Mạnh Ninh thành thật bước tới, chân càng bước lại gần Hoắc Tư Niên, tâm trạng cũng càng lúc càng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cô liếc nhìn giá trống, gạt đi sự tò mò trong mắt, nhẹ nhàng nói với Hoắc Tư Niên: “Anh Tư Niên, dì Lâm bảo em gọi anh ra ăn cơm trưa.”
Hoắc Tư Niên “ừm” một tiếng, thấy ánh mắt của cô gái nhỏ thỉnh thoảng nhìn vào dùi trống thì anh hơi nhướng mắt, khẽ cười, kiên nhẫn hỏi: “Thích trống hử?”
Mạnh Ninh chớp mắt, sững sờ hai giây rồi thành thật lắc đầu, cô chỉ nhất thời tò mò mà thôi chứ không thể tính là thích được.
Hoắc Tư Niên trầm ngâm, ngón tay thon dài thanh mảnh khéo léo linh hoạt nghịch dùi trống theo thói quen, chiếc dùi trống xoay nhẹ trên mu bàn tay. Mạnh Ninh tò mò nhìn, phát hiện anh xoay dùi trống còn tài hơn cả Hoắc Sâm xoay bút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có muốn chơi không?”
Hoắc Tư Niên chậm rãi cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng đến không ngờ, hai người một ngồi một đứng, Mạnh Ninh rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hoắc Tư Niên, trái tim cô đột nhiên loạn nhịp.
Mạnh Ninh tưởng rằng Hoắc Tư Niên đang hỏi cô có muốn chơi dùi trống hay không, thế là cô lắc đầu, hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Em ngay cả bút còn không biết quay.” Huống chi là dùi trống dài như vậy.
Mạnh Ninh nói xong, Hoắc Tư Niên rõ ràng có hơi bất ngờ, sau đó nhếch môi cười thành tiếng.
Mạnh Ninh không hiểu tại sao anh lại cười, chỉ thấy người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng xoay dùi trống nắm lại vào tay, dùng hai chân giẫm lên bàn đạp điều khiển dùi đánh trống trầm, thử vài lần, môi mỏng cong lên: “Anh sẽ làm mẫu trước một lần, sau đó em thử làm lại.”
Đôi môi hồng của Mạnh Ninh khẽ hé mở, hai má trắng nõn liền ửng đỏ, ngoài kinh ngạc còn có chút xấu hổ, hóa ra anh nói “chơi” là đang nói đến dàn trống, chứ không phải dùi trống.
Mạnh Ninh vô thức xoa xoa chóp mũi nóng rực, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Hoắc Tư Niên, chăm chú quan sát từng động tác của người đàn ông, cứ sợ rằng mình sẽ bỏ sót chi tiết nào đó, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tập trung vô cùng nghiêm túc.
Cho dù chỉ là đang tập luyện trong trạng thái thoải mái, Hoắc Tư Niên vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, tấm lưng rộng vững chãi thẳng tắp, tựa như tư thế ấy đã được hình thành qua nhiều năm. Anh không hề gắng sức song khí chất tỏa ra vẫn rất hơn người.
Sự chú ý của Mạnh Ninh vô thức bị chuyển hướng, mãi đến khi chiếc dùi gõ một tiếng “oành” vào mặt trống, phát ra âm thanh “bùm bùm” theo tiết tấu, tiếng động chói tai kia mới thoáng chốc dẫn dắt sự chú ý của một “quân nhân đào ngũ” như cô về.
Có lẽ vì ở quá gần bộ trống, Mạnh Ninh vẫn chưa quen với âm thanh này, màng nhĩ rung động theo nó, cô cũng vô thức lùi lại một bước nhỏ.
Trống khác với các loại nhạc cụ khác, âm lượng của nó rất to và dồn dập hơn, còn có mấy tiếng vang đinh tai nhức óc. Hoắc Tư Niên cũng biết điều này nên khi dùi trống tiếp xúc với mặt trống, lực đánh đã được anh giảm bớt, âm thanh phát ra không quá lớn nhưng vẫn dọa Mạnh Ninh giật bắn người.
