi chắc chắn bị đụng đau.
Hoắc Tư Niên chậm rãi vươn tay ra, động tác rất nhẹ gạt đi tóc mái loà xoà của cô, vết đỏ kia cũng lộ ra rõ hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào vết đỏ xem xét kỹ, lại sợ khiến Mạnh Ninh tỉnh lại, không dám dùng ngón tay xoa, đáy mắt đen láy xuất hiện một tia đắn đo, cuối cùng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi, giống như đang dỗ trẻ nhỏ, dường như hành động nhỏ như vậy có thể giúp cô gái nhỏ giảm bớt đi cơn đau ở trán.
Hoắc Tư Niên thấy tay Mạnh Ninh buông xuống bên cạnh mình, anh vốn muốn nắm lấy đặt lên đùi cô, nhưng ngay lúc anh định buông ra, cơ thể anh đã làm trái với ý chí, thế là anh đã thay đổi chủ ý.
Cứ cẩn thận nắm lấy như vậy, không quấy rầy, không kinh động tới là tốt rồi.
Rõ ràng chỉ đi nửa tiếng là đã có thể tới nhà họ Hoắc nhưng sau khi vòng qua đường hồ Hoàn thì mất thêm một tiếng.
Trời càng lúc càng tối, màn đêm dày đặc tĩnh lặng giống như một mực không thể tan, những vì sao nơi phía chân trời bao la rộng lớn cũng đã biến mất, chỉ còn lại một vầng trăng sáng treo trên cao, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo trong trẻo tựa nước.
Xe ổn định dừng lại trước cánh cổng sắt của nhà họ Hoắc, Mạnh Ninh đã ngủ say, lúc Hoắc Tư Niên chuẩn bị xuống xe mới cảm thấy cánh tay có chút run run, suốt đoạn đường này anh hầu như không nhúc nhích, vẫn luôn giữ mãi một tư thế, vì sợ Mạnh Ninh ngủ không ngon. Tài xế nhìn người đàn ông ở phía sau, vô ý nói: "Ông chủ, hay là để tôi tới giúp ngài."
Hoắc Tư Niên ngước mắt, ý bảo anh ta đừng lên tiếng, rồi lập tức đẩy cửa xe ra xuống xe.
Cô gái ngủ say trên xe, Hoắc Tư Niên vươn tay nhẹ nhàng ôm người vào lòng, đúng lúc đang muốn ngồi dậy, bên tai truyền tới tiếng bước chân, từ xa mà đến gần.
Anh vốn tưởng là quản gia nghe tiếng mà tới, cho tới khi sau lưng truyền tới tiếng Hoắc Sâm: "Chú nhỏ, sao chú đã về rồi."
Hoắc Tư Niên ôm Mạnh Ninh quay người, ánh mắt nhìn về phía cậu thiếu niên thon gầy cao ráo trong màn đêm, hàng lông mày tuấn dật bình tĩnh không chút gợn sóng, giọng nói nhàn nhạt đáp: "Hết bận việc thì về."
Nói rồi, anh ôm cô gái trong lòng bước từng bước lớn đi vào trong cửa nhà.
Hoắc Sâm còn đang thấy kỳ lạ vì sao chú nhỏ ở nước ngoài xa xôi vậy mà lại xuất hiện ở đây, càng không thể ngờ là trong lòng còn ôm một cô gái, một màn này quả thật còn kỳ lạ hiếm thấy hơn việc mặt trời mọc đằng tây!
Khi Hoắc Tư Niên gặp cậu, mắt Hoắc Sâm không khỏi nhìn liếc nhiều hơn.
Mà cái nhìn này, trực tiếp khiến cậu kinh ngạc mà đứng tại chỗ, tựa như một pho tượng tạc.
Nhìn thấy Mạnh Ninh ngủ say trong lòng chú nhỏ, Hoắc Sâm nóng vội, suýt nữa buộc miệng hỏi: "Sao chú lại ở cùng Mạnh Ninh?"
Tròng mắt đen của người đàn ông xoẹt qua một tia không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Cô ấy tham gia tiệc tụ họp với bạn học, uống nhiều rượu, chú đành đón về."
Hoắc Sâm chớp mắt, mặt mày đầy vẻ đăm chiêu, nhìn nhìn anh, lại nhìn nhìn Mạnh Ninh đã ngủ say, mấp máy môi "ồ" một tiếng, hóa ra là trùng hợp.
Vừa rồi suýt chút nữa cậu đã cho rằng, chú nhỏ có ý gì với Mạnh Ninh, còn ôm người theo kiểu ôm công chúa, ôm về nhà.
Cậu đang nghĩ, lúc ngẩng đầu lên, chú nhỏ đã sớm ôm Mạnh Ninh lên tầng rồi.
*
Trong phòng ngủ tầng hai, Hoắc Tư Niên đặt cô gái ôm trong lòng xuống giường, sau đó nửa ngồi trên nền nhà cởi giày cho Mạnh Ninh, lúc chuẩn bị cởi váy trên người cô đổi sang váy ngủ bỗng ý thức cái gì, lại vội vã ngừng lại, cũng thể thực sự làm cầm thú chứ?
Anh đau đầu cau mày, lập tức gọi dì Chu.
Dì Chu nhìn thấy Mạnh Ninh đang say khướt, quan tâm a ôi một tiếng: "Con bé này, hôm nay sao lại uống rượu rồi? Còn uống không ít nữa."