Hoắc Tư Niên chú ý tới động tác nhỏ của cô gái, đuôi mắt hẹp dài khẽ cong lên, lông mi rũ xuống khẽ cười, điềm đạm nói, “Cầm dùi trống như thế này, duỗi thẳng cổ tay là được rồi.”
“Thế này này, điều khiển sức lực, đánh vào mặt trống là được.”
Hoắc Tư Niên trở thành một giáo viên kiên nhẫn, giảng giải về cách sử dụng dùi trống, nhưng sợ Mạnh Ninh không hiểu nên chỉ chọn một số thao tác cơ bản đơn giản, sau đó đưa dùi trống, nghiêng đầu về phía cô gái nhỏ trước mặt, ra hiệu cho cô làm thử.
Mạnh Ninh nuốt nước bọt, nhìn chiếc dùi trống anh đưa cho, rõ ràng lúc vừa mới nhìn cô đều ghi nhớ hết, nhưng lúc này não bộ của cô dường như đang ở chế độ khởi động lại, “đoàng” một tiếng trở nên trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chán nản cúi đầu, cau mày, áy náy nói: “Anh Tư Niên, em xin lỗi, em, em không nhớ.”
Hoắc Tư Niên quả là bình tĩnh, không hề tức giận mà làm mẫu lại lần nữa. Mạnh Ninh vô cùng dè dặt cầm lấy dùi trống. Lúc sắp đánh vào mặt trống cô có vẻ hơi do dự, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh khom xuống, đưa tay ra từ phía sau, nắm nhẹ cổ tay cô rồi hơi kéo về, dẫn dắt cô gõ lại từng nhịp từng nhịp rất chậm rãi.
Nhịp điệu của tiếng trống vô cùng mạnh mẽ vang vọng, truyền thẳng đến tai cô, ánh mắt của Mạnh Ninh nghiêm túc dõi theo động tác của người đàn ông, bàn tay ấm nóng đặt trên cổ tay cô như đang là ủi da thịt cô, liên tục quấy nhiễu tâm tình đang cố giả vờ bình tĩnh của cô.
Mạnh Ninh âm thầm phiền muộn vì bản thân không có tiền đồ, tim đập thình thịch, như thể bị mê hoặc, tay không còn chút sức lực nào.
Vì để phối hợp với Mạnh Ninh đang ngồi trên ghế dành cho người chơi trống, Hoắc Tư Niên tiến lại gần hơn một chút, không hề bị phân tâm tiếp tục hướng dẫn, hơi thở thuộc về riêng anh sạch sẽ lại thơm tho, thân nhiệt ấm áp khiến người ta không thể phớt lờ, cứ ùn ùn kéo đến rồi quét qua sạch tất cả, mạnh mẽ bao vây lấy Mạnh Ninh.
Nhìn ở một góc độ khác, cả hai dường như đang ôm nhau.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Mạnh Ninh cảm thấy chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể chạm trúng cằm anh, vì vậy cô lặng lẽ dựng thẳng lưng, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, không dám cử động loạn xạ dù chỉ một chút.
“Đây là trống trung thứ tư, âm thanh hơi khác so với các trống khác, thử lại xem.” Vừa nói Hoắc Tư Niên vừa nắm lấy cổ tay Mạnh Ninh, dẫn dùi trống mà cô cầm đánh lên trống trung ở bên trái.
Cô gái nhỏ giống như một con rối gỗ bị sai khiến, tay hầu như không có chút sức lực nào, cứ để mặc anh điều khiển, cảm nhận được cô gái trước mặt mình cứng đờ người, Hoắc Tư Niên nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cả người Mạnh Ninh đều căng thẳng, lông mi dày cong vút rũ xuống như hai chiếc bàn chải lông tơ nhỏ nhắn, khẩn trương bất an mà quét qua quét lại.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, bất giác cong khóe miệng, đôi mắt đen láy thoáng hiện ý cười nhàn nhạt:
“Đang hồi hộp à?”
Anh lơ đãng hỏi, rõ ràng từng chữ, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, âm cuối hơi lên cao mang theo sắc thái dịu dàng.
Mạnh Ninh cắn nhẹ môi dưới, thành thật gật đầu, bởi vì cầm dùi trống quá chặt nên lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, trên chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Hoắc Tư Niên chầm chậm buông tay ra, không hiểu vì sao lại muốn cười, nụ cười trên khóe miệng khác hẳn nụ cười nhếch mép thản nhiên thường ngày, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng: “Đừng lo lắng, không phải còn có thầy giáo là anh đây sao?”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của người đàn ông phát ra từ trên đỉnh đầu, bình thản lười nhác, ấm áp êm tai, nhưng Mạnh Ninh lại bất giác cảm thấy bối rối trong lòng.
Vẻ mặt của Hoắc Tư Niên vẫn không thay đổi, đã chơi nhạc cụ mười mấy năm, trình độ chuyên môn không thua gì giáo viên dạy nhạc, Mạnh Ninh vô thức khẽ liếm đôi môi khô khốc, thầm khinh bỉ những suy nghĩ vớ vẩn của chính mình. Cô gạt đi ý nghĩ đó, cố gắng tập trung trở lại với việc học trống, dưới sự hướng dẫn của Hoắc Tư Niên, thử đánh một lần nữa.
Sau hai lần sửa chữa, cuối cùng tiếng trống cũng có chút nhịp điệu, đôi mắt đào hoa của Hoắc Tư Niên cong lên, rất nể mặt cô, nói: “Rất tốt.”
Anh còn chưa nói xong, tay Mạnh Ninh đã mềm nhũn, chiếc dùi trống cô cầm vì thế mà rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu “lạch cạch”, lăn về phía trước mấy vòng.
“…”
Mạnh Ninh sững sờ, hai má trắng nõn mềm mại lập tức đỏ bừng, thân nhanh hơn não, đột nhiên đứng lên, Hoắc Tư Niên phía sau không hề phòng bị, thời điểm Mạnh Ninh đứng dậy, trước mắt anh tối đen, đôi vai gầy mỏng manh của cô gái không kịp né tránh liền đập vào mũi anh.
Lực va khá mạnh, Hoắc Tư Niên không kịp né nên bị đâm trúng mà rên rỉ một tiếng, từ chóp mũi truyền đến cơn đau âm ỉ.
Mạnh Ninh mở to mắt, vừa lo lắng vừa sầu não, khuôn mặt đỏ bừng, luống cuống xin lỗi: “Xin lỗi anh Tư Niên, anh không sao chứ?”
Nhìn thấy Hoắc Tư Niên im lặng không nói, lấy tay che mũi, Mạnh Ninh nhíu mày tự trách, trên mặt đầy vẻ bất an, con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào mũi của Hoắc Tư Niên, sợ đối phương bị cô đụng trúng mà chảy máu mũi. Dù sao thì vừa rồi cô cũng đứng dậy quá vội vàng, lực mạnh cỡ nào cô áng chừng được.
Hoắc Tư Niên vừa bất lực vừa cảm thấy buồn cười, vẫn còn tâm tư trêu đùa: “Sức của cô bé mạnh thật đó.”
“…”
“Anh, anh không sao chứ?” Mạnh Ninh chớp chớp mắt, thận trọng mở miệng, có chút thấp thỏm không yên.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được rút ngắn, ngay cả ánh sáng trên mặt người đàn ông cũng bị Mạnh Ninh chặn lại, một mùi hương nhàn nhạt của hoa dành dành chầm chậm thoang thoảng, lan tỏa qua khe hở ngón tay đang che mũi của Hoắc Tư Niên, vấn vít quanh chóp mũi của anh.
Hoắc Tư Niên nhướng mắt, đôi mắt đen láy đối diện với ánh mắt buồn lo của cô gái, xua tan ý nghĩ trêu chọc cô, đột nhiên im lặng hai giây.
Mạnh Ninh lộ vẻ sốt ruột, nghiêng đầu nhìn anh, dường như muốn cạy mở bàn tay đang che mũi của anh xem xem cú va đập vừa nãy có nghiêm trọng không.
Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô gái, sáng lấp lánh như ẩn chứa những vì sao, Hoắc Tư Niên không nói gì, cứ thế nhìn Mạnh Ninh, chậm chầm chớp mắt, lông mi thẳng dày tạo thành một vệt bóng mờ, sau đó anh lắc đầu, môi mỏng mấp máy, giọng nói có chút khàn khàn: “Không ổn.”