Hoắc Tư Niên ở một bên trầm mặt không tiếp lời, lập tức đưa váy ngủ của cô gái nhỏ cho dì Chu, để dì ấy giúp thay đồ, mà anh tức thì xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Đợi khi Hoắc Tư Niên quay lại, trên tay nhiều hơn một chiếc khăn nóng, dì Chu đã giúp Mạnh Ninh thay xong váy ngủ, thấy người đàn ông cầm khăn mặt tới, vô thức muốn tiếp lấy: "Thiếu gia, loại chuyện lặt vặt này hay là giao cho tôi làm đi."
Hoắc Tư Niên hơi nhướn mi, nhạt giọng đáp: "Dì Chu, dì đi nghỉ đi, còn lại để tôi là được."
Nghe vậy, dì Chu rõ ràng hơi sửng sốt, vô thức liếc mắt nhìn Mạnh Ninh đôi má ửng hồng, co rúc trong chăn, dì ấy đành gật đầu: "Vâng, vậy tôi về phòng trước, có gì cần thì ngài cứ gọi nhé."
Hoắc Tư Niên đáp một tiếng "ừ" trầm thấp, sự chú ý hoàn toàn đặt trên người Mạnh Ninh, dì Chu nhẹ nhàng rời đi, không quên đóng cửa lại cẩn thận.
Phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại hai người, Hoắc Tư Niên chậm rãi bước đến bên giường, cái khăn sạch sẽ trong tay còn bốc hơi nóng, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt say ngủ yên tĩnh của cô, gò má mềm mại trắng trẻo dựa vào gối đầu, ánh đèn tường mờ nhạt nơi đầu giường phản chiếu quanh gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Mạnh Ninh, yên lặng như tranh vẽ.
Đáng tiếc là, dường như Mạnh Ninh có tâm sự, cho dù là đã ngủ say, hàng lông mày đẹp đẽ vẫn nhíu lại tạo thành một nếp uốn nhàn nhạt, khiến người ta yêu thương.
Hoắc Tư Niên cúi người, nửa ngồi bên giường, cầm khăn nóng kiên nhẫn cẩn thận nhẹ nhàng lau sạch trán của cô, gò má, còn có tay, tựa như lau đồ quý.
Đến chính anh cũng không phát giác ra, cảm xúc nơi đáy mắt là sự dịu dàng không thôi.
Cảm giác được sự kỳ lạ trên mặt mình, Mạnh Ninh đang ngủ say nhíu nhíu mày, trong miệng còn lơ mơ lẩm bẩm cái gì.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên hơi ngưng lại, không kìm được lòng mà cúi người nghe.
Khoảng cách giữa cả hai phút chốc gần hơn, anh mơ hồ nghe được ba từ "Hoắc Tư Niên" từ trong miệng cô.
Trái tim Hoắc Tư Niên không khỏi rung động, không ngờ bản thân sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô gái nhỏ, khóe miệng hơi mỏng không nhịn được cong lên tạo thành ý cười.
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ dưới thân trở mình, miệng còn tiếp tục nói: "Đồ xấu xa..."
Hoắc Tư Niên: "..."
Câu này lại nói rõ là rành mạch, khóe miệng cong lên vui vẻ của Hoắc Tư Niên có chút cứng lại, ánh mắt thâm trầm bất lực, thấp giọng phụ hoạ: "Ừ, Hoắc Tư Niên là đồ xấu xa."
Anh giúp Mạnh Ninh đắp chăn, lập tức đứng dậy vào phòng vệ sinh giặt khăn, đợi khi anh quay lại, chăn trên người cô đã được cô cuốn quanh người, không tốn chút sức nào đã cuốn bản thân thành một con sâu dài dài.
Lông mày Hoắc Tư Niên hơi nhướng lên, tựa như dù bận vẫn ung dung mà nhìn ngắm chú sâu trên giường, nở nụ cười nhẹ.
Đứa nhỏ này bình thường vừa yên lặng vừa ngoan ngoãn, tính cách cũng mềm yếu, không ngờ tướng ngủ lại không thành thực như vậy.
Ý cười nơi đáy mắt của Hoắc Tư Niên càng nhiều hơn, lại sợ Mạnh Ninh ngủ vậy đến nửa đêm sẽ nóng, vì vậy lại nhẹ chân nhẹ tay giúp cô sửa lại chăn, nếu dì Chu ở đây, không chừng sẽ khen anh vài câu.
Ý cười của Hoắc Tư Niên dường như khắc trên mặt, hết sức quý trọng khoảnh khắc hiếm hoi khó có này. Anh cẩn thận lau sạch tay của cô, rồi mới thu lại khăn trong tay, lúc nhìn về phía Mạnh Ninh, ánh mắt đen kịt thâm trầm hơi cong cong.
Ánh mắt của người đàn ông yên lặng nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên trán của cô nàng nhìn đến nửa ngày, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, giữa răng môi truyền tới tiếng tự than trách nhẹ, nhẹ đến mức khó nghe thấy.
Ánh sáng trên vách tường chậm rãi chiếu rọi thành một hình cắt màu đen.
Thân thể to lớn ở bên cạnh giường, cẩn thận cúi người, đôi môi mỏng hơi lạnh nhẹ nhàng dán lên cái trán trơn bóng của Mạnh Ninh, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, tựa như lông hồng.
Không một tiếng động, không chút dấu vết.
Hoắc Tư Niên cụp mắt, cổ họng đè nén, trong đêm tối trầm thấp khàn khàn, lại đặc biệt dịu dàng.
Anh nói: “Chúc ngủ ngon. Sâu rượu nhỏ của anh.”