Mạnh Ninh siết chặt lòng bàn tay, nhìn mũi của Hoắc Tư Niên, thân thể vô thức năng tiến lại gần hơn, vô cùng hối hận: “Đau lắm phải không?”
Ánh mắt của Hoắc Tư Niên bình tĩnh, chuyên chú nhìn Mạnh Ninh, cổ họng có chút ngứa ngáy không thể giải thích được, yết hầu di chuyển lên xuống, nói từng chữ từng chữ: “Rất đau.”
Mạnh Ninh cảm thấy mình đã gây họa rồi, vội vàng hỏi: “Có chảy máu không?”
Hoắc Tư Niên ho nhẹ, lắc đầu: “Hình như hơi sưng.”
Nói rồi, Hoắc Tư Niên chậm rãi bỏ tay xuống, sống mũi cao thẳng thực sự đỏ ửng lên, làn da anh vốn đã rất trắng nên càng làm cho vết đỏ rõ ràng hơn.
Lúc Mạnh Ninh đang gục đầu xuống vì hối hận và tự trách, Hoắc Tư Niên hơi ngẩng đầu lên, đề nghị với giọng điệu rất bình tĩnh: “Em xoa xem có phải sưng thật rồi không?”
Mạnh Ninh hơi mím môi, không nghĩ nhiều, sau đó thận trọng vươn tay ra, đầu ngón tay mềm mại trắng trẻo chạm vào đầu mũi đỏ hồng của người đàn ông, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa.
Da thịt nơi đầu ngón tay của cô gái mềm mềm mát lạnh, động tác vô cùng nhẹ, nhiệt độ nóng bỏng trên chóp mũi của Hoắc Tư Niên đã được xoa dịu phần nào, cảm giác dễ chịu hơn so với chườm đá lên mặt.
Lông mi Hoắc Tư Niên khẽ động, đôi môi mỏng hơi mím lại thành một đường thẳng, mặt không biến sắc hơi nghiêng đầu về phía trước, đúng lúc đó Mạnh Ninh rút tay về, lịch sự lùi lại phía sau, giọng điệu quan tâm chân thành: “Anh Tư Niên, chúng ta quay về đi, ở nhà có thuốc, hay nhờ dì Lâm xem mũi cho anh.”
Nói xong, Mạnh Ninh liền xoay người chạy ra ngoài, cúi xuống nhặt chiếc dùi trống trên mặt đất lên kiểm tra kỹ càng một lượt, xác định nó còn nguyên vẹn không bị sứt mẻ gì mới lịch bịch chạy về, cẩn thận đặt lên giá trống.
Hoắc Tư Niên đứng thẳng người, lông mi dài hơi rũ xuống, ánh mắt quét qua dùi trống, con ngươi đen nhánh tràn ngập ánh sáng, chậm rãi nói: “Có lẽ thuốc ở nhà không trị được.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh nhìn chằm chằm cái mũi của Hoắc Tư Niên, giọng điệu có chút không xác định: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Bầu không khí ngột ngạt mang theo mùi hương nhàn nhạt của hoa dành dành trên cơ thể cô gái, Hoắc Tư Niên liếm liếm môi, không rõ ý tứ nặng nề thở dài: “Ừ.”
Cô gái nhỏ mặt nhăn lại, chỉ thiếu nước viết hai chữ hối hận lên đó, thấy Mạnh Ninh lại định xin lỗi, Hoắc Tư Niên im lặng hai giây, gạt đi ý nghĩ đùa dai, hơi cong môi: “Đừng lo lắng, chỉ đang đùa em thôi.”
Lông mi dài của Mạnh Ninh chớp chớp, rất nghiêm túc chăm chú nhìn anh, đôi mắt hạnh trong veo đen nhánh như biết nói, khiến người khác vừa nhìn vào đó đã mềm nhũn tim ra, cô nói: “Anh Tư Niên, anh đừng trêu em nữa.”
Cô dừng lại một lúc, môi hồng khẽ mở, lời nói trong trẻo mềm mại:
“Em lo lắng cho anh lắm đó.”